Cám ơn anh vì đã chấp nhận quá khứ của em
Tình yêu của anh nhẹ nhàng, vượt lên trên tất cả là sự khoan dung, độ lượng. Anh quan tâm đủ để tôi nhận thấy, chân thành đủ để tôi hạnh phúc, anh cố gắng từng ngày giúp tôi tự tin hơn.
Ảnh minh họa
“Phương- Anh yêu em!” Một nụ hôn anh vội vàng đặt lên môi tôi, rồi một cái ôm thật chặt. Đâu rồi cái rét căm căm đêm 30 Tết ở Hà Nội, trong lòng tôi rưng rưng một nỗi niềm khó tả. Không phải lần đầu tiên anh nói yêu tôi, cũng không phải lần đầu tiên tôi được anh ôm hôn, chúng tôi đã yêu nhau được 2 năm rồi nhưng nụ hôn này đặc biệt quá. Pháo hoa chỉ vừa vụt tắt, năm mới cũng vừa sang, anh có biết được rằng tôi vừa cầu nguyện: “Sẽ được ở bên anh mãi mãi!”.
Anh đã xin phép em chưa mà hôn em hả?- Tôi nheo mắt cười sung sướng. Cách đây gần 2 năm, trong ánh đèn hồng, tại quán trà sữa, lần đầu tiên tôi gặp anh. Tim rộn ràng, cảm xúc khó tả, chỉ ánh mắt nhìn nhau và thật khó để bắt chuyện. Rồi tự nhiên, những tin nhắn đã đẩy hai con người lại với nhau. Có lẽ tôi đã đưa anh vào “rọ”. Bởi vì anh kém tôi một tuổi, mặt mũi ưa nhìn, hiền lành và giỏi giang. Dù mới quen nhau nhưng anh thật tốt.
Mọi người có thể nói, bất cứ đàn ông nào đi tán gái chẳng vậy, nhưng với một con tim đang thổn thức yêu đương, tôi cảm nhận được rằng anh yêu tôi thật lòng. Những ngày tháng tràn ngập hạnh phúc! Một tháng qua đi, tôi bỗng nhận ra mình yêu anh thật nhiều. Muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này và đã đến lúc tôi phải thừa nhận một chuyện, một nỗi niềm cất giấu bấy lâu và một nỗi đau chưa bao giờ nguôi ngoai: “Em không còn…nữa, em xin lỗi!”
Không dám đối diện, tin nhắn gửi đi, tôi khóc như chưa bao giờ được khóc. Một con người đã quá dễ dãi để rồi đánh mất thứ quý giá nhất cuộc đời. Tôi run rẩy sợ mất anh mãi mãi. Anh mất gần một tháng sau để hoàn toàn xóa sạch nó trong suy nghĩ. Không phải anh trốn chạy, tìm cách tha thứ mà đơn giản, anh muốn quên hết một lần, để bây giờ đứng trước mặt anh luôn là người con gái tuyệt vời nhất.
Không ai hiểu rõ quá khứ của tôi bằng anh, chúng tôi thành thật chia sẻ mọi xúc cảm đã qua. Chúng tôi cùng cháy trong một tình yêu hừng hực tuổi đôi mươi. Tôi đã khao khát được nằm trong vòng tay anh. Anh lúng túng đáp lại tình yêu đó, lần đầu tiên anh chính thức trở thành một người đàn ông như thế. Những giây phút thăng hoa khó tả, trái tim loạn nhịp, tôi yêu anh nhiều hơn bất cứ thứ gì. Ấy vậy mà 2 năm đã qua, 2 năm để biết chưa bao giờ tình yêu vụt tắt, 2 năm cùng nhau khám phá, yêu thương và được yêu thương, 2 năm để biết: Ta đã thuộc về nhau.
Con đường tình yêu không bằng phẳng, khoảng lặng mỗi lúc thiếu anh có lẽ cho tôi thật nhiều trải nghiệm, để tôi trưởng thành hơn, biết nâng niu, quý trọng hơn tình yêu của mình. Rất nhiều lần tôi đã khóc, đêm nay cũng vậy. Tôi vừa được gặp mối tình đầu của anh. Đứng trước người con gái xinh đẹp, giỏi giang và tốt bụng, tự nhiên tim tôi thắt lại. Không phải cảm giác ghen tị, ghét bỏ mà là tôi thương anh quá.
Video đang HOT
Quá khứ ùa về ám ảnh tôi, sự mặc cảm, tự ti, tôi thấy mình không xứng đáng. Lại một đêm nữa tôi dày vò bản thân, càng yêu anh tôi càng hận chính mình. Tại sao anh lại tốt đến thế, tại sao anh có thể dễ dàng quên đi trong khi tôi lại không thể. Tại sao chưa một lần anh nhắc lại chuyện đó? Tình yêu của anh nhẹ nhàng, vượt lên trên tất cả là sự khoan dung, độ lượng. Anh quan tâm đủ để tôi nhận thấy, chân thành đủ để tôi hạnh phúc, anh cố gắng từng ngày giúp tôi tự tin hơn.
Trinh tiết quan trọng, tâm hồn con người mới là thứ đáng quý. Lòng tin và sự thành thật đã gắn kết bền chặt cho tình yêu của chúng tôi. Đàn ông không ích kỉ. Đừng buồn vì đã lỡ đánh mất mình. Nếu ai đó chưa yêu thực sự thì trinh tiết mới là cái cớ để làm khổ nhau. Đôi khi cảm giác ban đầu rất quan trọng, để trái tim dẫn đường biết đâu sẽ giúp bạn nhanh chóng tìm được một nửa của mình.
“Anh tự hào vì có em, Phương à”, anh thường hay thủ thỉ như vậy đấy, một niềm hạnh phúc trào dâng trong ngày đầu năm mới.
Theo VNE
"Yêu" tôi vì thương hại
26 tuổi, trải qua 4 cuộc tình và một đời chồng, tôi vẫn chưa tìm thấy hạnh phúc thực sự.
Năm 19 tuổi, tôi đã yêu một người, đó là mối tình đầu trong sáng và đầy lãng mạn. Tuy nhiên, khi đó tôi cũng chưa thực sự nghĩ đến chuyện tiến xa hơn với anh vì anh còn phải vào Sài Gòn học đại học, còn tôi vẫn là cô nữ sinh lớp 12.
Trong suốt một năm đó, chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm yêu thương ngọt ngào. Và ngày tôi vào Sài Gòn để chuẩn bị cho kỳ thi đại học, anh đã ra tận bến xe đón tôi, lo cho tôi từng bữa cơm, giấc ngủ, đèo tôi đi mỗi buổi đến phòng thi.
Những con đường ấy, những hình ảnh về anh tôi vẫn còn nhớ mãi. Anh là tình yêu đầu đời của tôi và tôi cũng đã dành trọn tình yêu của mình cho anh ấy.
Nhưng thời gian sau đó, không biết vì lý do gì hay vì anh đã có người con gái khác mà phụ tình tôi. Khi đó, trái tim tôi như chết lặng... Mối tình đầu tan vỡ, tôi đã khóc rất nhiều... đó là những giọt nước mắt đầu tiên tôi khóc vì người tôi yêu thật sự.
Tôi đã tự nhủ với lòng mình sẽ không bao giờ yêu ai nữa... cho đến một ngày, tôi gặp một người con trai khác. Anh rất yêu tôi, chăm sóc, lo lắng cho tôi rất ân cần. Bố mẹ anh cũng rất mến tôi nên mong muốn hai đứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình về sau.
Nhưng nào đâu ngờ được, noel năm đó, anh mời tôi lên nhà anh chơi để cùng chung vui với gia đình. Thế nhưng, anh lại tranh thủ trốn tôi để đi hẹn hò với người con gái khác. Cũng thật tình cờ khi đi qua bờ hồ, tôi đã bắt gặp anh và cô ta đang chuyện trò thân mật tại một quán cà phê. Tôi đã rất bình tĩnh và thản nhiên xử trí mọi việc xong xuôi ngay lúc đó. Và đấy cũng là lần thứ hai, tôi bị người yêu phụ tình, phản bội.
Sau những nỗi đau đó, tôi đã rơi vào tuyệt vọng, chán nản. Tôi chẳng còn hy vọng vào cái gọi là tình yêu nữa... chỉ mong gượng dậy để sống tốt hơn với cuộc sống của mình.
Tôi đã sẵn sàng để đón nhận tình yêu của anh ấy dành cho mình (Ảnh minh họa)
Sau một thời gian dài nghỉ ngơi, cho đến một ngày tôi quay vào Sài Gòn để đi làm thì cũng trên chuyến xe đó, tôi bất ngờ gặp lại anh - người bạn cũ từ thời cấp hai của mình. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau rất nhiều, chia sẻ với nhau rất nhiều về cuộc sống, công việc.
Nhờ có anh bên cạnh mà tôi cũng đã dần quen với lối sống của đất thành thị phồn hoa này.Thời gian trôi qua, tôi đã cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình... và tôi cũng đã sẵn sàng đón nhận những tình cảm ấy.
Anh yêu tôi, luôn mang đến cho tôi những niềm vui, hạnh phúc bất ngờ nhưng anh không bao giờ hứa sẽ cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình với tôi. Chính vì thế nên tôi cứ để cuộc tình đó dần trôi qua theo thời gian...
Rồi một ngày tôi quay về Hà Nội để bắt đầu công việc mới thì anh vẫn còn ở trong Sài Gòn. Chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, dành cho nhau những tình cảm mặn nồng... nhưng anh không hứa hẹn với tôi bất cứ điều gì khiến tôi không dám tin vào cuộc tình ấy. Chính vì điều đó nên thời gian xa cách, tôi cũng bắt đầu "cách lòng" với anh.
Khi thấy tôi đã nhiều tuổi, bố mẹ bắt ép tôi lấy một chàng trai bố mẹ đã ưng từ trước. Nghĩ mình không còn sự lựa chọn nào khác, tôi cũng đành nhắm mắt kết hôn với anh ấy.
Vậy là tôi và người ấy chia tay nhau, không một lời nói, không một cú điện thoại, cũng chẳng cần một lý do. Tôi biết người ấy đau đớn lắm nhưng tôi không còn sự lựa chọn nào khác. Chỉ mong rằng người ấy sẽ hiểu và tha thứ cho sự ích kỷ của tôi.
Nhưng tôi nào đâu ngờ được, sự lựa chọn của tôi đã không có được kết quả như tôi mong muốn. Tôi đã cố vun vén cho mái ấm hạnh phúc gia đình mình nhưng càng cố gắng bao nhiêu, tôi lại càng bị tổn thương bấy nhiêu. Chỉ hơn nửa năm cưới nhau, tôi đớn đau khi biết chồng mình ngoại tình. Vậy là bao nhiêu sự hy sinh của tôi, bao nhiêu niềm hy vọng vào anh, cuối cùng, tôi nhận về cho mình nỗi đau đớn khôn nguôi...
Khi không thể chịu đựng được nữa, anh đã chấp nhận ly hôn để trả tự do cho nhau. Những ngày tháng sống một mình trong nỗi cô đơn, buồn tủi đó, tôi cứ nghĩ rằng, mình không thể nào đủ bản lĩnh để vượt qua nỗi đau này. Nhưng cuộc sống đã có những điều không thể nào lường trước được...
Trong những ngày tháng buồn tủi ấy thì tôi đã gặp lại anh - người bạn từ thuở cấp 3 của mình. Anh lại đến bên tôi, an ủi, lo lắng, quan tâm cho tôi rất chân thành. Anh khiến tôi thực sự rung động và cảm nhận được tình yêu thương thật sự.
Sau những cuộc hẹn hò, chia sẻ, tôi và người ấy đã tan chảy vào nhau, cùng tận hưởng niềm hạnh phúc, thăng hoa. Tôi đã ngỡ rằng, cuối cùng mình cũng đã tìm thấy được niềm hạnh phúc thật sự bên người đàn ông tôi yêu... nhưng nào đâu ngờ được, những cử chỉ quan tâm ân cần đó, những cuộc yêu đương mãnh liệt anh dành cho tôi chỉ là sự thương hại.
Dẫu biết rằng, anh đến với tôi không chân thành nhưng tôi vẫn không có một lời trách cứ anh. Vì tôi hiểu, những gì tôi phải chịu tổn thương ngày hôm nay cũng không bằng những đau khổ, dằn vặt anh đã phải chịu đựng trong thời gian tôi bỏ anh đi lấy chồng.
Tôi - người đàn bà 26 tuổi, đã qua 4 cuộc tình và một đời chồng nhưng đến bây giờ, tôi vẫn chưa tìm được tình yêu thực sự của đời mình. Trong suốt những năm tháng đó, điều tôi nhận lại được chỉ là sự tổn thương, đau khổ từ những người đàn ông tôi thương...
Theo VNE
Sự ngọt ngào giết chết anh Em đâu biết sự ngọt ngào của em đang xé lòng anh ra thành những mảnh vụn? Người ta nói trong tình yêu hợp rồi tan cũng là lẽ bình thường, yêu rồi không yêu nữa cũng chẳng xa lạ gì với ai. Không ít người yêu một lần rồi bên nhau cả đời nhưng còn biết bao nhiêu người tìm hết mảnh...