Cấm lưu hành vĩnh viễn 5 bản nhạc trước 1975
Do vi phạm bản quyền, 5 bản nhạc ra đời trước 1975 bị cho là sai lời so với bản gốc sẽ vĩnh viễn bị cấm lưu hành
Ông Nguyễn Đăng Chương, Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn khẳng định, 5 ca khúc “đang bị tạm dừng lưu hành” vì sai lời so với bản gốc sẽ bị cấm vĩnh viễn.
Bài hát “Con đường xưa em đi” đang được phổ biến hiện nay sẽ bị vĩnh viễn cấm lưu hành.
Ngày 4.4, trả lời phóng viên VOV.VN, ông Nguyễn Đăng Chương, Cục trưởng Cục Nghệ thuật biểu diễn khẳng định, 5 bản nhạc có ca từ giống 5 ca khúc ra đời trước 1975, bao gồm: Cánh thiệp đầu xuân (Lê Dinh – Minh Kỳ), Rừng xưa (Lam Phương), Chuyện buồn ngày xuân (Lam Phương), Đừng gọi anh bằng chú (Diên An), Con đường xưa em đi (Châu Kỳ – Hồ Đình Phương) sẽ vĩnh viễn không được lưu hành. Trước đó, 5 bản nhạc này được Hội đồng nghệ thuật của Cục Nghệ thuật Biểu diễn phát hiện là có ca từ sai với bản gốc.
Theo Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn, 5 bản nhạc này đều đã điều chỉnh lời bài hát so với bản gốc, nghĩa là vi phạm vấn đề bản quyền. “Đã dừng rồi thì không có chuyện cấp lại. Hơn nữa, vi phạm bản quyền, sai lời so với bản gốc thì phải cấm lưu hành vĩnh viễn”, ông Nguyễn Đăng Chương cho biết.
Video đang HOT
“Nếu bản gốc được tìm thấy và có chữ ký xác nhận của tác giả thì cơ quan chức năng sẽ tiến hành cấp phép lưu hành. Còn hiện tại, những bản nhạc có lời sai so với bản gốc sẽ bị cấm lưu hành vô thời hạn”, Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn chia sẻ.
Liên quan đến công tác rà soát lại những ca khúc nhạc vàng ra đời trước năm 1975, Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn cho biết, hiện tại, Sở VHTT TP HCM vẫn đang tiến hành xem xét. Theo đó, hồ sơ của các ca khúc này như ca từ, thời gian ra đời, tình trạng phổ biến vẫn đang được tập hợp và sẽ báo cáo với Cục Nghệ thuật Biểu diễn.
Ông Nguyễn Đăng Chương cho biết thêm, khi những thông tin về việc tạm dừng phát hành 5 ca khúc này, Cục Nghệ thuật Biểu diễn cũng không nhận được bất cứ một phản hồi nào của các tác giả.
Trước đó, trao đổi với phóng viên, nhạc sĩ, nhà nghiên cứu, phê bình âm nhạc Nguyễn Thụy Kha cho rằng, 5 ca khúc bị dừng lưu hành không đáng để ồn ào.
Nhạc sĩ, nhà nghiên cứu, phê bình âm nhạc Thụy Kha.
“Hàng trăm hợp xướng của tôi và các đồng nghiệp, hàng nghìn ca khúc cách mạng vĩ đại thì chẳng ai nhắc đến hay ca ngợi. Còn 5 ca khúc kia mới bị tạm dừng lưu hành lại được đưa ra mổ xẻ, tranh cãi, bênh vực. Tôi cho rằng, thị hiếu của một bộ phận công chúng người Việt đang thực sự có vấn đề. Đó là điều rất đáng buồn. Nền âm nhạc Việt Nam có bao nhiêu tác phẩm âm nhạc đã cùng với dân tộc “xẻ dọc Trường Sơn” đi cứu nước. Chúng ta cần phải nhìn vào đó để tự hào và nhắc nhở, để tri ân trong những giải thưởng chứ không phải để dành thời gian đi tranh cãi”, nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha nói.
Cũng theo nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha, sự bùng nổ của dòng nhạc Bolero trong mấy năm gần đây là một hiện tượng bình thường. Ông lý giải: “Đây là dòng nhạc bình dân, phù hợp với nhiều đối tượng khán giả. Khi rơi vào trạng thái buồn chán, khán giả dễ tìm đến dòng nhạc này như một cách giãi bày, tâm sự”.
“Tuy nhiên, sự bùng nổ này không làm ảnh hưởng gì đến nền âm nhạc Việt Nam, cũng không khẳng định một điều gì. Đó chỉ là một dòng chảy bình thường như bao dòng chảy khác, giống như pop, rock, dân gian,… Sự xuất hiện của chúng là lẽ tự nhiên bởi đó là những phản ánh chân thực về thời cuộc. Bởi vậy cần để chúng tồn tại”, nhạc sĩ Nguyễn Thụy Kha nói.
Trả lời về vấn đề, liệu việc dừng lưu hành nhiều ca khúc nhạc xưa có vô tình làm khó ca sĩ? Nhà nghiên cứu, phê bình âm nhạc này cho rằng: “5 ca khúc vừa bị tạm dừng lưu hành không có gì quá đặc biệt, cũng không phải là những ca khúc điển hình. Hơn nữa dòng nhạc Bolero có hàng nghìn bài, ca sĩ không hát bài này thì sẽ hát bài khác”.
Theo Đào Bích (VOV)
Yêu một người, vĩnh viễn không thể quên!
Anh biết không? Chưa bao giờ em cảm thấy hối hận vì chúng ta đã gặp nhau giữa biển đời mênh mông xuôi ngược này. Chúng ta không liên lạc, không gặp gỡ, không hỏi han về nhau...
Những ngày còn rất trẻ, em đã từng nghiện ngập mùi hương trên cơ thể anh đến ngây dại, mùi thuần túy của đàn ông, có vị nam tính, thâm trầm và đầy mị hoặc. Mỗi lúc như vậy, khoảng không khí vây quanh anh bỗng trở nên thật vô nghĩa trước ảnh hình của người đàn ông mà em yêu, ở thời điểm mà hình như em chỉ là một cô thiếu nữ chưa vội vã để trưởng thành.
Đã nhiều năm tháng trôi qua, em vẫn có thói quen trong vô thức tìm về mùi hương ấy, khi chợp mắt ngang trưa, lúc thơ thẫn ngồi một mình, bao lần lạc lõng giữa muôn vàn ánh đèn náo nhiệt nơi phố thị, làn hương ấy không khó để tạc họa nhưng chẳng hề dễ dàng để cảm nhận tường tận. Nó vừa vặn khớp vào kẽ hở của một nỗi nhớ, trên bầu trời, dưới tán cây, bên cạnh bức tranh thủy mặc trong buổi triển lãm nghệ thuật mà em vừa ghé ngang thưởng thức vào chiều hôm qua.
Em còn nhớ như in cảm giác hệt một chú mèo con nằm vùi mình trong lòng anh, để anh ủ ấm thật chặt, vuốt tóc cho em và khe khẽ huyên thuyên với anh về đủ điều: câu chuyện sáng nay em bất cẩn làm rơi ổ bánh mì đang còn ăn dang dở khi ngồi trên yên xe máy của ba, việc em tự ý mặc quần thể dục không đúng quy định của nhà trường khiến thầy quản nhiệm nổi giận khiển trách trước cả lớp, sĩ diện của em chỉ trở nên nhỏ bé khi hiện hữu ngay cạnh anh. Lúc như thế, anh tuyệt nhiên chỉ im lặng, chăm chú lắng nghe em và buông lơi vài câu an ủi cho có lệ. Em không hy vọng sẽ gom nhặt được hàng tá lời khuyên răn giáo điều từ anh, em chỉ đơn giản nghĩ rằng: " Kể cho anh nghe, chỉ mỗi mình anh nghe thì tự nhiên mọi vấn đề hẳn sẽ trở nên nhẹ nhàng". Mà đúng là vậy thật.
Rồi khi em chấp nhận rời xa anh như một lẽ tất yếu đứt đoạn của một cuộc tình, em đã không vì buồn mà để bản thân rơi bất cứ giọt nước mắt nào xuống gò má, cho đến tận ngày hôm nay. Có chăng em chỉ thẫn thờ đi đi lại lại trong căn phòng nhỏ suốt nhiều ngày trời, rồi nằm sấp xuống giường và mơ hồ mường tượng thêm nhiều lần cuối về những ngày mà mình cùng anh còn là một đôi. Có trịch thượng quá không khi em nói chuyện tình của chúng ta từ đầu đến cuối đều là xinh đẹp và thuần khiết, rơi nước mắt chẳng phải là việc quá đỗi vô ích sao?
Anh biết không? Chưa bao giờ em cảm thấy hối hận vì chúng ta đã gặp nhau giữa biển đời mênh mông xuôi ngược này. Chúng ta không liên lạc, không gặp gỡ, không hỏi han về nhau không đồng nghĩa rằng chúng ta đã lãng quên nhau. Phải không anh? ...Khoảng lặng không điểm cuối của một mối quan hệ, chỉ là hai người trong cuộc đã không còn thuộc về nhau nữa...
Dreamiie
Mải mê với khát khao, đến khi quay lại tôi đã mất anh vĩnh viễn Sau vài tháng nghỉ sinh, tôi đi làm lại, công việc áp lực khiến tôi không còn nhiều thời gian dành cho anh. Cũng chính vì thế, tôi đã tự đẩy chồng mình vào vòng tay người khác. Ngày cưới, tôi nói với bạn bè rằng mình có một người chồng lý tưởng, chúng tôi đang ở một thiên đường hạnh phúc. Chồng...