Cảm giác thua kém các bạn không có bằng đại học
Tôi 27 tuổi, ở tỉnh, ra Hà Nội học rồi ở lại tự xin việc, đi làm. Vợ bằng tuổi, nhà ở xã bên.
Vợ chồng tôi đều là út, trên có anh trai. Bố mẹ hai bên không phải giàu có nhưng cũng chẳng khó khăn; nói chung đủ ăn đủ tiêu, chưa cần phải dựa dẫm vào các con. Tôi nghĩ mình cũng may mắn khi hai vợ chồng đều là mối tình đầu của nhau. Tôi cảm thấy vợ là người biết điều, biết cư xử; nghĩ mình cũng vậy. Chuyện con cái của vợ chồng tôi không được thuận lợi như những người khác nhưng cũng rất vui vì ra Tết vợ sẽ sinh em bé.
Tôi nghĩ là ở tầm tuổi này rất nhiều người con trai có tâm trạng như mình. Công việc, tiền bạc đều chưa vững chắc, cảm thấy có chút lo lắng vì sắp tới có con. Tôi tự thấy mình “nhảy số” cũng không chậm, làm việc có trách nhiệm, các công việc được giao luôn đặt mục tiêu hoàn thành trước hạn. Từ bé đến giờ gần như tôi chơi với nhóm nào mọi người cũng ngầm coi tôi là người cầm đầu. Đi làm cũng vậy, dù tôi chưa phải người quản lý. Thế nhưng hiện tại tôi lại kém rất nhiều người bạn không đi học đại học ở quê.
Tôi không phải người cậy được đi học đại học là cứ mài bằng ra kiếm tiền. Tôi luôn cố hoàn thành mọi công việc trước hạn, cố học hỏi, tìm hiểu những kỹ năng mới phục vụ công việc, chỉ có tiếng Anh chưa lần nào thành công. Buổi tối, tôi hay ngủ muộn hơn vợ; đôi khi vào nằm cùng vợ cho tới khi vợ ngủ là lại ra ngoài đọc sách hoặc mở máy tính làm việc, học phần mềm mới. Ở thời điểm này tôi vẫn cảm thấy mình chênh vênh, chưa có hướng đi rõ ràng. Từ thời điểm đầu khi vợ có bầu, tôi đã nghĩ phải có thêm nguồn thu ngoài lương nên bắt đầu tìm hiểu về bán hàng online. Tôi thử làm, không lỗ nhưng cũng không ăn thua, chắc tôi chọn sai mặt hàng, sai tệp khách hàng. Thêm nữa là do vẫn đi làm nên tôi không có thời gian tập trung chăm sóc khách hàng, trả lời thắc mắc, không đóng gói giao hàng được nhanh.
Thấy bán hàng không hiệu quả lắm, tôi quay sang tìm hiểu về chứng khoán. Tôi học trên mạng, tham gia các diễn đàn, mua sách về đọc, cũng chưa có lãi nhiều vì vốn không có mấy. Tất cả tiền bán hàng, tiền đầu tư chứng khoán đều tự tôi tiết kiệm hàng tháng sau khi đã đưa tiền chi tiêu cho vợ, trả lãi tiền mua nhà, vì thế mỗi tháng chỉ dư được vài triệu. Nói chung, hiện tại tiền lãi chỉ ở mức đủ tôi chi tiêu lặt vặt cá nhân. Tôi luôn nghĩ ai cũng có 8 tiếng ngủ, 8 tiếng đi làm nên cuộc đời người ta hơn nhau ở 8 tiếng còn lại. Vì vậy, tôi cũng tranh thủ để tìm hiểu thêm cái mới. Tuy nhiên, để làm giàu bằng con đường học vấn không thể nhanh được. Bà tôi cũng bảo đàn ông phải 40 tuổi mới phát, không vội được đâu.
Video đang HOT
Nhiều lúc tôi nghĩ như vậy nhưng cũng có lúc cảm thấy mình đang ngụy biện, kém cỏi; bạn bè ở quê họ hơn mình rồi. So với những xã khác ở bên cạnh thì xã tôi mấy năm nay phát triển khá nhanh, dân làng đua nhau buôn bán. Lớp tôi ở quê có chục người ra ngoài đi học đại học, hiện tại chỉ có 3-4 người vẫn đi làm còn chủ yếu đã bỏ nghề quay sang buôn bán. Cũng chính vì vậy tôi không thích về quê lắm. Tôi về quê chỉ có dịp cuối tuần được nghỉ, còn anh em bạn bè buôn bán thì không có ngày nghỉ; về cũng chẳng có ai chơi, chỉ đi thăm ông bà, cô bác ruột. Tôi không về quê cũng vì cảm thấy từ ngày bạn bè buôn bán có chút tiền là tình cảm không còn được như trước.
Tôi có đứa em bên nhà mẹ, hai anh em bằng tuổi, từ nhỏ chơi thân với nhau, nó học không tốt lắm, còn tôi luôn đứng nhất nhì khối, được đi thi huyện thi tỉnh. Nó luôn bị mọi người so sánh với tôi, giờ thì ngược lại. Dù không so sánh thẳng như kiểu ngày bé nhưng tôi về quê hay nói chuyện với bố mẹ, thấy mọi người đều nhắc tới em. Em giờ có xe ôtô (bạn bè tôi rất nhiều người mua xe ôtô con mục đích chính là để chở hàng), chuẩn bị mua miếng đất 2 tỷ. Ngày xưa, tôi đi học về quê là anh em lại gặp nhau nói chuyện. Giờ tôi về quê sang chơi anh em cũng không nói chuyện gì, chỉ hỏi han một hai câu xã giao. Hôm trước, tôi có gọi nhỡ cho em mà em cũng không gọi lại.
Tôi cảm thấy từ ngày bạn bè xung quanh ở quê có chút tài sản là tình cảm không được thật lòng với nhau. Tôi nghĩ một vài tỷ so với xã hội chưa là gì nhưng ở quê thì như những người bạn mình cũng gọi là ổn. Hầu như bạn bè buôn bán đều mua miếng đất chỗ này chỗ kia. Tết vừa rồi em tôi có làm lẩu gọi tôi và một vài người bạn đến nhà. Những người bạn đấy đều ở xã, bằng tuổi nhau nên tôi quen cả. Trong bữa ăn tôi không nói nhiều, cảm thấy mọi người không thật lòng với nhau. Trong câu chuyện toàn là dạo này buôn cái này được, cái kia được, rồi thì thằng này năm nay có tiền này, xong người được nhắc tên đấy lại thanh minh làm gì đã có gì, vất vả này kia, xong lại quay sang thằng khác, cứ vậy xoay hết vòng. Tôi cảm giác mọi người như đang thăm dò nhau. Ngồi với bạn bè, tôi chỉ thích nói chuyện ngày xưa, chuyện linh tinh ngoài xã hội, không thích nói chuyện như vậy dù nghĩ mình đủ hiểu biết để nói chuyện với bạn bè về bất kỳ lĩnh vực nào, kể cả chiến lược kinh doanh, có điều phải thật lòng chia sẻ với nhau.
Thu nhập của vợ chồng tôi chắc không bằng bạn bè ở quê nhưng tôi nghĩ cũng không kém nhiều, chỉ khác nhau ở cách chi tiêu. Chúng tôi tự mua căn hộ hơn tỷ ở khu đô thị ven thành phố, nói chung thấy cuộc sống ở đấy khá ổn. Bố mẹ hai bên cho tiền đủ làm đồ nội thất cơ bản, còn lại tôi vay ngân hàng, hiện tại chưa có gì nổi bật. Còn bạn bè ở quê thì sáng đi bán hàng tối về nhà, ăn uống chi tiêu cũng không hết nhiều, vì thế dư ra nhiều, lại có xe. Mặc dù nhiều đứa bạn tôi có tiền hơn nhưng tôi chưa đánh giá cao họ. Có những người đi lên nhờ bố mẹ buôn bán từ trước để lại cho cứ thế làm tiếp, có những người phất lên vì bối cảnh lúc ấy nó đưa lên chứ không phải do chất xám. Với cá nhân tôi, hầu hết những người bạn ở quê là những người có tiền, không phải người giàu (với tôi người giàu là phải giàu tiền bạc, giàu tình cảm, giàu tri thức).
Tôi thừa nhận mình đôi khi có sự đố kỵ trong lòng, bởi dù sao cũng ra ngoài đi học, cũng rất cố gắng trong công việc, cuộc sống nhưng đôi lúc chính bố mẹ ở quê cũng so sánh tôi rất nhiều, lần nào về cũng kể đứa này đứa kia. Vợ cũng thi thoảng bảo em tôi giờ có thế này thế kia, mình thì không biết khi nào mới giàu. Tôi chỉ bảo cứ chăm chỉ cố gắng thôi. Ở tuổi này, khi mọi thứ chưa được vững chắc nhiều lúc tôi rất cần những lời động viên của người thân, cần thêm thời gian để cố gắng, thế nhưng cũng có lúc chông chênh và cô đơn.
Kiểu phụ nữ thập toàn thập mỹ nhưng lại bất hạnh trong tình yêu, khiến đàn ông sợ hãi
Khi một người phụ nữ có mọi thứ, họ chẳng cần bất cứ người đàn ông nào cả.
Lúc này đàn ông ở bên cạnh như vật trang trí vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả. Thế nên đàn ông mới cảm thấy thua kém phụ nữ quá nhiều.
Gì cũng biết, giỏi tất cả mọi việc
Người phụ nữ hoàn mỹ thường giỏi việc nước, đảm việc nhà. Lúc nào họ có kiến thức, sự mạnh mẽ để có thể giải quyết hết công việc mà chẳng cần ai giúp đỡ.
Đáng lẽ ra kiểu phụ nữ hoàn hảo như vậy thì phải được hạnh phúc, được đàn ông khao khát theo đuổi. Nhưng thực tế thì phụ nữ càng mạnh mẽ càng khiến đàn ông xa lánh. Bởi vì khi ở bên cạnh kiểu phụ nữ này đàn ông cảm thấy mình thua kém nên họ chẳng dại mà dây dưa vào.
Quá thông minh, lúc nào cáng đáng hết mọi việc thay cả đàn ông
Đàn bà hài hước, thông minh lúc nào thu hút được đàn ông. Nhưng một người mà cái gì cũng biết, cái gì cũng khôn ngoan thì cảm giác như đàn ông ở bên cạnh là dư thừa. Trên hết đàn ông ai cũng có sĩ diện, nên họ không bao giờ muốn cưới cô vợ quá thông minh về làm vợ. Bởi họ sợ mang tiếng bản thân sợ vợ hay là bị chê thua kém vợ.
Có nhà, có xe và có địa vị trong xã hội
Khi một người phụ nữ có mọi thứ, họ chẳng cần bất cứ người đàn ông nào cả. Lúc này đàn ông ở bên cạnh như vật trang trí vậy, có cũng được mà không có cũng chẳng sao cả. Thế nên đàn ông mới cảm thấy thua kém phụ nữ quá nhiều.
(ảnh minh họa)
Mặc dù cưới được người phụ nữ này làm vợ đàn ông chẳng cần lo nghĩ gì nữa về tiền bạc. Nhưng họ lại chịu cái cảnh lép vế trước vợ, nên sợ đánh mất đi bản thân mình.
Được nhiều người khác phái để ý
Phụ nữ càng được săn đón, để ý thì đàn ông lại càng cảm thấy mình khó với tới. Ở bên cạnh người phụ nữ có quá nhiều người quan tâm thì khiến đàn ông ghen tuông, mệt mỏi. Đàn ông luôn nghĩ kiểu phụ nữ được nhiều người để ý thì sẽ không chung thủy, bởi họ có quá nhiều sự lựa chọn.
Có một kiểu phụ nữ như Cố Giai của "30 chưa phải là hết", đàn ông bình thường có yêu cũng không giữ được Cố Giai sẽ không chịu làm một người tầm thường, không chịu sống một cuộc đời bình thường. Nếu người đàn ông cô yêu khiến cô phải trải qua cuộc sống như vậy, Cố Giai sẽ héo rũ và rời xa. "30 chưa phải là hết" vẫn đang là bộ phim gây sốt toàn MXH với từng lời thoại, từng cảnh quay cũng...