Cảm ơn anh vì đã nói câu từ chối
Chờ đợi luôn là câu tỏ tình kiên nhẫn nhất, mà tôi chẳng phải là kẻ ưa đợi chờ, vì sau ngày hôm ấy, tôi đã biết được rằng anh chỉ thuộc về tôi với tư cách là một người bạn, mãi mãi như thế…
Người ta vẫn thường nói đôi khi yêu một thành phố bởi đơn thuần nới đó có người mà ta thương, có lẽ đúng với tôi. Hà Nội luôn khiến tôi thấy chật chội, vội vã và xa cách, như kiểu hiếm khi dừng lại để hỏi thăm nhau đôi ba câu giữa dòng người phồn tạp. Nhớ lại lần đầu tiên tôi quen cậu, có phần đặc biệt khi cậu không hề hối hả trở về sau giờ tan tầm, ngược lại cậu thích lang thang đây đó.
Gặp gỡ là duyên nhưng đến được với nhau lại là nợ! (Ảnh minh họa: MINNGUY. foto)
Tình cảm là thứ không thể ép buộc, càng không thể nhìn nhận một cách khiên cưỡng, bởi người ta lớn rồi, biết mình đặt nhau như thế nào trong tim, không yêu thì mãi mãi chẳng rung động, tất cả có chăng chỉ là lời bao biện vì sợ khiến đối phương thương tổn. Hóa ra, khi không thích một người thì vẫn còn đó một chữ thương, y hệt cách mà cậu ấy chuyện trò với tôi hằng ngày.
Buồn chứ, nhói đau chứ, nhưng có lẽ tôi may mắn hơn khi sau lời thú nhận tình cảm, anh ấy vẫn dịu dàng mà bên cạnh tôi như một người bạn. Anh đã chọn cách dừng lại tình cảm nơi tôi, dừng lại trước khi chúng tôi đánh mất mối quan hệ tốt đẹp hiện tại. Bởi muôn đời nay tình bạn tiến một bước có thể thành tình yêu nhưng một khi tình yêu lùi lại một bước thì chúng ta chẳng thể nào trở về khoảng thời gian trước đó nữa.
Ai trong đời cũng trải qua vài ba bận tưởng có một người tri kỉ, dịu dàng đến nỗi ta chỉ mong người ấy sẽ là của riêng mình, nhưng rồi ta chững lại, chỉ cần người ấy nguyện lòng bước cạnh ta như một người bạn cũng đủ hạnh phúc. Tình bạn có thể kéo dài, còn tình yêu chỉ cần rạn vỡ thì mãi mãi không thể hàn nối.
Video đang HOT
Tình bạn tiến một bước có thể thành tình yêu nhưng tình yêu lùi lại một bước thì chúng ta chẳng thể nào trở về khoảng thời gian trước đó. (Ảnh minh họa: MINNGUY. foto)
Tôi không cần cứ len lén giấu diếm tình cảm của mình, mà tôi có thể cười thoải mái khi bước cạnh anh, có thể gửi câu chúc phúc mong anh sẽ tìm được một người khiến trái tim anh rung động. Hơn ai hết, anh hiểu tôi và tôi thương anh, nhưng cuối cùng chúng tôi chọn cách đi bên cuộc đời nhau như những người tri kỉ.
Chắc chắn chúng tôi đều an lòng, ít nhất sau này, cả hai đều không phải hối hận, hóa ra không trở thành người yêu của nhau chẳng có gì đáng xấu hổ, tỏ tình thất bại đôi khi là điều may mắn. Cảm giác có một người quan trọng với mình nhưng không phải người yêu, khi nhận ra điều ấy thì có lẽ chúng ta đều đã trưởng thành.
Chẳng ai yêu mãi một người, quan trọng là ai sẽ vì mình mà ở lại, nghĩa là cùng sẻ chia những câu chuyện bàng bạc trong cuộc sống thường nhật. Nếu nói không buồn thì là nói dối, nhưng lúc này tôi nhẹ lòng hơn rất nhiều sau những năm tháng đơn phương một người gần ngay trước mặt mà ngỡ xa vạn dặm.
Chờ đợi luôn là câu tỏ tình kiên nhẫn nhất, mà tôi chẳng phải là kẻ ưa đợi chờ, vì sau ngày hôm ấy, tôi đã biết được rằng anh chỉ thuộc về tôi với tư cách là một người bạn, mãi mãi như thế. Nên nhìn thấy trước kết quả thì cố cưỡng cầu chỉ khiến cả hai càng thêm khó xử mà thôi…
Theo Dân trí
Yêu nhau 3 tháng đã vội vàng kết hôn, bây giờ nghĩ lại tôi cứ thấy như mình đã bị bỏ bùa mê thuốc lú
Cho đến bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao ngày ấy mình lại vội vã kết hôn đến như thế, nghĩ lại mà cứ thấy như mình bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Tôi và chồng mới chỉ quen nhau 3 tháng thì đã vội vàng làm lễ kết hôn. Cho đến bây giờ, tôi cũng không hiểu tại sao ngày ấy mình lại vội vã kết hôn đến như thế, nghĩ lại mà cứ thấy như mình bị bỏ bùa mê thuốc lú vậy.
Hồi đó, tôi quen anh qua một người bạn cùng trường đại học cũ. Sau thời gian tìm hiểu, tôi thấy anh là một người tốt bụng, dễ mến và tử tế nên đồng ý nhận lời yêu. Trong khoảng thời gian đó, mẹ anh lại đang bị ung thư cổ tử cung, căn bệnh đã đi đến giai đoạn cuối và cả gia đình lúc nào cũng phải chuẩn bị tâm lý mẹ anh có thể ra đi bất cứ lúc nào.
Yêu nhau được khoảng gần 3 tháng, thì anh cầu hôn tôi. Anh nói muốn cho mẹ được nhìn thấy khoảnh khắc con trai mình được hạnh phúc, bởi mẹ cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa. Tôi nghe vậy cũng mủi lòng, đồng ý làm đám cưới.
Anh minh hoa
Bạn bè tôi khi nghe tôi thông báo 1 tháng nữa là cưới thì đứa nào cũng hốt hoảng. Ai cũng thắc mắc tại sao mới yêu vài tháng đã vội vàng cưới như vậy. Có đứa còn nghi ngờ tôi có bầu nên cưới chạy. Thực lòng, lúc đó tôi chẳng cảm thấy lo lắng gì, chỉ mong cho người đàn ông bên cạnh mình được hạnh phúc và làm tròn chữ hiếu với mẹ mình.
Tôi sinh ra ở một thành phố lớn, từ nhỏ đã quen lối sống của thành thị, còn khi lấy anh, tôi phải chấp nhận mình sẽ về quê sống. Từ nhà tôi về nhà anh mất đến gần 30km. Đi làm từ nhà anh mất đến 10km nhưng tôi vẫn rất sẵn lòng. Bạn bè hỏi tôi liệu có quen được với lối sống ở quê hay không, tôi nói chỉ một thời gian thôi rồi hai vợ chồng sẽ ra ở riêng.
Cưới xin xong, tôi và chồng đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Nẵng 4 ngày. Khi vừa bước chân về đến nhà, thì mẹ chồng tôi qua đời. Tôi và chồng đều vô cùng bàng hoàng và đau xót. Tang lễ cho mẹ chồng xong xuôi, đây mới là lúc tôi bắt đầu vào nhịp sống ở nhà chồng.
Người ta nói rằng sống chung với mẹ chồng sẽ rất là khó khăn, thế nhưng, đối với tôi, sống chung với bố chồng mới là một điều kinh khủng. Ngày thường đi làm tôi thường dậy khá sớm, nhưng đến cuối tuần được nghỉ thì tôi hay ngủ cố thêm một chút, khoảng 8h mới dậy. Thấy vậy bố chồng tôi không hài lòng, ông nói con phải dậy trước 7h để còn chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà. Từ nhỏ tôi vốn dĩ đã nhiều bệnh vặt, nên sức khỏe không được như người ta. Thế nhưng về làm dâu nhà chồng, tôi phải làm bao nhiêu việc, từ lớn đến nhỏ như dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, nấu cơm, rửa bát đến nhổ cỏ ngoài vườn và chăm lợn gà. Bố chồng và cả chồng không hề đụng tay vào việc gì, vì ở quê anh người ta không bao giờ để đàn ông làm những công việc bếp núc. Tôi thì gái phố nên những việc đó đối với tôi không hề thành thạo, nhưng tôi vẫn cố gắng làm cho thật tốt. Những ngày cuối tuần trước kia tôi được lang thang mua sắm ăn uống cùng bạn bè thì nay phải rúc đầu cả ngày trong bếp hoặc ngoài vườn.
Thế nhưng, chồng tôi lúc này mới lộ bản chất bảo thủ, gia trưởng. Từ hồi cưới nhau đến giờ, anh chẳng hề giúp đỡ tôi một chút xíu việc nhà nào. Ngày giỗ đầu mẹ chồng, một mình tôi vật lộn với những chồng bát đũa cao ngất, rửa xong thì cũng là lúc cánh tay tôi tê liệt, anh không một lời hỏi han. Thấy tôi mệt vào phòng nằm, anh còn gọi tôi ra để tiếp khách và trách mắng tại sao khách đến mà lại vào phòng nằm.
Anh minh hoa
Rồi đỉnh điểm là khi tôi mang thai được 6 tuần thì bị sẩy. Bác sĩ nói do sức khỏe tôi yếu nhưng lại không chịu nghỉ ngơi, thư giãn nên đứa bé trong bụng không phát triển được. Tôi đau đớn và khóc suốt mấy ngày đêm. Ấy vậy mà, vô tình tôi lại nghe được bố chồng nói dì của chồng tôi rằng tôi không biết đẻ.
Quá đau buồn vì mất đứa con trong bụng, lại không được gia đình chồng thông cảm, sức khỏe ngày càng suy yếu nên tôi xin phép bố chồng được về nhà mẹ đẻ để nghỉ ngơi. Ông có vẻ không hài lòng nhưng nhìn da mặt xanh rớt của tôi, chắc cũng có chút động lòng nên đồng ý.
Tôi về nhà mẹ đẻ 1 tháng, chồng tôi đến thăm được 2 lần. Mỗi lần đến thì chỉ hỏi qua loa vài câu rồi về luôn, còn chẳng ở lại ăn cơm với bố mẹ vợ. Trở lại ngôi nhà thân yêu của mình, về lại vòng tay của bố mẹ, lúc này tôi mới có cảm giác như mình vừa thoát khỏi cơn mê. Tôi tự hỏi tại sao lúc đó mình lại có thể đồng ý cưới một người đàn ông chỉ mới quen có vài tháng, lại còn đồng ý về quê sống cùng nhà chồng? Tôi không hiểu thứ bùa mê thuốc lú nào đã khiến tôi trở nên mông muội như vậy.
Tôi nhắn tin cho chồng, ra điều kiện. Tôi nói rằng bây giờ một là thuê nhà ra ở riêng, không sống chung cùng bố chồng nữa, hai là ly dị. Lúc đưa ra điều kiện này, tôi biết rằng chồng tôi sẽ chẳng bao giờ đồng ý để bố mình ở một mình đâu.
Theo Afamily
Dù bố mẹ vợ rất quý tôi nhưng mỗi ngày ở trong nhà tôi luôn thấy áp lực Chào anh Xương Rồng! Tôi lấy vợ được 4 năm, lập gia đình cũng muộn, 32 tuổi tôi mới cưới, vợ tôi hơn tôi 3 tuổi. Chúng tôi đến với nhau vì tình yêu chứ không phải do mối lái ép buộc gì. Sau khi cưới nhau thì vợ chồng tôi ở cùng với bố mẹ vợ, lý do vì tôi chưa có...