Cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp anh
26 tuổ.i. Chúng tôi kết hôn. Phòng ngủ, phòng khách treo đầy ảnh cưới hai vợ chồng. Tôi ôm chặt cô ấy hét to: “Vợ …”. Cô ấy giống như một chú mèo con nũng nịu dựa sát vào người tôi. Trước khi ra ngoài tôi in lên trán cô ấy một nụ hôn. Vô số cuộc gọi mỗi ngày đều không cảm thấy khó chịu.
30 tuổ.i.
Cô ấy sinh cho tôi một cô con gái đáng yêu. Con gái giống bố hơn giống mẹ. Cô ấy luôn nói rằng: “Làm sao lại giống anh thế chứ, xấu chế.t đi được. Nếu như con gái giống em thì tốt biết bao, tương lai sẽ thành một hotgirl”. Nói vậy thôi chứ mỗi lần ôm con vào lòng cô ấy đều không nỡ để người khác bế. Gặp ai cũng tự hào: “Con gái em thông minh cực, bé ngoan cực!”. Nửa đêm tỉnh dậy thay tã, cho cô công chúa nhỏ bé bú sữa. Cả đêm mất ngủ, chỉ cần em bé cựa quậy, cô ấy sẽ nhẹ nhàng vỗ về dỗ dành, chứ không bao giờ nỡ làm phiền giấc ngủ của tôi.
33 tuổ.i.
Con gái đi học mẫu giáo. Tôi sau khi tan làm khắp người một mùi mồ hôi, nhưng việc đầu tiên khi về đến nhà là ôm lấy vợ, hôn chụt một cái. Cô ấy luôn nói rằng: “Anh hôi quá đi”. Tôi hãnh diện nói với vợ: “Đố em tìm được ai có mùi hôi như anh, toàn hôi hơn thôi”. Đến cuối tuần, chúng tôi dẫn con gái đi công viên. Tôi một tay dắt hoàng hậu, một tay dắt công chúa. Tự dưng cảm thấy bản thân mình quá sức vĩ đại.
36 tuổ.i.
Lễ tình nhân, tôi mua tặng vợ một bó hoa hồng lớn kỉ niệm tròn 10 năm kết hôn. Cô ấy hớn hở như một thiếu nữ đôi mươi nhảy cẫng lên ! Năm nay con gái lên lớp một, hai người cùng nhau nỗ lực gấp bội phần vì một tương lai tốt đẹp của con.
40 tuổ.i.
Con gái đã lên cấp 2, thành tích học tập rất tốt. Chúng tôi thường xuyên dẫn con đi du lịch mở rộng kiến thức thực tế. Không khí gia đình ngày càng ấm áp. Lúc tôi một tay dắt vợ, một tay dắt con, cô ấy bỗng nhiên phát hiện tôi ngày càng có sức hút, ngày càng nam tính khó cưỡng.
Video đang HOT
50 tuổ.i.
Công chúa cũng đã lập gia đình, mẹ chồng rất ưng con gái của tôi. Con cái công việc bận rộn, đều không có thời gian ở bên cạnh chúng tôi thường xuyên. Tôi là tất cả mọi thứ của cô ấy, hai người chăm sóc lẫn nhau, yêu thương lẫn nhau, lo sợ đối phương bị bệnh!
60 tuổ.i.
Tôi nghỉ hưu rồi, cô ấy cũng già rồi. Tóc bạc trên đầu có nhuộm cũng che không hết. Tôi giúp cô ấy đi mua thức ăn. Lúc qua đường vẫn giữ thói quen nắm lấy tay cô ấy, khiến cô ấy ngại ngùng. Cô ấy nói: “Già rồi mà còn” vẫn không sợ người khác cười.
70 tuổ.i
Tôi ngồi trên ghế, chơi đồ công nghệ cao. Mắt tôi cũng mờ dần theo năm tháng, phải đeo kính. Cô ấy đang ngồi bên cạnh tôi, lật giở cuốn album ảnh đã ố vàng. Bây giờ chúng tôi thường hồi tưởng lại những chuyện đã qua. Chúng tôi quen nhau, yêu nhau, lập gia đình, sinh con. Tôi nói với cô ấy: “Lúc trẻ, em luôn thích chụp ảnh”. Bây giờ xem lại những bức ảnh này thật hạnh phúc. Kiếp này thực sự cứ như vậy trôi qua.
80 tuổ.i.
Sức khỏe cô ấy ngày càng yếu đi, bắt đầu mắc bệnh đãng trí tuổ.i già, một câu hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần. Có lúc không nhìn thấy tôi sẽ hoảng loạn như một đứ.a tr.ẻ. Điều hạnh phúc nhất cuộc đời cô ấy chính là lấy tôi làm chồng. Tôi nói: Cuộc đời này điều may mắn nhất chính là gặp được cô ấy.
Nắm lấy tay em, cùng em đi đến cuối đời.
Theo Guu
Tôi đã sống ba tháng cuối cuộc đời như thế!
Ngày mai tôi đã về bên kia thế giới rồi, nếu ai đọc được tâm sự này, hãy cho tôi thêm những lời khuyên để tôi luôn hướng về phía trước...
Tôi đã trở về bên gia đình và sống thật vui vẻ bên gia đình mình. Tôi cũng đã nói thật với người thân để họ chuẩn bị tư tưởng nếu không lúc tôi ra đi đột ngột...
Tôi đã sống 3 tháng cuối cuộc đời như thế.
Dù tôi chỉ mới 27 tuổ.i nhưng giờ đã như chiếc lá vàng sắp rụng. Vì thế, tôi biết mình có thể ra đi bất cứ lúc nào mà không lường trước được. Có thể ngày kia, ngày kia nữa, hoặc có thể là ngay ngày hôm nay tôi sẽ phải ra đi, từ biệt thế giới tôi đang sống để đến với một thế giới mà có nằm trong mơ tôi cũng chưa hình dung được nó sẽ thế nào.
Trước đây, khi xem ti vi, tôi thấy người ta mắc nhiều căn bệnh ung thư quá mà lúc phát hiện ra bệnh thì cũng đã muộn. Đầu óc tôi lúc ấy đã hay nghĩ linh tinh đến vấn đề này. Tôi đã nghĩ rằng, nếu như cái ngày đó đến với tôi, chắc chắn tôi sẽ không biết xoay sở và đối phó ra sao. Tôi sẽ đau khổ và chế.t vì tuyệ.t vọn.g mất.
Thế rồi chính bản thân tôi vẫn không bao giờ ngờ được, cái ngày ấy lại đến với tôi thật gần như những ngày qua. Có lẽ vì sống một mình quá lâu với thói quen ăn uống thất thường, có lẽ vì luôn nghĩ về quá khứ với bao dằn vặt trong cuộc hôn nhân dang dở của tôi, có lẽ vì tôi đã không biết tự chăm sóc bản thân... nên tôi đã bị bệnh dạ dày. Rồi một ngày đi khám lại, tôi bất ngờ khi bác sĩ kết luận: Tôi bị ung thư dạ dày và chẳng còn có thể cầm cự được bao lâu.
Tôi cũng biết, bệnh ung thư như là hung thần vậy. Nó sẽ đến bất ngờ mà tôi không lường được. Nhưng đến nhanh như thế này, tôi không hình dung ra. Tôi còn cứ ngỡ chỉ đau dạ dày sơ sơ mà đi khám bệnh thì đã giai đoạn cuối.
Nhận được tin này, khỏi phải nói tôi đã sốc đến chừng nào. Tôi đau khổ khi biết rõ thời gian còn lại mà cuộc sống dành cho và đa.u đớ.n hơn là tôi không cách nào thay đổi được nó. Tôi không biết mình phải sống như thế nào, sẽ làm gì để quãng thời gian này có ý nghĩa cả.
Nhìn lại mình, tôi chẳng có gì gọi là giàu có. Tôi chỉ có một công việc bình thường với mức lương đủ nuôi bản thân. Tôi cũng có những đồng nghiệp thân nhưng thật sự tôi không giàu có để có thể đem tài sản đi làm từ thiện, đi mua những đam mê. Tôi và chồng cũng đã l.y hô.n, đường ai nấy đi, lại chưa có con cái nên tôi cũng chỉ biết tận hưởng hết hạnh phúc của cái cuộc sống độc thân này.
Tôi đã từng cũng muốn giấu hết gia đình và bạn bè thân mà chẳng thông báo cho họ tin này. Vì thực sự tôi không biết phải nói với họ như thế nào... Tôi rất sợ làm họ đau lòng, làm họ không yên tâm về tôi. Nhưng tôi lại sợ họ trách cứ tôi thật nhiều, họ day dứt thật nhiều khi tôi đã không còn ở thế giới này.
Nhưng rồi tôi đã nghĩ lại và đã vừa bước qua 3 tháng cuối cùng của mình một cách thật sự thoải mái bằng cách luôn hướng về phía trước như sau:
- Tôi đã cố gắng bình tĩnh, ngồi lại một mình, lấy giấy bút ra, vạch ra những điều mà tôi còn chưa làm được hoặc đang có ý định làm trong trương lai. Sau đó sắp xếp cuộc sống để có thể sống tiếp thời gian còn lại một cách tốt nhất.
- Tôi đã trở về bên gia đình và sống thật vui vẻ bên gia đình mình. Tôi trân trọng những giây phút bên những người thân yêu. Tôi cũng đã nói thật với người thân để họ chuẩn bị tư tưởng nếu không lúc tôi ra đi đột ngột họ sẽ chịu 1 cú sốc rất lớn.
- Từ khi biết chỉ còn 3 tháng nữa trên đời, tôi đã thật sự sống thật 100% với bản thân mình. Có điều gì muốn nói với ai đó, tôi đã nói hết. Lòng tôi không còn những thù hận, tham, sân, si nữa.
- Tôi cũng cố gắng làm những việc mà tôi đã ấp ủ trong điều kiện tôi có thể.
Nói chung 3 tháng qua, tôi đã sống thật lạc quan và luôn mỉm cười. Tôi làm điều này để mọi người yên tâm về tôi và họ sẽ bớt buồn đau hơn. Bởi bản thân tôi cũng biết, nếu cứ sa sút tinh thần thì chỉ làm bệnh thêm nặng và thời gian bên gia đình càng ít hơn. Giờ tôi chỉ nghĩ, ra đi để lại nụ cười tốt hơn là mang theo những tiếc nuối phải không các bạn.
Ngày mai tôi đã về bên kia thế giới rồi, nếu ai đọc được tâm sự này, hãy cho tôi thêm những lời khuyên để tôi luôn hướng về phía trước, để những ngày cuối cùng của tôi thêm ý nghĩa. Chúc tất cả mọi người luôn khỏe mạnh và hãy tự chăm sóc bản thân mình tốt nhất.
Theo Phunutoday
"Tôi chỉ có một ao ước là chăm sóc tốt cho vợ đến cuối đời" Tôi rất thương vợ, một người phụ nữ đảm đang, tháo vát như vậy bỗng dưng tương lai sụp đổ, ngẩn ngơ không biết thứ gì. Vì thế tôi chỉ có một ao ước là chăm sóc tốt cho vợ đến cuối đời. ảnh minh họa Tôi kết hôn năm 2005, khi đó tôi đang làm giám sát thi công cho một công...