“Cầm đồ thuốc độc”: Xóa dần oan nghiệt
Những năm gần đây, đời sống kinh tế, nhận thức của người dân nâng lên cùng với sự vào cuộc kịp thời của cơ quan chức năng nên số trường hợp nghi ngờ là có “đồ thuốc độc” bị dân làng đ.ánh c.hết, gây thương tật đã giảm rất nhiều.
Những người đi “giải” độc
Già Phạm Văn Lân (82 t.uổi), ở thôn Nước Lang, xã Ba Dinh, huyện Ba Tơ, nhớ lại: “Năm 2008, thằng Phạm Văn Hâm, ở thôn Đồng Dinh đã làm các già làng trong xã phải mệt cái đầu, mỏi cái chân để giải thích cho dân làng.
Chẳng là trước đó đã có xích mích với nhau, nên một lần khi uống rượu say, Hâm cầm một khoanh dây rừng đến nhà Phạm Văn Vát trong thôn doạ rằng mình có “đồ thuốc độc”. Nghe vậy, 8 đứa con trai của Vát lo sợ gia đình bị hại, nên rủ nhau kéo đến nhà Hâm “hỏi tội”.
Cũng may lúc đó có một số người đến nói cho tao nghe, nên kịp thời đến ngăn, rồi nhờ cán bộ, công an thôn, xã và mấy già làng kế bên đến, mời hai bên gia đình nói chuyện mới xong. Nếu không bây giờ thằng Hâm chắc đã bị mấy đứa con thằng Vát đ.ánh c.hết rồi”.
Ngày còn nắm váy theo mẹ lên nương, bác sĩ Phạm Thị Lệ Thủy, cán bộ Trung tâm Y tế huyện Ba Tơ đã tận mắt chứng kiến việc dân làng đ.ánh c.hết một người, vì nghi người ấy có “đồ thuốc độc”. Sự việc tuy đã theo thời gian trôi đi nhưng nỗi ám ảnh ấy vẫn đeo bám mãi trong tâm trí đến tận bây giờ. Vì vậy khi lớn lên và trở thành bác sĩ, chị Thủy là một trong những thành viên tích cực nhất tham gia vào giải quyết các trường hợp nghi ngờ “ cầm đồ thuốc độc” ở các bản làng trong huyện.
Chị Thủy kể: Vào tháng 6-2009, Phạm Văn Bình, 20 t.uổi, ở thôn Vẩy Ấp, xã Ba Khâm “thấy”: Có con gì chạy lên chạy xuống trong bụng, uống thuốc mãi không khỏi, nên nghi một người già trong làng là ông Phạm Văn Tên đã bỏ “đồ thuốc độc” hại mình.
Sự nghi ngờ ngày một tăng khi gia đình Bình tốn nhiều t.iền để tổ chức cúng mà bệnh vẫn không khỏi. Khi đến tận nơi khám và chẩn đoán, biết Bình bị bệnh về dạ dày và tá tràng, bác sĩ Thuỷ đã thuyết phục gia đình đưa Bình xuống bệnh viện để trực tiếp điều trị. Khoảng hai tuần sau thì Bình hết bệnh.
Nhờ can thiệp của công an và chính quyền xã, vợ chồng già Phạm Văn Bắp (phải), ở làng Nước Tên, xã Ba Trang, huyện Ba Tơ đã trở về sinh sống tại làng
Video đang HOT
Trước lúc xuất viện, khi nghe bác sĩ Thuỷ nhắc lại chuyện đã nghi ngờ già Tên “cầm thuốc độc”, Bình cười và nói: Em sai rồi, mai mốt này có người đau sẽ bảo họ xuống bệnh viện để chữa, chứ không nghi cho người khác bỏ “đồ thuốc độc” như trước nữa đâu.
Lời của người trong cuộc
Theo sự chỉ dẫn của bác sĩ Thủy, chúng tôi tìm đến nhà chị Phạm Thị Hà (33 t.uổi), ở khu phố 6, thị trấn Ba Tơ, huyện Ba Tơ vào một ngày đầu tháng Mười. Sau giây phút ngập ngừng, chị Hà chậm rãi: Cuối tháng 7-2009, thấy bụng mình đau quá chị chợt nghĩ lại trước đó, đã có lần xích mích với người láng giềng và bà Phạm Thị Ia doạ là sẽ bỏ “đồ thuốc độc”.
Tìm đến nhà bà Ia bắt bà đưa thuốc giải nhưng bà Ia không đưa, Hà ra tay đ.ánh bà Ia. Khi chính quyền biết chuyện đến giải quyết, đưa Hà đi khám bệnh, phát hiện Hà bị viêm dạ dày, tá tràng và có t.iền sử sán lá gan.
Sau khoảng một tháng uống thuốc, bệnh của Phạm Thị Hà đã thuyên giảm rất nhiều. Còn chuyện nghi bà Ia thì sao – tôi hỏi. Chị Hà ôm đứa con trai vào lòng rồi nói nhỏ: Cái chuyện “đồ thuốc độc” đó nó không có đâu.
Có thể nói những năm gần đây, sự nỗ lực trong tuyên truyền, vận động; sự can thiệp kịp thời của cơ quan chức năng, hội, đoàn thể… nên tình trạng nghi kỵ “cầm đồ thuốc độc” và số trường hợp bị đ.ánh c.hết, thương tật đã giảm đi rất nhiều. Tuy nhiên để xoá bỏ hoàn toàn tệ nạn này, cần có sự vào cuộc tích cực và quyết liệt của nhiều cấp ngành trong tỉnh.
Theo ước tính của các cơ quan chức năng tỉnh Quảng Ngãi, từ năm 1975-2010, tại các huyện miền núi Quảng Ngãi đã xảy ra không dưới 200 vụ “cầm đồ thuốc độc”, cướp đi sinh mạng của hàng chục người. Riêng huyện Ba Tơ, ước xảy ra khoảng 90 vụ, với khoảng 120 người bị nghi và có 11 người bị đ.ánh c.hết.
Theo Dân Việt
'Đồ thuốc độc' nơi đại ngàn âm u và những uy lực rợn người
Tuy chỉ là "truyền miệng", nhưng "đồ thuốc độc" đã trở thành thứ "thống lĩnh" vô hình đầy uy lực. Người có "đồ thuốc độc" thường có uy quyền, nên dân trong làng phải nghe theo, nếu trái lời sẽ c.hết.
Đại ngàn âm u, huyền bí thế cũng không đáng sợ bằng vấn nạn nghi ngờ có "đồ thuốc độc" hiện hữu bao đời nay ở các buôn làng miền núi Quảng Ngãi. Tuy nhiên nhờ sự vào cuộc của các cơ quan chức năng, oan nghiệt đang dần được xóa bỏ.
Sự mơ hồ đáng sợ
Nạn "đồ thuốc độc" đè nặng trong tâm trí người dân các buôn làng ở Quảng Ngãi.
Theo quan niệm và lý giải của một số già làng và đồng bào thiểu số thì "đồ độc" là một loại bùa chú dùng để hại người và có thể "điều chế" bằng nhiều cách khác nhau.
"Đồ" có thể được lấy lông mép của con cọp, rồi cắm vào măng tre và để lâu ngày trở thành sâu. Sau đó con sâu được nuôi dưỡng bằng rau tăm. Khi sâu lớn thải ra phân và phân chính là "đồ".
Ngoài ra, "đồ" còn được làm bằng cách lấy lúa mới trộn với lúa cũ, muối mới trộn với muối cũ, rồi dùng rễ cây đa, nước mã t.iền, đọt cây đại tướng quân... trộn với nhau. Sau đó cho vào hũ, rồi cắt tiết gà trống trắng đổ vào sẽ thành..."đồ".
"Đồ" còn được chia thành 2 loại, gồm: "Đồ khô" là của những người giàu có; "đồ ướt" là của người nghèo. Còn "độc" thì được điều chế từ các loại lá, rễ, nhựa cây độc, như: Lá ngón; mủ của con cóc...
Khi "độc" được "pha" vào bùa chú cũng sẽ trở thành "đồ". Người có "đồ" phải cúng thần linh bằng huyết gà trống trắng thì mới phát huy linh nghiệm. Muốn hại người khác thì người có "đồ" chỉ cần vỗ vai, xoa đầu, nguyền rủa, cho ăn, uống...
Gắn bó gần trọn cuộc đời với những ngọn núi, cánh rừng; cái chân đã đi đến hầu hết các buôn, làng trong huyện và vùng lân cận, thế nhưng khi nghe hỏi đã thấy cụ thể về hình dáng của "đồ thuốc độc" và nó ra đời từ bao giờ, già Phạm Văn Lân (82 t.uổi), ở thôn Nước Lang, xã Ba Dinh, huyện Ba Tơ, lắc đầu:
"Không biết, chỉ nhớ là khi tao mới cao bằng cái rựa thì đã nghe cha mẹ kể lại. Và cho đến giờ cũng chưa một lần nhìn thấy, mà chỉ nghe người dân trong làng rỉ tai, kể cho nhau về nó thôi".
Tuy chỉ là "truyền miệng", thế nhưng "đồ thuốc độc" đã trở thành thứ "thống lĩnh" vô hình đầy uy lực tồn tại suốt hàng trăm năm qua trong tâm trí của đồng bào thiểu số. Theo đó, người có "đồ thuốc độc" thường có uy quyền, nên dân trong làng phải nghe theo những điều người có "đồ độc" nói, nếu trái lời sẽ bị hại c.hết.
Những người có "đồ thuốc độc", họ là ai?
Là người trực tiếp tham gia giải quyết hàng chục vụ nghi ngờ "cầm đồ độc", Thiếu tá Phạm Văn Ghin, Công an huyện Ba Tơ, lắc đầu:
"Không như nhiều người tưởng, đại đa số người bị dân làng nghi ngờ có "đồ thuốc độc" là những đối tượng lười lao động, rượu chè bê tha, ít hòa đồng và hay gây mâu thuẫn với mọi người. Đặc biệt, khi rượu vào thì ba hoa khoác lác là "không sợ ai"; hoặc "úp mở" rằng mình có "đồ thuốc độc".
Thiếu tá Ghin kể: Là người hay rượu chè và mỗi khi có hơi men thì ông Phạm Văn Nhúi, ở thôn Đồng Răm 1, xã Ba Khâm, huyện Ba Tơ thường khoe là có "đồ thuốc độc" để doạ dân làng. Vì thế mà không chỉ bản thân ông Nhúi mà cả vợ là bà Phạm Thị Tỏ, cũng bị lọt vào "tầm ngắm" của dân làng.
Vào giữa tháng 7/2009, khi con gái là Phạm Thị Nư đau c.hết, ông Phạm Văn Nhớ chợt nhớ lại, năm 2007, có lần ông chặt cây vú sữa ở vườn nhà thằng Nhúi, có thể vì thế mà nó ghét, nó bỏ "đồ thuốc độc" cho con mình c.hết.
Và cũng vào thời điểm đó Phạm Thị Hay, Phạm Văn Ép, ở cùng thôn bị đau đi bệnh viện huyện, thế nhưng khi đang điều trị bỏ trốn về nên bệnh không giảm... cũng nhớ lại đã từng cãi vã, xích mích với ông Nhúi nên cũng nghi là do ông Nhúi bỏ "đồ thuốc độc" mới đau.
Vậy là một số người dân trong làng âm thầm chuẩn bị h.ung k.hí để xử ông Nhúi. Nắm được thông tin, công an huyện phối hợp với UBND xã Ba Khâm, khẩn trương thành lập đoàn công tác để giải quyết vụ việc. Thế nhưng khi đoàn đang làm việc ở nhà ông Nhúi thì một nhóm thanh niên khoảng 20 người, tay cầm gậy gộc kéo đến.
Dù đoàn cán bộ giải thích, nhưng nhóm thanh niên này bỏ ngoài tai, cúp cầu dao điện, xông vào đ.ánh bị thương bà Phạm Thị Tỏ và con gái là Phạm Thị Yên, cùng một số cán bộ xã. Sau khi được mời lên, ông Nhúi mới thú nhận rằng mình chỉ nói đùa để doạ, không ngờ sự việc xảy ra như vậy.
Dù đã tồn tại từ hàng trăm năm qua, là nguyên do dẫn đến hàng loạt cái c.hết oan uổng và thương tâm, thế nhưng không một ai ở các buôn làng tận mắt nhìn thấy thứ gọi là "đồ thuốc độc" đó hình dáng cụ thể thế nào...
Theo Dân Việt
Vì ai... con không dám? Mọi thứ tình yêu tồn tại trên thế gian này đều không thể quy đổi ra vật chất (Ảnh minh họa) Con không đủ tự tin mặc áo tắm đứng trước biển, không thể mặc áo dài trong ngày khai giảng, không dám đi thử giày với các bạn, không dám cho bạn trai đèo, một cái cầm tay của các bạn trai...