Cảm phục đôi vợ chồng mù nuôi hai con ăn học thành tài
Cùng cảnh ngộ bị mù từ nhỏ, ông Rết và bà Nhàn kêt duyên vợ chồng, cùng nương tựa vào nhau để sống. Bât châp sô phân, họ đã lo cho hai con ăn học nên người bằng những đông tiên lương thiên.
Một ngày đầu tháng 7, PV Dân trí đến ấp 5, xã Xà Phiên, huyện Long Mỹ, tỉnh Hậu Giang, hỏi thăm nhà hai vợ chồng ông Lưu Xà Rết và bà Trương Thị Nhàn. Ở xã vùng sâu này, vợ chồng ông Rết – bà Nhàn rất nổi tiếng bởi cả hai người đều bị mù nhưng lại nuôi dạy được 2 đứa con gái ăn học thành tài.
Đôi vợ chồng mù: ông Lưu Xà Rết và bà Trương Thị Nhàn.
Cưới nhau để dựa nhau mà sống
Ông Rết (69 tuổi) sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Xà Phiên, huyện Long Mỹ. Năm lên 4 tuổi, sau một lần bị bệnh đậu mùa, ông đã không thể nhìn thấy ánh sáng. Bà Nhàn (65 tuổi, quê Bạc Liêu) cũng bị mù sau một cơn bạo bệnh khi mới 13 tuổi.
Trò chuyện với PV Dân trí, vợ chồng ông Rết – bà Nhàn cùng cho biết, do bị mù từ nhỏ nên mọi sinh hoạt của ông bà chỉ biết dựa vào cảm giác quen thuộc của bản thân để có thể sinh hoạt như mọi người. Ông Rết chia sẻ, có lẽ ông trời thương tình khi mà những năm tháng còn chiến tranh, bao trận bom rơi, đạn lạc đã không lấy đi được tính mạng của ông.
Không nhìn thấy là một nỗi thiêt thòi quá lớn. Nhưng điêu đó không quât ngã được ông Rết, bà Nhàn. Và rồi duyên phận đã gắn kết ông bà lại với nhau. Ngày ấy thấy ông Rết tuổi đã cao, mắt lại mù nhưng luôn cần mẫn, một người quen đã giới thiệu bà Nhàn cho ông với những lời khen ngợi “cô Nhàn tuy mù nhưng giỏi giang, lại đảm đang, tháo vát”. Tuy vậy, để đến được với nhau, hai người cũng trải qua không ít trăn trở. “Lúc ấy tôi không hề có niềm tin vào chuyện dựng vợ gả chồng này. Một người mù sống đã có biết bao nhiêu vất vả, giờ hai người không thể nhìn thấy thì chúng tôi phải bám víu vào nhau như thế nào”, ông Rết nói.
Ông Rết cho biết, lúc đầu, ông chỉ nghĩ đến chuyện bà Nhàn và ông kết nghĩa làm anh em chứ không nên kết duyên vợ chồng. Nhưng rồi, bằng linh cảm của người cùng cảnh ngộ, bà Nhàn đã “thu phục” được ông bằng một lời… chắc như đinh đóng cột, bà nói: “Cả tôi và ông đều mù, về già nếu không dựa dẫm nhau để sống thì còn biết dựa vào ai”.
Thế là đám cưới của hai con người mù ấy diễn ra trong sự mừng tủi của hai bên gia đình. Ông bà dắt nhau về ra mắt hai bên nội ngoại rồi cùng nhau lợp mái nhà nhỏ che nắng che mưa sống qua ngày. May mắn là trước khi lấy ông Rết, bà Nhàn có học nghề làm men nấu rượu từ người quen nên cuộc sống mưu sinh của vợ chồng bà chủ yếu là công việc này cho đến nay. Dù cực khổ nhưng hai ông bà đều muốn tự mình kiếm sống, không muốn dựa dẫm nhờ vả nhiều đến ai.
Cho con đi học để bù đắp thiệt thòi
Lấy nhau về được một năm thì hai ông bà đón niềm vui rất lớn đó là sự chào đời của cô con gái Hữu Nhân, và hai năm sau thêm đứa con gái thứ Ái Nhân ra đời. “Lúc đó không thể nhìn thấy con, chỉ nghe tiếng con khóc rồi đưa đôi bàn tay sờ sờ nắn nắn con, tôi vui hết biết”, bà Nhàn chia sẻ.
Video đang HOT
Bà Nhàn cho biết thêm, niềm vui cũng chóng qua khi nỗi lo không biết phải chăm sóc con cái như thế nào cứ làm bà thấp thỏm. “Nhưng rồi được sự giúp đỡ của bà con, tôi cũng quen dần và hai đứa con đều lớn lên mạnh khỏe, xinh xắn, ngoan hiền”, bà Nhàn tự hào.
Hai đứa con ra đời, thêm gánh nặng miếng ăn đè lên đôi vai của đôi vợ chồng mù. Nhưng nghĩ đến tương lai hai đứa con, ông bà nhất quyết cho con đến trường đi học dù vợ chồng có vất vả nhiều thêm nữa. Khi con gái lớn Hữu Nhân đến tuổi đi học, cứ sáng sáng ông lại dắt con ra đứng trước cửa nhà hễ có ai đi qua thì nhờ họ dẫn con đến trường rồi sau đó thì con nó nhớ đường và tự đi. Còn cô em gái Ái Nhân lớn lên đi học thì đã có chị gái chăm lo. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng hai chị em biết đảm đang mọi chuyện trong nhà, luôn cố gắng học tập sao cho thật tốt và rất yêu thương cha mẹ.
Ngoài việc học, con gái út Ái Nhân (trái) về nhà giúp đỡ cha mẹ những công việc thường ngày.
Nói đến chuyện cho con đi học, ông Rết bộc bạch: “Đời mình đã không có tương lai nên tất cả những tốt đẹp đều dành cho con để bù đắp cho chúng nó thiệt thòi khi sinh ra trong gia đình mà cả cha lẫn mẹ đều bị mù. Cho con đi học cho bằng bạn bằng bè, cho chúng thấy sự yêu thương, vất vả của cha mẹ để chúng cố gắng vươn lên sau này có thể nên người như cái tên của cả hai chị em nó”.
Thấy được sự khó nhọc của cha mẹ, vượt qua mặc cảm gia đình, bằng tất cả cố gắng của mình, hai chị em Hữu Nhân, Ái Nhân đều học rất tốt. Cô chị Hữu Nhân đã học xong trung cấp, hiện đang làm viêc tại Sở LĐ-TB&XH TP Cần Thơ và tiếp tục học liên thông lên đại học; còn cô em Ái Nhân cũng vào được đại học và đang là sinh viên của Trường Đại học Cần Thơ.
Em Ái Nhân cho biết, hiểu rõ thu nhập chỉ khoảng 500- 600.000 đồng/1 tháng từ tiền bảo trợ xã hội và tiền gia đình kiếm được là không đủ cho hai chị em có thể trang trải chuyện học tập nên suốt những năm học, hai chị em vừa phải đi bán vé số để kiếm thêm tiên phụ giúp cha mẹ.
Trong căn nhà tình thương được dựng lên cách đây hơn 10 năm, hiện đã xuống cấp, hai vợ chồng mù ông Rết- bà Nhàn và hai đứa con gái vẫn kiên trì đâu tranh với khôn khó. Ngày ngày ông Rết dù đã sắp 70 tuổi vẫn lội qua sông đốn lá về sửa cho ngôi nhà chưa bao giờ được nguyên vẹn của mình với ước mong…trời mưa không bị dột nước. Còn phía nhà sau căn bếp ọp ẹp, bà Nhàn lại tất bật với nồi men rượu và lo cho 2 con heo trong chuồng. “Những công việc mưu sinh hàng ngày này, đối với vợ chồng tôi là tương lai dành cho đứa con gái út vẫn còn 3 năm học đại học nhưng cũng không biết lo được đến đâu nữa”, bà Nhàn tâm sự.
Mong muốn lớn nhất của đôi vợ chồng mù là lo cho con gái út học xong đại học nhưng sợ không thể lo nổi vì tuổi đã cao. (Ảnh: Lương Thủy)
Hai vợ chồng ông Rết- bà Nhàn cũng đã ở cái tuổi xế chiều, khi được hỏi mong ước lớn nhất của mình, ông bà lặng lẽ đưa đôi mắt mù hướng về con gái út, mò mẫm tìm bàn tay con mình nắm chặt rồi nói: “Mong sao vợ chồng tôi được khỏe mạnh để có thể lo cho đứa con gái út học xong đại học. Nhưng giờ chúng tôi cũng đã già rồi sợ không còn đủ sức lực để nuôi nó nữa nên vợ chồng tôi cũng mong ai đó giúp đỡ thêm, được nhìn thấy chúng nó trưởng thành thì chúng tôi mới an tâm”. Nói đến đây chúng tôi chợt thấy đôi mắt không còn mở của ông bà như đang dâng lên một ánh cười hạnh phúc.
Theo Dantri
"Liệt sĩ trở về" tâm sự trước giờ phẫu thuật
"Chú là lính, nhớ nhé. Chú nói thật chứ không phải khùng đâu. Nói với đơn vị rằng chú là một người lính đã hoàn thành trách nhiệm" - Đêm trước ngày vào phòng phẫu thuật, ông Phan Hữu Được đã có những phút trải lòng chất chứa nhiều tâm sự.
"Tôi đã hoàn thành xong vai trò của mình"
Trong suốt mấy chục năm lưu lạc trên đất Tây Ninh, ông Được đã nhiều lần nói với mọi người về thân phận của mình nhưng hầu như không ai bận tâm đến lời nói của một ông già ngẩn ngơ. Trong suy nghĩ của mọi người, ông chỉ là một "kẻ khùng vô gia cư".
Ông Được và đồng đội cùng khóc khi nhận ra chiếc võng năm xưa
Ông Ngô Văn Đào kể, những lần uống rượu hoặc bị ai bắt nạt, "Năm khùng" thường vỗ vào ngực và bảo" tao là lính nè" nhưng nghĩ ông khùng khùng nên không ai tin. Bây giờ bình tâm lại mới biết, hóa ra lúc đấy là những lúc ông không khùng.
Một thanh niên can đảm đã từng "trả vợ", thay tên, đổi tuổi chỉ để được ra chiến trường, vậy mà trong những phút giây hiếm hoi tỉnh táo thời bình, lại không thể khiến ai tin ông là lính.
Bên giường bệnh, những lúc tinh thần phấn chấn, ông đã kể lại những tâm tư trong mấy chục năm lưu lạc. Từng có người nghe ông bảo là lính, những vết thương trên cơ thể là do chiến tranh, đã xui ông lên chính quyền địa phương trình bày để được hưởng chế độ. Ông nghe vậy thôi chứ trong lòng nghĩ: "Mình đi chiến đấu tự nguyện cho đất nước, có ai bắt đâu. Mình bị thương thì phải chịu, có gì to tát. Bị thương mà không chết là tốt rồi. So với bạn bè thế là may mắn quá". Tự cho mình là người may mắn so với biết bao đồng đội đã hy sinh, vì thế, ông - một người lính bước ra khỏi cuộc chiến trong cảnh không quê hương, không người thân, không cơm no suốt 40 năm - chưa một chút suy bì.
Ông đã tự chọn lý tưởng chiến đấu và tự đặt vào trái tim biết nói lời yêu nước nồng nàn một sứ mệnh mang tính định mệnh.
Ông chia sẻ: " Bọn chú xác định vai trò của mình là chiến đấu để đất nước hết giặc. Sau này hết chiến tranh là coi như đã hoàn thành trách nhiệm. Vai trò của mình đã xong. Sống hay chết thì cũng không ân hận nữa".
Một người từng bỏ lại cả thanh xuân và ký ức ở chiến trường, giờ chỉ mong mọi người tin mình là lính
"Nhắn với đơn vị chú là chú vẫn còn sống"
Ông Nguyễn Ngọc Điềm, số nhà 19/59, phố Lê Lợi, Hải Phòng, bạn chiến đấu cùng đơn vi với ông Được, kể, từ ngày biết đồng đội mình còn sống trở về, ông vẫn luôn canh cánh một đề nghị. "Tôi và rất nhiều đồng đội còn sống đều vô cùng nể phục và xót xa trước bạn mình. Được đã không may nắm được chứng kiến giây phút đất nước kết thúc chiến tranh để cầm trên tay tờ giấy xuất ngũ trở về với quê hương gia đình. Đồng chí ấy, 40 năm qua chưa một lần được xuất ngũ. Không phải chiến đấu với bom đạn kẻ thù thì lại phải đối mặt với bệnh tật, đói rét, cô đơn. Hai trận chiến ấy đều cam go, khốc liệt như nhau. Liệu có bù đắp nào xứng đáng cho người đồng đội anh hùng của chúng tôi?".
Còn ông Nhữ Hồng Doanh, xã Kiến Thiết, huyện Tiên Lãng, người biết rõ nhất việc ông Được nằm trong diện miễn nhập ngũ nhưng vẫn thay họ, đổi tuổi để tráo hồ sơ xin đi bộ đội, nói: "Ngày nhập ngũ tôi và ông Được cùng đi, nhưng khi tôi trở về thì đồng đội tôi đã thành liệt sĩ. Tôi mang ba lô, cầm theo tờ giấy phục viên về quê xây dựng hạnh phúc trong niềm vui đoàn tụ. Người mẹ già của Được thì phải nhận tờ giấy báo tử mà không biết thân xác con mình nằm lại nơi đâu".
Thiếu tướng Trần Đình Huy, Cục Trưởng Cục Trinh sát - Bộ đội biên phòng đã cùng nhiều đồng nghiệp về tận Tiên Lãng thăm ông Được, thể hiện lòng mến phục với người lính của những năm tháng không thể nào quên. Ông Được đã được họ khoác cho chiếc áo xanh của người lính.
Ông Được được khoác lại chiếc áo lính
Một thanh niên xung phong của 43 năm về trước đến tận bây giờ mới được ghi tên vào danh sách những cựu thanh niên xung phong Việt Nam còn sống. Khi được cầm tấm thẻ chứng nhận thanh niên xung phong trên tay, ông Được bật khóc. Mới đây ông cũng được cấp lại chứng minh nhân dân và một cuốn sổ hộ khẩu ghi mỗi tên ông. Tất cả những điều đó giúp ông Được từ một "Năm Khùng", "Năm Cô Đơn" thành một công dân có tên tuổi, quê hương...
Tối qua, trước lúc chia tay chúng tôi để chuẩn bị đi nghỉ lấy sức cho ca mổ sắp tới, ông níu bàn tay tôi dặn dò: "Chú là lính, nhớ nhé! Chú chiến đấu ở đoàn 340, đoàn Trường Sơn, Cục Hậu cần miền B2 đấy. Đồng đội chú đã chết nhiều lắm... Chú nói thật đấy, không phải khùng đâu".
"Chú không cần tiền, không cần ăn ngon đâu, chú chỉ cần mọi người đừng gọi chú là khùng mà hãy gọi chú là lính. Cấp trên của chú là ông Đỗ Chính đấy. Cháu hãy nhắn giúp với đơn vị chú là chú còn sống đây nè. Chú là một người lính đã hoàn thành trách nhiệm. Chỉ cần vậy thôi" - Từng câu nói day dứt như xát muối vào lòng người nghe!
Trao đổi nhanh với Thiếu tá Ông Vĩnh Hòa, phó Lữ đoàn trưởng Lữ đoàn 384, binh đoàn 12 (tiền thân của đoàn 559, đơn vị cũ của ông Được), chúng tôi nhận được một thông tin đáng mừng. Thiếu tá Hòa cho biết: "Nguyện vọng của ông Được sẽ nhanh chóng được đơn vị đáp ứng. Qua rà soát ban đầu, chúng tôi đã tìm được tên ông trong danh sách những người lính từng tham gia chiến đấu của đơn vị. Tôi đã báo cáo cấp trên để chỉ đạo tiếp tục việc rà soát lại hồ sơ sâu hơn nhằm có thông báo chính xác sớm nhất về đơn vị mà ông Được chiến đấu trước lúc "hy sinh". Ông ấy mãi là một người lính".
Theo Dantri
Ông Được gặp anh kết nghĩa: Lời xin lỗi cho món ân nợ không thể trả hết Hơn 12h trưa ngày 6/7, vợ chồng ông Đào đã đặt chân tới sân bay Nội Bài, Hà Nội, tới Bệnh viện Việt Đức thăm người em kết nghĩa đang chờ phẫu thuật. Cuộc hạnh ngộ tràn nước mắt của kẻ đến người chờ khiến những người chứng kiến thắt lòng xúc động. Bước chân vội của đôi vợ chồng già Chúng tôi...