“Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao”
Hai chị em nói qua nói lại, chồng em lao vào tát em. Anh bảo: “Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao. Mày nói chị tao vậy là mất dạy”. Còn chị chồng cũng nói với chồng em là em mất dạy, bỏ vợ đi.
Em xin chào mọi người!
Em thường hay lên dọc những dòng tâm sự của các chị và hôm nay em cũng muốn lên tâm sự, đồng thời xin ý kiến của mọi người. Chuyện em kể ra có lẽ cũng hơi dài dòng, mong mọi người thông cảm vì em cũng không biết phải viết thế nào. Em nghĩ nào viết thế ấy thôi ạ.
Năm nay em 30 tuổi, vợ chồng em quê ở miền Trung vào Bình Dương lập nghiệp được 6 năm rồi. Chồng em là con út trong gia đình có 4 người và chỉ duy nhất có một chị gái. Mẹ chồng em cũng đã mất sớm.
Hồi mới tìm hiểu nhau, em cảm giác anh ấy ngại không muốn đưa em về nhà chơi. Sau này khi tình cảm sâu nặng rồi, em mới biết anh ngại vì gia đình anh kinh tế rất nghèo. Chị gái thì không có chồng mà có 1 đứa con trai năm nay học lớp 11 (bố của thằng bé là người gần nhà anh. Khi biết chị có thai, bố mẹ anh kia không chấp nhận mặc dù cả dòng họ anh kia họp lại khuyên can).
Chồng lao vào tát em. Anh bảo: “Cấm mày không được hỗn láo với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy” (Ảnh minh họa)
Nhưng đối với em không quan trọng chuyện giàu nghèo hay hoàn cảnh gia đình. Bởi em cảm nhận chồng em là người hiền lành, có trách nhiệm với gia đình. Anh đi làm đưa tiền về nuôi bố cùng 2 mẹ con chị chồng vì ở quê làm nông rất khó khăn. Anh cung cấp tiền học hành quần áo cho thằng cháu. Anh ấy bảo với em là thương nó như con vì nó không có bố.
Em thấy thanh niên mà vì gia đình như vậy nên sau này chồng sẽ nghĩ đến vợ con. Em tin chúng em sẽ vượt lên được hoàn cảnh. Nhưng cũng vì cái quá thương mẹ con chị ấy mà sau này em lâm vào cảnh khổ mọi người ạ.
Sau khi hai đứa quyết tâm đến với nhau thì có bàn sẽ tạo điều kiện cho chị chồng đi xuất khẩu lao động để chị kiếm tiền sau này có vốn nuôi con ăn học. Bởi sau này chúng em phải lo cho con cái chúng em.
Vì vậy chồng em đã bảo lãnh vay ngân hàng tiền cho chị đi mặc dù 2 anh chồng nói kiểu không trách nhiệm “bay thích làm gì tùy bay”, có chuyện gì xảy ra thì chồng em phải chịu trách nhiệm (Vì đi như vậy cũng rủi ro rất nhiều như bị lừa, bị thất nghiệp, bị chấm dứt hợp đồng khi công ty phá sản…).
Nhưng cuối cùng chị đi cũng thành công. Chị trả hết nợ và gửi tiền về cho anh cả vay gần 200 triệu trong vòng 3 năm. Sau khi lo cho chị đi ổn định thì chúng em vào Bình Dương lập nghiệp. Cách đây 2 năm em sinh con. Thời điểm em sinh cũng đúng cách 1 tháng nữa thì đến giỗ bố em.
Video đang HOT
Mẹ em định vào chăm sóc em rồi về giỗ bố xong sẽ quay vào. Nhưng lúc đó chị chồng lại được về nước vì hết hạn hợp đồng và chờ đợi làm lại thủ tục đi lại. Bố chồng em lại vào nói với mẹ em là bà nội không còn nên sẽ để chị chồng thay mẹ chồng vào chăm sóc em. Ông nghĩ như vậy cũng tốt bởi để mẹ đẻ em lo giỗ bố xong thì vào ở với em chăm cháu giúp luôn. Thế nên cả 2 gia đình thống nhất như vậy.
Thật không ngờ sóng gió bắt đầu từ đó. Hai mẹ con chị chồng vào trước ngày em sinh 20 ngày. Từ ngày 2 mẹ con chị chồng vào, em phải vác cái bụng vượt mặt để phục vụ cơm nước. Nước uống hết cũng đợi em về đổi. Đồ ăn trong tủ lạnh có sẵn cũng không đưa ra làm hộ mà đợi em đi làm về nấu nướng.
Em thấy chán và nói chồng em thì chồng em bảo: “Chắc bà nghĩ do giờ em chưa sinh nên vậy. Không lẽ khi em sinh xong cũng vậy? Khi em sinh phải khác chứ?”.
Nhưng đến khi em sinh cũng chả khác hơn được. Bữa sáng và bữa tối chồng em cũng phải tự nấu ăn. Mẹ con chị chỉ việc nấu cơm trưa rồi cho thằng con bê sang cho em để đó. Em có ăn được hay không cũng mặc kệ.
Vì con em hay giật mình nên phải bế thì con mới ngủ ngon được, đặt xuống giường một lúc con lại giật mình khóc tím hết mặt mày. Ngày đầu tiên ở viện về, con khóc thét lên. Chị chồng mở cửa ra hỏi “Gì đó?”. Em nói cháu giật mình. Chưa kịp nhờ chị bế hộ chị đã đóng cửa đi rồi để mặc em loay hoay mãi mới ngồi dậy được bế con (vì em sinh mổ nên 6 ngày vẫn còn đau).
Thời gian này em vẫn ở trọ nên thuê 2 phòng. Mẹ con chị ăn rồi xem phim và ngủ bên phòng kia không đoái hoài gì mẹ con em hết. Có hôm chồng em đi làm 2 giờ chiều chạy về xem vợ con, thấy cơm trưa nguội lạnh vợ vẫn chưa được ăn, anh cũng bực nhưng không dám nói.
Anh bảo nói sợ chị giận rồi không khí gia đình mất vui. Sự thật là em chịu không nổi nên đã quá ức mà nói chồng để tự mình lo cho hai mẹ con. Em muốn chị ấy về vì như vậy em còn thấy khỏe hơn.
Em sinh được đúng 15 ngày thì chồng em kêu chị về. Khi về chị còn nói một câu em nhớ mãi: “Mày đẻ còn có chồng chăm thì còn đòi hỏi gì nữa? Tao đẻ cũng một mình tự bế con, tự ăn cơm thôi. Tao kêu ai?”.
Em chỉ nói là: “Có chồng khác không chồng ở chỗ đó thôi chị ạ. Nếu chị so bì với em thì sao chị không lấy chồng rồi đẻ tiếp đi”. Hai chị em nói qua nói lại, chồng em lao vào tát em.
Anh bảo: “Cấm mày không được hỗn với người nhà tao, mày nói chị tao vậy là mất dạy”. Còn chị chồng thì nói không chị em gì với em nữa hết: “Tôi và cô coi như không liên quan”. Chị cũng nói với chồng em là em mất dạy, bỏ vợ đi.
Sau khi chị chồng về thì vợ chồng em phát hiện mất 2 chỉ vàng (do em chuẩn bị làm nhà nên gom góp để dành, nhưng chỉ bị mất đi 2 chỉ). Vừa ức chế vì sinh con đầu lòng không có kinh nghiệm, lại tủi thân bị bỏ rơi nên em bảo chồng nói chị. Chồng em lại nói sợ chị giận.
Em nghĩ chồng coi em không ra gì, sức khỏe của vợ con không quan trọng bằng việc chị ấy giận. Lại thêm bị mất của nên em điên lên cãi nhau với chồng. Chồng em bênh chị gái, rồi đòi bỏ em. Em viết đơn rồi ký xong nhưng không hiểu sao chồng không giám đưa ra tòa.
Đến giờ cũng 2 năm trôi qua, vừa rồi bố chồng em mất. Con trai chị chồng đang ở với bố chồng em, giờ không ai chăm sóc bảo ban nó học hành (mẹ nó đi nước ngoài đã có bồ bên đó nên không chịu về nữa. Mặc dù cả nhà khuyên chị có vốn rồi ở nhà nuôi con).
Giờ chồng em lại đòi đưa con chị chồng vào nuôi nhưng em không đồng ý. Mặc dù từ khi yêu đến khi cãi nhau chưa xảy ra thì em luôn quan tâm nó. Mỗi năm, em đưa nó vào chơi, ủng hộ việc sau này cho thằng nhỏ vào trong này hướng chuyện học ngành nghề nào đó để nó lập nghiệp trong này luôn.
Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó?
Em đã nói với chồng là: “Em không chấp nhận chuyện cho nó vào đây ở với vợ chồng mình. Nếu anh vẫn muốn nó vào thì sẽ không sinh thêm con nữa, khỏi sau này xảy ra chuyện chia con mỗi đứa một hướng thì tội nó. Mà nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi”.
Em biết thằng nhỏ nó không có tội, nhưng giữa em và mẹ nó đã coi nhau không ra gì. Mẹ nó thì nhởn nhơ yêu đương, sao em lại phải lo cho nó? Hơn nữa, nuôi 2 đứa thì em không cáng nổi (Ảnh minh họa)
Nghe em nói vậy, chồng em chỉ im lặng không phản ứng cũng không nói gì. Mà thằng nhỏ đó ở nhà nhưng không ai quan tâm mặc dù tiền mẹ nó gửi về cho họ vay hết. Hai năm gần đây nó học hành bê tha, chơi game nhiều hơn học. Nó lớn rồi chưa biết làm việc gì, không nấu nổi nồi cơm, ai cũng ngán ngẩm.
Nó thì cứ muốn đòi vào đây với vợ chồng em. Mẹ nó cũng nói với chồng em là cho nó vào rồi giúp đỡ nó, hướng nghiệp cho nó.
Em thật sự đang rất rối và lo sợ. Em sợ vì tình cảm chị em mà chồng em sẽ quyết đưa nó vào dù em không đồng ý. Hơn nữa mẹ nó coi em không ra gì. Em còn sợ nó vào rồi mâu thuẫn vợ chồng, lúc đó gia đình em lại tan nát. Theo các chị, giờ em phải làm sao? Em thật sự muốn nhận được lời khuyên. Cảm ơn mọi người đã đọc tâm sự của em.
Theo VNE
Có duyên mà không phận
Sống với nhau rồi chị mới thấm thía nhận ra chẳng ai thay thế được anh trong trái tim chị, chồng chị cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của vợ dành cho người cũ nên cuộc hôn nhân của họ thi thoảng lại sóng to gió lớn.
Mười năm rồi còn gì, thời gian đủ để một người có thể quên đi một người vậy mà khi tình cờ gặp lại anh trong chị vẫn còn vẹn nguyên cảm xúc như ngày nào, cố gắng lắm chị mới ngăn dòng nước mắt đừng rơi.
Ngày ấy, chị mang thiệp hồng đi mời, ai cũng ngỡ chú rể là anh nhưng lại là một người khác, câu hỏi chưa có lời đáp khi anh âm thầm rời thành phố không một lời từ biệt.
Ảnh minh họa. Nguồn: Internet
Anh chị từng là một cặp đẹp đôi hoàn hảo nhất nổi tiếng khắp cả trường Đại học thời ấy. Chị xinh đẹp, anh năng động, giỏi giang, hai người đều nhiệt tình tham gia các phong trào, đi đâu cũng có cặp có đôi. Họ như một cặp trời sinh mà ai cũng trầm trồ ngưỡng mộ. Cuộc tình của hai người gần chạm mốc 8 năm, quen nhau từ thời còn là học sinh, ngần ấy thời gian hình ảnh của anh đã khắc sâu vào tim chị. Dáng người cao ráo, mái tóc bồng bềnh, cả cái véo tai cóc đầu của anh mỗi khi chị làm điều sai hay hờn giận. Nhưng rồi từ lúc nào, trong mắt chị anh trở nên chán chường, tẻ nhạt, những lối mòn sáo rỗng của mối tình quá dài lâu.
Chị bắt đầu thấy ngột ngạt với những quan tâm lo lắng nhỏ nhặt của anh, chị cáu gắt vô cớ nhưng lại bắt anh phải chiều chuộng, họ gây nhau thường xuyên vì anh không thể chịu đựng những tính khí thất thường nơi chị. Lần cuối họ gây nhau anh bực tức bảo chị nếu không thay đổi thì chia tay một thời gian để đôi bên bình tĩnh lại. Cái tôi trong chị quá lớn, chị đùng đùng tuyên bố chia tay thì chia tay chị sẽ tìm người khác hơn anh về mọi mặt.
Tưởng rằng chị nói trong lúc giận nào ngờ chị làm thât. Chị nhanh chóng ngã vào vòng tay của Thái - chồng chị hiện tại, người đã tình nguyện làm kẻ thứ ba si mê đi bên lề cuộc tình của anh chị. Đám cưới chóng vánh tổ chức ngay sau đó đúng lúc chị chia tay anh tròn hai tháng. Anh trở về sau chuyến công tác nước ngoài cũng là lúc hay tin vài ngày nữa chị đám cưới, kể từ đó không ai còn gặp lại anh nữa.
Sống với nhau rồi chị mới thấm thía nhận ra chẳng ai thay thế được anh trong trái tim chị, chồng chị cũng dễ dàng nhận ra tình cảm của vợ dành cho người cũ nên cuộc hôn nhân của họ thi thoảng lại sóng to gió lớn. Đứa con gái - cầu nối duy nhất giúp họ duy trì mái ấm gia đình bao năm qua.
Đưa con gái về ngoại chơi, chị ngỡ ngàng gặp lại anh, trong chuyến công tác về Thành phố anh tranh thủ tạt qua nhà thăm ba mẹ chị. Trong giây phút trùng phùng, anh lặng im nhìn chị tia mắt vẫn nồng nàn ấm áp yêu thương như ngày nào, khó khăn lắm chị mới lấy lại được bình tĩnh, đè nén và dập tắt cảm xúc đang dâng trào trong chị.
Chị xót xa khi biết anh vẫn còn độc thân, trái tim anh đã bị chị làm tổn thương quá nặng để anh chẳng thể nào chấp nhận người con gái khác, chị day dứt vì đã làm lỡ cả cuộc đời anh. Anh hẹn gặp chị tại quán cà phê ngày xưa, anh bảo có nhiều điều muốn nói cùng chị. Gần đến giờ hẹn trong lòng chị vẫn cứ mãi mâu thuẫn giữa hai chọn lựa có nên gặp lại anh hay không. Cuối cùng chị cũng quyết định, vội vàng chị viết cho anh vài lời nhắn nhủ rằng họ có duyên mà không nợ, yêu cũng đã yêu, đau cũng đã đau thì thôi đừng khuấy động đời nhau làm gì nữa. Chị đã chọn cho mình một ngã rẽ thì dù có thế nào chị cũng phải sống và có trách nhiệm với sự chọn lựa của mình.
Giúi vào tay phục vụ bàn ít tiền, chị nhờ đưa hộ lá thư cho anh. Bắt đầu từ ngày hôm nay chị sẽ quyết tâm buông bỏ quá khứ, chị không thể nào sống mãi với hoài niệm. Hiện tại mái ấm gia đình với người chồng và đứa con gái vẫn đang trông chờ chị và chị cũng tin rằng anh cũng sẽ như chị bắt đầu sang trang mới của cuộc đời.
Theo VNE
Vợ chồng cũng chỉ là kẻ khác máu tanh lòng? Đau xót nhưng không ít người phụ nữ chỉ sau vài năm vợ chồng sống chung đã rút ra kết luận: Dù yêu mấy thì mình cũng chỉ xếp sau bố mẹ đẻ, anh chị em ruột của chồng. Vợ chồng Phương - Tuyến (Hoàng Mai, Hà Nội) lấy nhau đã được 3 năm và hiện vẫn đang phải thuê nhà để ở....