Cảm giác khi biết mình không thể có con
Em luôn tôn trọng những người phụ nữ quyết định không sinh con. Và nói thật là em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm mẹ hay xây dựng một gia đình riêng cho đến khi quyền quyết định này bị mẹ thiên nhiên tước mất.
“Chị ơi,
Mỗi ngày đều trôi qua với những sự kiện khác nhau, những cảm xúc khác nhau, chị nhỉ. Nhưng hôm nay là ngày của một cảm xúc lần đầu em cảm nhận, hôm nay em không vui, không hạnh phúc, cũng không giận dữ hay căm ghét, em đau lòng. Đau lòng cho sự sống của đứa con sẽ không thể sinh ra, đau lòng vì mất đi hy vọng có thể trở thành một người mẹ theo đúng nghĩa sinh học. Có lẽ em vẫn đang trong giai đoạn đối mặt và cố gắng để hiểu tự nhiên đã làm gì với mình. Em không được cho phép làm những việc của phụ nữ: mang thai, nghén ngẩm, hay có những cảm xúc kỳ lạ khi bụng đã vượt mặt khiến không thể nhìn thấy chân hay tự cắt móng chân mình, như những câu chuyện mà chị và những người khác thỉnh thoảng đã kể.
(Ảnh: Internet)
Sự thất vọng của mẹ em có lẽ là phần khó khăn nhất. Em phát hiện ra dường như tính ích kỷ của mình là được thừa hưởng từ mẹ. Trước khi nói buồn cho em, mẹ cảm thấy buồn thương cho mình vì sẽ không được làm bà ngoại. Lúc ấy, tất cả những gì em muốn làm là bảo bà hãy im đi, rồi em sẽ bỏ đi thật xa; nhưng em không làm vậy mà cứ ngồi đó, gật và gật, như thể hiểu hết vậy. Nhưng làm sao em có thể hiểu được mẹ mình cảm thấy ra sao hả chị, trong khi thậm chí không thể hiểu nổi những cảm xúc của mình? Em không biết mình sẽ như thế nào đây với nỗi thất vọng dành cho mẹ, cho em, cho bất cứ người đàn ông nào yêu em.
Video đang HOT
Em muốn nhắn đến tất cả những người ấy, chị ạ, những người đàn ông có thể mến em, yêu em, rằng thôi anh đừng quan tâm nữa. Chị cũng biết phải không, rằng trước khi biết được mình &’có vấn đề’, em đã khó khăn trong việc để cho người khác hiểu mình, yêu mình, bước vào cuộc đời mình như thế nào… và điều đó chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Bây giờ thì, bất kể anh ấy là ai, nếu anh ấy muốn có một cuộc đời mỹ mãn, hãy đừng lại gần em, bởi vì em sẽ không để cho điều đó xảy ra đâu. Em nhất định sẽ đẩy ra cho đến khi anh ấy nhận ra em không phải là &’người đó’ và rồi cuối cùng cũng bỏ đi. Em sẽ cám ơn anh ấy về điều đó, vì đã thoát được khỏi sự bất hạnh mà em có thể đã trói chặt anh ấy vào.
Anh ấy chắc chắn cũng sẽ phải cám ơn nữa chị nhỉ, vì đã tránh được những giọt nước mắt phải nuốt vào khi tất cả bạn bè của anh đều đã thành cha mẹ, khi phải cùng đi đến những cuộc hẹn vô nghĩa với bác sỹ để tìm cách chữa trị cho em, khi phải bắt gặp ánh nhìn thương xót của gia đình và bạn bè, khi phải trải qua những năm dài đằng đẵng thiếu vắng tiếng cười và sự hồn nhiên của trẻ nhỏ.
Em luôn tôn trọng những người phụ nữ quyết định không sinh con. Và nói thật là em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm mẹ hay xây dựng một gia đình riêng cho đến khi quyền quyết định này bị mẹ thiên nhiên tước mất. Em luôn là người giỏi lựa chọn và chủ động với những gì muốn làm với cơ thể mình cơ mà. Em vẫn như vậy, nhưng em ghen vì người khác được lựa chọn còn em thì không. Dù quyết định ấy căng thẳng và khổ não thế nào, em cũng ghen. Em cũng ghen tỵ cả với chị, với những phụ nữ khác đã sinh con. Tuy chưa nghĩ đến chuyện làm mẹ nhưng thỉnh thoảng em đặt tay lên bụng mình và tưởng tượng liệu cảm giác sẽ như thế nào…
Chị biết không, hôm nay em đã khóc nhiều lắm. Em khóc khi thấy những đứa trẻ. Em khóc khi trông thấy những phụ nữ mang thai, thậm chí cả không mang thai, chỉ cần đó là phụ nữ thôi em cũng khóc. Vì em là một trong những người sẽ không thể có được cái vẻ hạnh phúc rạng ngời nhờ thiên chức mà chỉ có thể le lói chìm lại ở đâu đó làm nền trong những bữa tiệc cưới hay đám thôi nôi sinh nhật mà thôi. Em sẽ luôn là người bận rộn đi mua đồ sơ sinh cho người khác, để con của họ mặc đồ giống như em có thể hình dung con của mình (nếu có) sẽ mặc. Chị sẽ vẫn thấy em sống hòa thuận với những người mẹ khác vào ban ngày, nhưng tối đến có lẽ sẽ lại khóc một mình…
(Ảnh: Internet)
Nói thật, em buồn, giận và đau đớn. Em muốn hét lên vào mặt những phụ nữ chối bỏ con mình, chửi cho họ một trận cho hả dạ (dù rằng dùng lý trí mà nói, em không có quyền gì để phán xét người khác). Em muốn nói với những gia đình, những người mẹ, người bố, người sắp làm mẹ làm bố rằng họ nên biết mình may mắn đến thế nào. Nhưng có lẽ điều đó sẽ chỉ xảy ra trong những dòng thư này gửi chị… em không biết nữa, em vẫn là em thôi mà, phải không?”
Theo Webtretho
Đứng sau một nụ cười
Đứng sau một nụ cười. Bởi vì những cảm giác giấu đi không có nghĩa là nó không tồn tại. Mỗi lần gặp anh, mỉm cười cùng anh, trò chuyện cùng anh lại khiến em hy vọng hơn. Nhưng rồi tại vô vọng mà muốn buông tay. Vì phía sau nụ cười ấy, anh có hiểu được tình yêu không?
***
Gió rít lên từng cơn lạnh buốt, vậy là đông đã về thật rồi. Lang thang giữa phố đêm, hứng cái lạnh của gió, của mưa, một mình, lẽ loi sao mà cô đơn đến vậy... Trong cái lạnh của đông, em thấy lòng mình nhẹ nhàng.
Phải chăng, thời tiết mùa đông cũng như lòng em...
Anh là cơn gió lạ, gió của mùa đông, còn em chỉ là một đám mây nhỏ. Gió chỉ khẽ lướt qua cũng đủ khiến cho mây lạnh đến tê buốt. Đám mây nhỏ cứ nhẹ nhàng dõi theo cơn gió dù biết sẽ chẳng bao giờ đuổi kịp gió. Còn gió cứ vô tình bay mãi mà không biết rằng có một đám mây vẫn mây đang nhìn theo trong vô vọng...
Vậy là em đã quen anh được 7 mùa đông. Suốt 7 năm qua, em luôn bên anh với tư cách là một người bạn thân như mây vẫn luôn bên gió. Người ta nói, nếu bạn có một mối quan hệ bạn bè với một người nào đó kéo dài hơn 7 năm mối quan hệ ấy sẽ kéo dài suốt phần đời còn lại...
Nhưng, với em thì khác, em không biết là mình đang đứng ở nơi nào nữa. Hình như từ "bạn thân" đã trở thành ranh giới ngăn cản tình cảm của hai ta. Em biết, nếu như mình cứ cố gắng phá vỡ cái ranh giới kia thì có thể em sẽ không được ở cạnh anh nữa.
Em sợ điều đó và chọn cách im lặng chôn dấu đi tình cảm ấy. Nhưng anh biết không, dường như tình cảm là một thứ khó điều khiển. Em càng cố quên nó đi thì con tim em càng thêm nhớ nhung và hy vọng.
Anh biết không? Nhiều lúc, em chỉ ước mình chưa từng là bạn để ngay lúc này em có thể đứng trước mặt anh để nói hết lòng mình.
Bởi vì những cảm giác giấu đi không có nghĩa là nó không tồn tại. Mỗi lần gặp anh, mỉm cười cùng anh, trò chuyện cùng anh lại khiến em hy vọng hơn. Nhưng rồi tại vô vọng mà muốn buông tay. Vì phía sau nụ cười ấy, anh có hiểu được tình yêu không?
Theo Lê Vân - blogradio.vn
Mẹ chồng không cho tôi về nhà ngoại khi sinh xong Tôi có cảm giác khổ sở lắm. Mẹ chồng cứ mở miệng ra là nói, nhà này lắm việc, khi nào con lớn hẳn thì về. Tôi mang nỗi ám ảnh mẹ chồng con dâu suốt gần 2 năm trời. Mãi tới khi tôi sinh con xong, có con là niềm vui, là động lực, tôi mới có cảm giác thoải mái hơn...