Cảm ơn anh đã để em có cơ hội đến với chồng em!
1 ngày thật dài và đầy bất ngờ! 7h15 phút. Vừa đặt phịch người xuống ghế, chuẩn bị cho 1 tuần làm việc đầy áp lực bỗng chuông điện thoại reo lên bản nhạc quen thuộc. Kể cũng lạ, ai gọi vào giờ này nhỉ? Không thấy lưu số.
ảnh minh họa
- A lô! ai đấy ạ?
- Anh đây! Em khỏe không, còn nhận ra giọng anh chứ?
- À…à!!! Có chuyện gì vậy?( cố tình nói trống không và tỏ ra bình tĩnh, nhưng quả thật có 1 chút bất ngờ. Vì sao hắn lại có số mình nhỉ? Cì ngày hắn đi, mình đã thay số để cắt đứt liên lạc với hắn rồi cơ mà!)
- Mấy hôm nữa 30/4, em có đi họp lớp kỷ niệm 5 năm ra trường của lớp chúng mình không?
- Em cũng chưa biết nữa.
- Đi đi! Để anh qua đón em nhé!
Ơ! Buồn cười thật! Sao hắn ta có thể hồn nhiên như 1 đứa trẻ sau khi đã bỏ người đã yêu 5 năm ở lại Việt Nam mà ra đi, rồi khi trở lại sau 5 năm thì tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra như vậy? Hay tại anh ta sống theo phong cách thoáng của Tây quen rồi?
- Thôi! Không cần đâu! Nếu đi vợ chồng em tự đi được mà.
Video đang HOT
- Vợ chồng em???????? – Giọng anh ta có vẻ thoảng thốt – Anh tưởng em chưa lấy chồng?
- Ai bảo anh thế? Cứ ngồi chờ anh để em chết già à? (Lúc này thì hết mất bình tĩnh rồi, vì chả hiểu hắn đùa hay thật nữa! )
Chợt giật mình, hóa mình vẫn hơi cay lão, vì năm đó dám bỏ mình ra đi, mặc cho mình khóc hết nước mắt can ngăn!
- Ơ! T bảo anh thế! Nó bảo em vẫn chưa lập gia đình, mà cũng chưa yêu ai khác mà!
- P.T á?
- Ừ! Thằng T mà ngày xưa cứ lẽo đẽo theo em và anh ý!
Trời ơi! Lại trò quái gì thế này??? Sao anh ấy lại làm thế nhỉ? Sao anh ấy lại nói dối thế chứ? Rõ ràng mình và anh giờ đã là vợ chồng 2 năm nay, và còn có 1 nhóc tỳ đáng yêu rồi cơ mà! Chẳng nhẽ…… Đành đánh trống lảng vậy.
- Mà vợ con anh giờ sao rồi? Chắc lấy vợ tây hả?
- Anh vẫn chưa lấy vợ, mải học, mải làm, chưa có thời gian, định bụng đợt này về Việt Nam định cư, kiếm cô vợ Việt đây. Em xem giới thiệu cho anh nhé.
Lại cái giọng điệu tự nhiên thái quá rồi! Nhưng giờ mình đâu có tâm trạng gì nói chuyện với hắn nữa, chắc tại tình cảm đã cạn lâu rồi mà. Diờ mình chỉ có mối bận tâm duy nhất là sao anh ông xã lại vậy?
- Vâng! Thế nếu không còn gì nữa em gác máy đây!
- Ơ!!! Đành vậy. Hẹn em hôm họp lớp nhé!
- Vâng!
Đành vâng đại cho xong chứ giờ chả biết có nên đi không nữa! Cúp máy xong, chợt thấy tim đập loạn xạ, mặt nóng bừng, tay run run. Chợt nhận thấy cái cảm xúc bị bỏ rơi khi xưa tràn về, trước kia cứ nghĩ đến cái ngày gặp lại nhau, chắc sẽ căm gét hắn lắm lắm, sẽ nhảy vào mà cào cấu cắn xé hắn thành trăm mảnh cho hả giận, chứ đâu phải như thế này. Chợt mỉm cười, một nụ cười khó hiểu, chắc tại vì nhờ hắn bỏ rơi mà giờ mới có anh! Người đàn ông đến sau, khỏa lấp sự tủi hờn, cô đơn của khi đó và đem đến cho mình hạnh phúc viên mãn như bây giờ.
Mà nhắc tới ông chồng kỳ cục, điên ghê cơ! Sao ổng lại nói dối hắn thế nhỉ? Chẳng nhẽ ổng muốn thử mình và hắn xem thế nào khi biết hắn vẫn chưa lấy vợ! Thảo nào mấy bữa nay thấy ông ý khác khác, lại hay nhắc đến vụ họp lớp, vì chúng mình cùng học cao đẳng với nhau mà!
Ôi! chồng ơi là chồng, lại tự làm khó nhau rồi!
Tình cảm trước kia dù có là gì đi chăng nữa, dù có gặp lại người cũ, dù có định bụng xé xác anh ta đi nữa thì giờ cũng đã không còn hứng thú, bởi vì vợ đã có chồng, đã có cu Bon, cả nhà chúng ta đã có nhau, đang là của nhau và mãi là của nhau. Giả sử nếu em nói… Nếu thôi nhé! Anh ta có ý hồn nhiên quay lại thì em cũng sẽ nắm tay chồng mà dõng dạc giới thiệu đức lang quân của mình, và sẽ cảm ơn chồng vì đã đến bên em, cho em hạnh phúc như ngày hôm nay. Đã thế mình sẽ lờ đi coi như không biết, mà câu trả lời cho chồng yêu tốt nhất lúc này là: phải…….. chuẩn bị đi tút tát thôi! Phải để cho ông chồng đang ghen kia tự hào hãnh diện vì không có hắn ta, dưới sự chăm sóc và tình yêu của anh mình vẫn vô cùng hạnh phúc và thành đạt!
Để cho mối tình đầu của mình, phải thấy tiếc nuối chứ nhỉ?!
Và thầm cảm ơn hắn vì ngày ấy đã để mình có cơ hội đến với anh!
Theo Iblog
Làm vợ cũng cần đam mê
Tôi làm việc trong ngành giao nhận vận tải, là một nhân viên chứng từ và đòi hỏi phải có sự chỉn chu, cẩn thận với từng thông tin của một lô hàng. Thế nhưng, tính tôi ẩu đoảng, luôn làm sai và không có thời gian để sửa lỗi nên thực sự cảm giác như bị ép buộc vào cái nghề này vậy.
Tôi lúc nào cũng rối tung với từng công việc được giao, cảm giác bị công ty vắt kiệt sức lao động và bất mãn với mức lương rẻ mạt.
Ở công ty là vậy, đến khi về nhà, tôi lại stress với việc làm người phụ nữ của gia đình. Tôi thấy cuộc đời thật bất công khi sinh ra tôi ra là nữ, và phải sinh con, nuôi nấng con, đồng thời phải đảm đương cả nghĩa vụ chăm sóc gia đình. Tôi mệt mỏi với việc cho con ăn, nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa. Tôi thấy chán chường vô cùng.
Chao ôi, tôi ước mình là đàn ông, để chỉ việc phải đưa lương cuối tháng cho vợ, cả ngày đi làm, tối về có cơm ăn mà không bao giờ phải đứng đau đầu giữa cái chợ ồn ào. Bởi đúng là có nhiều hôm như thế, tôi không biết phải mua gì cho bữa tối nữa, món gì cũng có lý do để khước từ, đến mức đôi khi tôi chỉ muốn khóc mà thôi.
Khoảng thời gian khủng hoảng ấy khiến tôi trông thật thảm hại. Tôi lôi thôi lếch thếch đến công ty, luộm thà luộm thuộm khi ở nhà. Tôi không thể yêu nổi bản thân mình, và càng không thể yêu được cuộc sống. Tôi làm tất cả mọi việc với thái độ không mấy hợp tác, chỉ cố cho xong phần của mình mà không bao giờ cố gắng làm hết khả năng của mình.
Tôi thường xuyên kể lể với chồng những vất vả mà tôi phải gánh hàng ngày, rồi miệng cứ đòi hỏi anh phải thương lấy tôi mà không biết chồng có nghe thấu hay không. Bởi nhìn thái độ uể oải của anh khi lắng nghe, tôi đoán chắc anh chẳng thấm, cũng chẳng xót tôi một chút nào dù danh sách những mệt nhọc của tôi được liệt kê đều đều bên tai. Nhưng tôi cứ kệ, không giãi bày với chồng, tôi sợ anh không biết.
Cho đến một ngày, trên đường đến công ty, tôi tình cờ nhìn thấy chiếc áo đỏ mà bạn đi xe phía trước đang mặc, trên đó có in dòng chữ "Made with 100% passion". Tôi không biết câu slogan này là của ai, hay của thương hiệu nào, nhưng thật sự nó đã lưu lại trong tâm trí tôi cả một đoạn dài cho đến ngày hôm nay. Tôi tự hỏi bản thân, rằng mình đã làm gì bằng đam mê nhiệt thành chưa, hay lúc nào cũng hững hờ với tất cả mọi thứ? Như việc tôi không yêu cuộc sống này mà lúc nào cũng đòi hỏi cuộc sống phải đối xử thật tốt với mình.
Tôi bình tâm nhận ra, công việc cho tôi kinh nghiệm đáng quý, cho tôi những người đồng nghiệp đáng mến, và cho tôi một ngày gần 10 tiếng đồng hồ được thấy mình không còn là một bà mẹ bỉm sữa lạc hậu nữa. Tôi phải làm việc thật sự, hoàn thành chỉn chu nhất có thể tất cả những nhiệm vụ mà mình được giao, tập trung vào các lô hàng mà mình phụ trách chứ không phải đôi lúc lại lảng vảng vào mạng xã hội xem bạn bè update cái gì. Nhờ vậy mà tôi thấy mail mình gửi đi ít sai hơn, hóa đơn mình viết ít nhầm lẫn hơn và sếp thì hài lòng với tôi hơn. Và công việc mà tôi đang có, công ty mà tôi đang làm, tất thảy đều đáng yêu hơn là tôi tưởng.
Với gia đình, tôi thấy mình thật hạnh phúc khi kết hôn được với tình yêu của mình. Mà từ lâu nay, tôi đã vô tình bỏ quên cảm xúc của mình, quên đi tình yêu mà mình đang có hay việc phải làm gì để bảo dưỡng tình yêu ấy. Cũng thật là sai lầm khi tôi quên việc cô con gái 3 tuổi của tôi đang ngày một lớn rất nhanh tự khi nào mà tôi không rõ, nếu như tôi không biết trân quý những giây phút ở bên cạnh con hay những dấu mốc phát triển của con, thì chắc chắn sau này tôi sẽ phải hối hận khi thấy thời gian trôi qua quá nhanh, mình đã bỏ lỡ quá nhiều điều quan trọng.
Tôi biết rồi, làm gì cũng cần đam mê, kể cả việc làm vợ. Tôi tự dưng thấy yêu gia đình nhỏ bé của mình, muốn được tự tay chăm sóc cho hai bố con mà không còn thấy bị ép buộc như ngày nào. Tôi thấy yêu những lúc gương mặt của chồng mình thoải mái ăn món ngon do tôi nấu, mặc những chiếc áo phẳng phiu do tôi là ủi và trìu mến dành cho vợ ánh mắt cảm ơn, dịu dàng.
Thì ra, có những khó khăn, mệt nhọc không phải cứ thao thao bất tuyệt kể ra là được ghi nhận. Hay tôi thích cảm giác được con gái lại gần ôm hôn, nũng nịu thay vì e dè đòn roi của mẹ như trước. Có những tối, hai mẹ con cùng nhau nằm trên giường đọc thơ, rồi dần dần đi vào những giấc mơ đẹp, sáng thức dậy thấy bố đã lẳng lặng đắp chăn cho tự lúc nào. Được làm vợ, làm mẹ thật là tuyệt, chẳng phải vậy sao?
Theo Tienphong
Chưng hửng sau câu nói của mẹ chồng trong ngày thôi nôi con Trong suy nghĩ của gia đình chồng, người con dâu như tôi vẫn chỉ là người dưng, còn em chồng, dù đi lấy chồng có con rồi, vẫn là núm ruột của cả gia đình. Nói ra chuyện này, tôi biết mình cũng ích kỉ, nhỏ nhen lắm. Tôi - nói cho cùng- dù sao cũng chỉ là người ngoài, người dưng, còn...