Cảm giác tội lỗi bên một tình yêu
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có đôi lúc tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Tôi là một cô gái khó hiểu về mọi thứ, có thể nói tôi rất khác với những người con gái khác. Tôi không xinh đẹp, không dịu dàng, thậm chí cũng không biết làm đẹp cho bản thân mình, bên cạnh đó còn thích những hoạt động thể thao mạnh mẽ như: Đá bóng, đá cầu, bơi lội và leo núi cũng giỏi. Mọi người nhận xét tôi là một cô gái cá tính, mạnh mẽ và bất cần, ngay cả trong tình yêu cũng vậy. Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nông dân, điều kiện gia đình không dư giả cho lắm và bố mẹ đã rất vất vả để có thể nuôi bốn anh em tôi ăn học tử tế. Trong suy nghĩ của tôi, chưa bao giờ tôi nghĩ mình sẽ hết cố gắng đặc biệt là trong việc học tập, đi học xa nhà từ nhỏ nhưng chưa bao giờ tôi khiến bố mẹ phải lo lắng và bận tâm. Nói chung ngoài việc thường xuyên thiếu thốn về vật chất mọi việc đối với tôi đều rất ổn.
Chuyện tình cảm, ngoài việc tự ti về vẻ bề ngoài thiếu xinh đẹp của mình, tôi còn luôn nghĩ về hoàn cảnh của bản thân. Tôi từng nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể yêu ai vì tôi chưa muốn và có thể cũng không ai thích tôi. Tôi vẫn cứ nghĩ vậy, cho đến khi tôi đi học đại học thì tôi vẫn chưa bao giờ nhận quà từ một người bạn khác giới. Nhưng là một người con gái, ai cũng muốn có người quan tâm đến mình, có người yêu thương mình và tôi cũng không là ngoại lệ. Là một độc giả trung thành của 24H.COM.VN, tôi thường xuyên đọc những tâm sự của các bạn đang và đã yêu, đặc biệt là về vấn đề trinh tiết, tôi có quan niệm về trinh tiết tương đối thoáng, vì khi đã yêu ai đó, sự cho đi cũng là điều kiện để nhận lại thứ gì đó, và nếu là một tình yêu thật lòng theo đúng nghĩa thì với tôi chuyện đó cũng không có gì đáng bàn cãi.
Tôi là một người con gái không còn trinh tiết theo đúng nghĩa. Cái trinh của tôi mất cách đây 3 năm, đó là năm tôi học lớp 11 trong một lần đá bóng, do hoạt động quá mạnh tôi đã bị ngã, tư thế khi ngã tách 2 chân ra khiến tôi chảy máu vùng kín, rất đau và rát nữa. Khi đến bệnh viện khám bác sĩ xác nhận tôi bị va chạm mạnh, rách màng trinh. Nhưng lúc ấy, tôi còn chưa biết màng trinh ấy là thứ gì, nó như thế nào và nó quý đến đâu nên chuyện đó cũng bị tôi quên đi theo thời gian. Vào giảng đường đại học, tôi có cơ hội tiếp xúc nhiều nhưng tôi vẫn chưa hề để ý và thật sự yêu ai trước khi gặp anh. Hơn nữa, lúc này tôi biết rằng màng trinh của mình không còn và thấy được sự quan trọng của nó, tôi đã không dám nghĩ đến chuyện yêu đương. Là một người cá tính và mạnh mẽ, trong đám bạn của tôi chủ yếu là con trai, do tiếp xúc với họ thường xuyên nên tôi hiểu nhiều về họ. Có thể nói tuy là chơi rất thân nhưng con trai không tốt như mình tưởng tượng, lúc đó tôi đã nghĩ rằng có lẽ mình sẽ không yêu ai, ít nhất là đến khi ra trường và đi làm.
Video đang HOT
Suy nghĩ của tôi về bản thân là như vậy nhưng mọi người nhận xét tôi là một cô gái hiểu biết, không dễ thương lắm nhưng ăn nói rất có duyên, trong tất cả các mối quan hệ đều rất tốt vì vậy bên cạnh tôi vẫn có một vài chàng trai. Nhưng gặp nhau chưa lâu tôi đã tỏ rõ quan điểm không yêu của mình, còn những người đàn ông nói chuyện mà thấy thích tôi không ít (chưa hoặc ít gặp mặt), nhưng tôi không nghĩ là tôi sẽ đến với họ. Tôi quen anh trong một lần lên mạng, cả hai đều chung tâm trạng buồn chán như nhau, chúng tôi làm quen và nói chuyện với nhau nhiều trong lần đầu tiên. Anh đã tốt nghiệp đại học và đang làm việc ở quê (trước đây anh làm việc ở Hà Nội nhưng sau một lần thất bại anh đã chuyển về quê bắt đầu lại từ đầu). Công việc trước đây của anh tương đối tốt nhưng sau một lần bị lừa, số tiền anh dành dụm được đi hết theo lòng tin của anh, từ sau đó anh về quê đi làm. Anh là một người bình thường về vẻ bề ngoài, không điển trai cho lắm và trong lần đầu tiên nói chuyện, tôi đã mắng anh vì sự tin người không có cơ sở, sau đó còn an ủi anh cố gắng bắt đầu lại từ đầu. Chúng tôi bắt đầu làm bạn, mặc dù anh hơn tôi 6 tuổi nhưng chúng tôi chỉ gọi nhau bằng tên. Sau lần nói chuyện ấy, anh thi thoảng gọi điện cho tôi nói chuyện, kể về công việc và về cuộc sống.
Nếu không yêu anh nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu ai đó (Ảnh minh họa)
Sau đó, một thời gian ngắn anh không gọi điện cho tôi, cũng không online thì anh quay lại, đột ngột nói rằng anh có tình cảm với tôi, anh ấn tượng và mến tôi ngay từ lần đầu tiên nói chuyện, anh nói yêu tôi. Tôi đã khuyên anh nên suy nghĩ lại và cũng đã nói hết những điểm xấu của mình, nhưng anh vẫn một mực yêu tôi. Anh nói với tôi rằng, anh không nói chuyện nhiều với tôi thời gian trước vì sợ sẽ yêu tôi mất, sợ khi anh nói ra rồi tôi sẽ không chấp nhận tình cảm của anh. Nhưng không nói ra cũng sợ sẽ không còn cơ hội nữa, sợ trong thời gian ấy tôi yêu người khác mất. Lúc đầu tôi không có tình cảm với anh, nhưng sau một thời gian trước những lời nói yêu thương và sự quan tâm của anh (trên điện thoại và trên mạng) tôi đã đồng ý tình cảm của anh. Cũng không quên nói rằng tôi đã không còn trinh (anh cứ ngỡ tôi đã trao thân cho ai đó vì tôi không nói do tai nạn ngoài ý muốn). Anh nói rằng anh không quan trọng chuyện đó, miễn rằng thật lòng yêu nhau và tôi cũng không lừa dối anh điều gì. Nghe xong điều đó từ anh, tôi đã kể hết tất cả về tôi, rằng tôi mất đi cái màng mỏng manh ấy là do tai nạn, và từ trước tới giờ tôi vẫn chưa có một tình yêu thật sự cho mình, xong câu chuyện của tôi, anh cũng kể về mối tình của anh với một cô bạn học cùng thời sinh viên, họ đã từng sống chung với nhau, nằm chung với nhau 5 tháng mà không làm gì (khi người đó không đồng ý) anh nói rằng anh yêu thật lòng và muốn bạn gái mình tự nguyện chứ không ép buộc. Tôi có hỏi anh có quan hệ với người ấy nhiều chưa, anh nói rằng khoảng 10 lần gì đó anh không nhớ rõ… Khi ấy, tôi tin tất cả những gì anh nói ra và tự nhủ sẽ yêu anh thật lòng. Nhưng khi nói chuyện với tôi anh thường nói đến ôm, hôn… và cả chuyện đó.
Khi tôi muốn gặp anh lần đầu, anh đã nói rằng có lẽ khi gặp nhau, anh sợ anh không kiềm chế được điều đó, sợ sẽ làm tôi tổn thương… Tôi nghĩ rằng tình yêu cao quý hơn chuyện nam nữ dục vọng thấp hèn, và tôi thật sự muốn gặp anh. Ngày sắp gặp anh cũng là ngày tôi nhớ và mong anh rất nhiều, nghĩ đến cái nắm tay và nụ hôn đầu tiên trong đời… Trước khi đi anh đã hỏi tôi rất nhiều, rằng tôi có hối hận không, có lo lắng không, có thấy sợ anh không… và nếu vẫn thấy sợ anh sẽ không xuống nữa. Lúc đó tôi chỉ thấy nhớ anh thật nhiều, không còn nghĩ đến những điều khác nữa. Nhưng lần đầu gặp nhau, chúng tôi không thấy ngại như tôi vẫn tưởng tượng, anh đã khuyên tôi không nên ngại nhưng mặt tôi vẫn cứ đỏ bừng lên. Lần đầu gặp ấy cũng mang theo nhiều lần đầu khác, anh đã nắm tay tôi, đã ôm tôi vào lòng. Và cũng như những điều anh nói trước, lần đầu của tôi cũng dành cho anh.
Tôi biết lúc đó tôi không nên yếu lòng như vậy, nhưng cảm giác của người con gái được yêu đã choán lấy tất cả, tôi không còn hiểu được mình nữa. Lần đầu của tôi trải qua cũng rất khó khăn, vì mỗi khi anh đưa cái đó vào tôi thấy rất đau, đau đến chảy nước mắt và buộc anh phải dừng lại, anh đã hôn những giọt nước mắt của tôi như chính anh cũng đau vậy, cho đến lần thứ 3 sau 2 ngày anh mới đưa được nó vào trong, lúc đó nó cũng không còn đau lắm nữa. Chỉ có điều, tôi hi vọng cái màng ấy vẫn còn, tôi hỏi anh có thấy nó không? Nhưng không thấy, tôi đã thật sự thất vọng và lại khóc lần nữa. Anh chỉ biết hỏi tôi còn đau không, hỏi tôi muốn ăn gì không… chứ không nghĩ rằng tôi cần ở anh sự quan tâm, sự lo lắng. Bên cạnh anh cả đêm hôm ấy tôi chỉ khóc, nhưng không dám khóc to vì anh ngủ, nước mắt tôi cứ rơi mãi như thế cho đến sáng. Thức trọn một đêm tôi dã suy nghĩ rất nhiều, ngắm anh cho thật nhớ vì mai anh phải về rồi. Tôi cũng không biết lúc đó tôi có hối hận không nữa. Anh về đột ngột vì bạn anh qua đón, tôi không biết phải làm gì để có thể giữ anh lại bên cạnh, lúc nhìn anh đi là lúc tôi thấy buồn và sợ nhất, sợ anh sẽ mãi không còn quay lại. Anh nói rằng sẽ cố gắng bên tôi khi nào tôi thấy nhớ anh, nhưng tôi lúc nào cũng nhớ anh mà anh vẫn về.
Ở một mình tôi mới có thời gian suy nghĩ nhiều hơn về những chuyện mới xảy ra, tôi thấy dằn vặt bản thân vì đã không đủ lí trí vượt qua những chuyện đó, tôi thấy lo sợ, sợ anh không còn yêu tôi nữa, sợ anh nghĩ tôi dễ dãi… Anh về rồi tôi lại ngồi khóc một mình. Liên tục trong mấy ngày không có ngày nào tôi không gửi tin nhắn cho anh, nói những suy nghĩ và những sự lo sợ của tôi. Anh trách tôi nghĩ linh tinh quá nhiều, trách tôi làm anh mệt mỏi. Anh nói anh không phải nhà văn, anh không tưởng tượng được như tôi, không nói được những lời ngọt ngào vì vậy anh mong tôi thông cảm cho anh.
Các bạn ạ, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có đôi lúc tôi thấy ghê tởm chính bản thân mình, tôi thấy không tha thứ nổi cho mình về những chuyện đã xảy ra. Anh ít nói chuyện với tôi, anh nói rằng sợ nhìn thấy những tin nhắn trách móc của tôi, vì lúc đó anh cảm thấy rất khó chịu, một cảm giác bị làm phiền. Anh hỏi tôi tại sao thay vì cứ trách anh hoài mà không hỏi anh hôm nay thế nào, ăn cơm chưa? Đi làm về có mệt không? Tôi biết đó là một sự trao đổi thẳng thắn từ anh. Tôi cũng đã nói với anh rằng tôi sợ có thai, nếu có tôi sẽ không đời nào bỏ đi đứa con của mình. Anh đã nói rằng anh sẽ cưới tôi, nhưng tôi trả lời rằng tôi không cần và chỉ cần anh cũng nhớ tôi, cũng yêu tôi là được. Tôi cần anh quan tâm, quan tâm rất nhiều vì tôi đang bị tâm lý “một cảm giác có tội với chính mình”.
Chuyện đó ám ảnh quá nhiều với tôi, nhiều lúc cứ nghĩ rằng mình sẽ không thể nào quên được nhưng lại hiện ra ngay trước mắt, tôi sắp trầm cảm vì nó mất. Nhưng lang thang một buổi trên đường phố và suy nghĩ, tôi hiểu rằng tôi cần phải quên nó đi, tôi ép mình phải quên đi tất cả, đến nỗi bây giờ không hình dung được lúc đó như thế nào. Tôi đã ép chính mình phải tự quên đi, một ai đó dù là bạn gái chạm vào người tôi cũng đủ làm cho tôi giật mình. Giờ đây anh vẫn thường xuyên gọi cho tôi, quan tâm tôi nhiều hơn trước rất nhiều, nhưng tôi vẫn chưa tha thứ cho mình. Tôi có thể lại sắp được gặp anh, lúc này tôi có nên yêu anh, có nên gặp anh nữa không? Nếu không yêu anhnữa, tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện yêu ai đó nữa.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Một tình yêu kỳ quặc
Anh yêu! Đã hai ngày nay em thấy nhớ anh cồn cào, kể từ sau cuộc găp tối hôm ấy, anh lại tiếp tục im lặng đến lạnh lùng, em đã linh cảm được điều ấy lại xảy ra vậy mà không hiểu sao em lại rất buồn!
Em biết anh chưa yêu em nhiều như em yêu anh, nhưng anh ơi vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh đang trêu đùa em hay chỉ là muốn thoả mãn khi thấy một cô gái yêu mình? Nếu quả thực như vậy thì buồn quá!
Một năm đã trôi qua kể từ khi chúng ta yêu nhau vậy mà em càng ngày càng thấy anh xa cách, chúng ta đâu còn trẻ nữa để mà chơi trò cút bắt tình ái? Anh đã từng là một người chồng và hiện tại là một người cha, lẽ ra anh phải nghiêm túc chín chắn và đàng hoàng trong chuyện tình cảm chứ? Em là một cô gái trẻ yêu anh chân thành, muốn mang lại hạnh phúc cho cha con anh, chẳng lẽ anh không hiểu điều ấy sao? Khi viết lên những dòng này em cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại, nước mắt lại trào dâng! Hình như hạnh phúc không bao giờ nằm trong tay em thì phải.
Em biết mình không phải là một cô gái xấu xí, bên em vẫn có khá nhiều chàng trai trẻ vây quanh, nhưng với tất cả bọn họ em không tìm được sự rung động của hai kẻ khác giới, vậy mà không hiểu sao trái tim em lại lỗi nhịp khi nghĩ về anh như thế! Anh vô tâm hay anh cố tình không hiểu vậy?
Cứ mỗi lần gặp nhau xong là anh lại thường im lặng (im lặng một cách lập dị và khó hiểu), măc dù cũng yêu anh nhưng niềm kiêu hãnh trong em vẫn cao lắm! Nó khiến em không bao giờ níu kéo! rồi khi anh nhớ em anh lại tìm cách liên lạc với em, sự việc như vậy đã diễn ra khá nhiều lần rồi, em luôn là người tha thứ cho anh, phải chăng bản chất vị tha và mềm yếu trong tình yêu luôn luôn chịu thiệt thòi?
Hình như em đã đánh mất chính bản thân mình rồi! Có lẽ đó là sai lầm của em khi yêu anh. Sự im lặng của anh lần này sẽ là lần im lặng cuối cùng giữa hai chúng ta , mong rằng anh đừng bao giờ tìm lại em nữa, hãy để em nhẹ nhàng bước đi trên con đường của riêng mình, em không muốn cuộc sống của mình lại tiếp tục bị xáo trộn vì anh, em vốn dĩ là một cô gái tự tin và nghị lực, em tin là mình sẽ vượt qua được giai đoạn này. Anh là một người đàn ông thành đạt và có địa vị trong xã hội, anh vẫn thường tự hào là một người đàn ông đích thực-đàn ông thời @ - vì thế khi anh quyết định im lặng rời xa em thi mong rằng mãi mãi sau này anh hãy làm như vậy, lời nói và hành động của một người đàn ông đích thực cần phải có trọng lượng!
Rồi thời gian sẽ làm em nguôi ngoai, em sẽ tập quen dần với cảm giác không co anh! Em tin em sẽ vượt qua được!
Bản lĩnh Tự tin Nghị lực = Thành công!
Theo Bưu Điện Việt Nam
10 điều Adam khó hiểu về Eva Có hàng nghìn hành động của nàng làm chàng phải nát óc suy nghĩ. Tạp chí G lamourđã liệt kê ra 10 điều thắc mắc phổ biến của cánh mày râu. 1. "Tóc cô ấy luôn thay đổi: lúc thẳng, lúc xoăn, khi màu đỏ rồi lại màu vàng và bây giờ dừng ở kiểu tóc Bob. Cô ấy không bao giờ chịu...