Cái thai không đúng hẹn (Phần 18)
Trời đất quay cuồng, Xuân chỉ nghe được câu cuối cùng mà chồng mình nói. Tại sao lại phải bán nhà khi từ bỏ một người đàn bà giàu có? Chẳng lẽ đây là một vụ lừa đảo?
- Cô nghe đi!
Nghĩa vừa xuôi xuống được cơn ghen tuông mù quáng của mình thì giờ lửa giận lại nổi lên. Anh vứt cái điện thoại xuống trước mặt Xuân.
Xuân ngập ngừng cầm điện thoại.
- Bật loa ngoài lên nữa.
Nếu như bây giờ Kì nói ra hết mọi chuyện thì cô không còn gì chối cãi được nữa. Nhưng cô không muốn mình bị phát hiện quá nhanh, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để đón nhận chuyện này chứ đừng nói tới Nghĩa. Dù cô không có tình cảm với Kì, nhưng nếu nói như vậy anh sẽ tin cô sao? Cũng như khi cô biết Nghĩa và người phụ nữ đó gian díu với nhau. Cô cũng đâu tin anh. Toàn bộ cảm giác lúc ấy chỉ là một sự ghê tởm thôi.
- Sao thế? Cô chần chừ gì? Sợ à?
- Anh đừng có gây áp lực cho em. Em chỉ đang suy nghĩ Kì gọi cho em làm gì? Với lại cứ động đến Kì là anh lại mất hết lý trí như vậy sao?
- Thế thì nghe máy đi. Đừng có nói nhiều.
Xuân đành phải nhắm mắt đưa chân, số phận của cô giờ đây không còn nằm trong bàn tay của cô nữa mà nằm trong tay của ông trời. Nếu Kì nói ra, cô có lẽ sẽ mất tất cả. Danh dự của bản thân, gia đình và cả lòng tự trọng của mình. Nếu Kì không nói, cô cũng sẽ bị ám ảnh suốt cuộc đời. Tội lỗi sẽ dằn vặt cô và cô không bao giờ thanh thản được cho đến khi nói với một ai đó.
- Alo?
- Xuân phải không? – Giọng Kì mang đầy vẻ lo lắng.
- Là tôi đây, có chuyện gì à?
Như nhận thấy được sự lạnh lùng của Xuân, Kì hơi lặng lại một giây. Nghĩa vẫn đang nhìn cô chằm chằm, các ngón tay của anh co ra duỗi vào đầy chờ đợi.
Nếu Kì nói ra, cô có lẽ sẽ mất tất cả. Danh dự của bản thân, gia đình và cả lòng tự trọng của mình. (Ảnh minh hoạ)
- Hôm nay cô không đến dạy à? Học sinh đang ngồi bơ vơ đây này.
- Hả?
- Cô quên hôm nay mình có tiết sao? Chẳng lẽ sắp nghỉ rồi muốn làm gì thì làm à?
Nghĩa thở ra một hơi, anh nằm xuống giường. Trong lòng Xuân cũng như vứt được một tảng đá nặng mà cô vừa phải gồng mình giữ lấy. Cổ nhân nói đúng là không sai, kẻ có tật thì giật mình, giờ đây chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Kì cũng khiến cô tim đập chân run.
…
Xuân được Nghĩa chở đến trường, trước khi xuống xe Xuân đã nói:
- Một tuần nữa em sẽ chuyển đi rồi. Nên cũng trong tuần này anh tìm cách thoát khỏi chiếc xe này đi.
Nghĩa có vẻ lưỡng lự, đó là một việc khó khăn với anh. Thật ra anh còn lo cho sự an toàn trong tương lai của gia đình mình nữa. Người anh vướng vào không phải là một người đàn bà bình thường. Cô ta có tiền và có thế.
Không thấy Nghĩa trả lời, Xuân vẫn đứng đó chờ đợi.
Video đang HOT
Nghĩa gật đầu:
- Được.
Sau đó kéo cửa kính lên và rời đi.
Trước khi bước qua cánh cổng trường Xuân đã quan sát mọi phía xem có Kì hay không. Nếu bây giờ cô đối diện với anh thì cô biết nói gì chứ?
Xuân vừa vào lớp thì cả lớp reo hò như được mùa, chúng có lẽ vui thì Xuân đi làm trở lại. Huy và Trung thì làm bộ tịch của một lớp trưởng, đứng dậy khuyên các bạn trật tự khiến cả lớp buồn cười. Xuân gõ nhẹ cây thước xuống bàn:
- Nào nào, sao tôi cứ vào lớp là lại như một cái chợ thế?
Huy đứng dậy “giúp” cả lớp trả lời:
- Dạ là vì phấn khởi vì lâu lắm mới thấy cô.
Cả lớp lại được trận cười nữa.
Xuân cũng bật cười theo.
Đám học trò này ít nhất cũng khiến cô tạm quên đi nhưng nỗi lo lắng trong lòng. Chúng chưa biết cô sắp rời đi, cô không đánh nói lời tạm biệt. Cô yêu quý lớp học này, nếu phải xa, cô sẽ xa trong âm thầm.
Tiết văn diễn ra không nặng nề lắm, Xuân chỉ dạy những phần cơ bản nhất, thời gian còn lại cô thích cho học sinh thảo luận và đưa ra vấn đề của mình với tác phẩm đó. Xuân thích nghe những ý kiến, những nhận định đầy non nớt của học sinh, từ đó cô cũng có thể thay đổi một chút suy nghĩ của bản thân mình.
- Cô ơi! – Giờ ra chơi, Huy đột nhiên đến trước cô. Trông cậu có vẻ buồn bã – Em nghe thầy Kì nói tuần sau cô sẽ chuyển công tác. Tại sao cô không nói gì với bọn em cả.
Xuân nghiêng đầu hỏi:
- Cả lớp đã biết rồi à?
Huy lắc đầu:
- Em chưa nói cho cả lớp biết. Nhưng mọi người sẽ rất buồn.
- Tôi biết.
- Cô biết? – Huy cười. Đây không phải là một câu hỏi, nó là một lời giễu cợt thì đúng hơn.
Xuân thở dài:
- Tôi cũng rất sợ. Tôi không muốn xa các em, các em đều là những người tôi yêu quý. Nếu giờ tôi nói ra, các em vẫn sẽ buồn. Tôi sợ phải nhìn thấy điều đó Huy ạ!
- Dù cô có chuyển công tác, thì bọn em vẫn là học sinh của cô mà. Một ngày làm thầy cả đời làm thầy.
Xuân bật cười:
- Cũng văn vẻ quá nhỉ? Học sinh của tôi có khác.
Các thầy cô trong tổ văn cũng tỏ ra buồn bã khi biết Xuân sắp chuyển đi, Kim Anh không còn vẻ hiếu chiến như trước nữa. Bà ngồi làm giáo án trong im lặng. Có lẽ bà cũng biết sắp tới sẽ không còn ai dám đấu khẩu với mình nữa. Môi trường làm việc sẽ buồn bã đi một phần.
Mọi người quyết định sẽ tổ chức một bữa tiệc chia tay cho Xuân. Xuân không từ chối được. Mọi người đặt chỗ vào một nhà hàng vào buổi tối, Xuân lại tò mò không biết Kì có đến hay không. Đúng lúc ấy thì có một tiếng nói vang lên sau lưng:
- Hình như đang có chuyện vui ở đây nhỉ?
Thầy hiệu trưởng chắp tay sau lưng, ung dung bước vào. Đi theo sau là Kì. Mắt cô và anh liếc qua nhau, nhưng không ai tỏ rõ điều gì. Cô gượng gạo quay đi, không muốn để anh thấy những xao động trong mình. Chưa bao giờ Xuân muốn rời khỏi ngôi trường này nhanh đến vậy.
Một cô giáo hào hứng nói:
- Anh, bọn em đang định tổ chức tiệc cho Xuân. Tối nay anh qua nhé?
Thầy hiệu trưởng gật đầu.
- Qua chứ, qua chứ
Biên chế là quá an toàn anh ạ. Con người em sẽ nhàm chán đi, sợ phải đối đầu với những thứ khác vì biên chế. (Ảnh minh hoạ)
Sau đó thầy bước đến gần Xuân và nói nhỏ:
- Bố em đã gọi điện cho tôi. Ông nói là không muốn em chuyển đi đâu hết.
- Anh cứ kệ gia đình em đi ạ. Chuyện ở lại đây dậy là di nguyện của ông nội, nhưng em nghĩ tuổi mình còn trẻ, mình có thể thử nghiệm ở nhiều môi trường khác nữa.
- Nhưng sao em không nghĩ cho kỹ, ở trường kia em sẽ không bao giờ vào được biên chế nữa.
- Biên chế là quá an toàn anh ạ. Con người em sẽ nhàm chán đi, sợ phải đối đầu với những thứ khác vì biên chế.
Thầy hiệu trưởng nhìn cô thật lâu và gật đầu:
- Vậy được. Tôi không can thiệp vào nữa.
Xuân bước ra ngoài cổng trường đợi Nghĩa như mọi khi, cô thấy Kì đang dắt xe cùng với một nữ sinh. Hai người cười nói vui vẻ. Kì còn đưa tay lên vuốt tóc cho cô bé ấy nữa. Kì cố tình nhìn về phía cô, rồi gật đầu mỉm cười. Trong nụ cười của anh cô cảm thấy như anh đang âm mưu một điều gì đó. Tự nhiên cô thấy lo lắng quá chừng.
Cũng cùng lúc đó, Nghĩa nhắn tin rằng:
- Nếu như bây giờ anh mất hết, em sẽ vẫn sẽ ở bên anh chứ?
Xuân gọi điện lại cho Nghĩa, ở đầu dây bên kia anh đang khóc. Anh chưa bao giờ khóc cả, nhưng giờ thì anh đã khóc. Anh nói trong điện thoại:
- Cô ta muốn chúng ta trả gấp đôi số tiền mà cô ta đã bỏ ra nếu không thì chuyện sẽ đến tai của sếp anh và hậu quả thì anh không lường trước được. Chúng ta phải bán nhà Xuân ạ!
Trời đất quay cuồng, Xuân chỉ nghe được câu cuối cùng mà chồng mình nói. Tại sao lại phải bán nhà khi từ bỏ một người đàn bà giàu có? Chẳng lẽ đây là một vụ lừa đảo?
Theo 24h
Tình cờ phát hiện bí mật của chồng
Ôm con trong lòng mà tim tôi như nghẹn lại, sao anh ta lại phản bội tôi cơ chứ? Anh ta lấy lý do kiếm tiền nuôi tôi để cặp bồ liệu có chấp nhận nổi không? Tôi đã tin tưởng anh ta bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy ghê tởm con người anh ta bấy nhiêu.
Tôi và chồng lấy nhau đã được hai năm và con tôi cũng được gần 2 tuổi. Trước khi lấy nhau, chúng tôi đã yêu được 2 năm, tôi thì vẫn còn đang học đại học và còn 1 năm nữa là tốt nghiệp, nhưng vì có bầu với anh nên tôi phải xin bảo lưu kết quả để sinh con, có điều kiện tôi sẽ học tiếp.
Chồng tôi làm thợ điện, anh không làm trong cơ quan mà có ai gọi đâu anh đi làm đó. Cuộc sống cũng bấp bênh khi chỉ có anh là lao động chính, còn tôi ở nhà chăm con. Được cái bố mẹ hai bên đều thương nên cũng giúp đỡ chúng tôi nhiều phần.
Nếu không có lần tình cờ này thì liệu anh ta còn che giấu bí mật đến bao giờ? - Ảnh: Internet
Khi con tôi vừa tròn 1 tuổi, anh khuyến khích tôi đi học lại để sau này có tấm bằng đi xin việc cho nhàn. Lúc ấy tôi vui lắm vì chồng ủng hộ mình. Nhưng tôi ngỏ ý chưa muốn đi học ngay vì con còn bé, sợ tôi đi học sẽ không có nhiều thời gian chăm con.
Anh trấn an tôi rằng con thì sẽ nhờ mẹ chồng trông hộ khi tôi đi học, việc nhà cửa hai vợ chồng sẽ san sẻ với nhau. Thấy chồng nói vậy, tôi thấy mình thật hạnh phúc vì ít ra chồng tôi không học hành bằng người nhưng anh cũng biết lo cho vợ cho con. Như thế là hơn nhiều người rồi!
Trường học cách nhà khá xa nên tôi cứ phải sáng đi tối muộn mới về. Lúc đầu mới đi học trở lại tôi thấy hơi ngượng nghịu vì học cùng khóa dưới, lại nhớ con. Đó cũng là quãng thời gian vất vả nhất của tôi. May mắn tôi được chồng san sẻ. Anh giúp tôi nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa khi tôi đi học về và phải cho con bú.
Duy chỉ có một điều là anh luôn phải đi làm vào các buổi tối từ 8h đến 10h. Khi về nhà lúc nào anh cũng trong tình trạng mệt mỏi và lên giường ngủ luôn nên hai vợ chồng không có nhiều thời gian để trò chuyện như trước.
Tôi hay thở dài vì thấy chồng hơi vô tâm khiến đời sống vợ chồng cũng nguội lạnh, nhiều lần tôi chủ động muốn gần anh nhưng anh đều gạt ra và nói đi làm về mệt lắm anh chỉ muốn ngủ thôi. Thấy chồng vất vả trang trải nhà cửa, con cái rồi học phí cho tôi, tôi không thấy giận mà càng thương anh hơn. Nhưng anh đã làm tôi thất vọng!
Hôm đó là chủ nhật nhưng anh vẫn phải đi làm từ 8h đến 10h tối. Ăn cơm xong tôi bế con sang nhà hàng xóm chơi còn anh thì tắm rửa và chuẩn bị đi làm. Chơi được một lúc thì chị hàng xóm muốn mượn máy tính của tôi để làm chút việc nên tôi chạy về lấy cho chị mượn.
Tôi về nhà lấy máy tính thì thấy điện thoại chồng tôi sáng nhưng không thấy chuông. Tò mò tôi lại gần nhìn, tim tôi đập thình thịch khi thấy tin nhắn trên facebook: " Làm gì lâu thế cưng ơi?"
Tay tôi run run cầm chiếc điện thoại mở ra, một loạt tin nhắn tình tứ hiện lên, còn có cả ảnh hai người selfie. Mặt tôi đỏ bừng khi kéo lên tấm ảnh họ đang trần trụi bên nhau. Tấm ảnh đó người con gái kia gửi cho anh, trông cô ta xấu xí già khọm hơn cả tôi.
Tôi đã tin tưởng anh ta bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy ghê tởm anh ta bấy nhiêu - Ảnh: Internet
Chồng tôi đang cặp bồ mà tôi không hề hay biết. Nếu không có lần tình cờ này thì liệu anh ta còn che giấu bí mật đến bao giờ nữa đây? Đúng lúc đó chồng tôi bước ra, thấy tôi đang cầm điện thoại, anh giật lại:
- Em làm cái gì vậy?
- Làm cái gì à, nếu tôi không tình cờ về nhà mà thấy tin nhắn này thì anh định lừa tôi đến bao giờ nữa đây?
- Lừa cái gì, vớ vẩn, tôi phải đi làm đã.
- Anh đứng lại, anh nói cho rõ ràng đi rồi muốn đi đâu thì đi, người đó là ai? Những tấm ảnh này là sao? Anh giải thích đi!
- Cô điên à, tôi kiếm tiền nuôi cô mà cô dám nói với tôi cái giọng đấy à?
- Tôi không cần anh làm cave đực để kiếm tiền nuôi tôi!
- Con điên này!
Anh ta tát tôi một cái đau điếng rồi dắt xe đi.
Tôi gục xuống và khóc trong thất vọng, tôi gào lên vật vã vì bị chồng phản bội. Tôi cố gọi điện cho anh nhưng anh tắt máy. Quá sức chịu đựng tôi thu dọn đồ đạc của hai mẹ con, sang bế con về rồi hai mẹ con tôi bắt xe khách về quê ngoại.
Ôm con trong lòng mà tim tôi như nghẹn lại, sao anh ta lại phản bội tôi cơ chứ? Anh ta lấy lý do kiếm tiền nuôi tôi để cặp bồ liệu có chấp nhận nổi không? Tôi đã tin tưởng anh ta bao nhiêu thì bây giờ tôi thấy ghê tởm con người anh ta bấy nhiêu.
Liệu tôi có nên nói cho hai bên bố mẹ biết bí mật này không? Tôi thoáng nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nhìn đứa con bé bỏng đang ngủ say trong lòng tôi thì tôi lại không thể, ly hôn vì chuyện này liệu tôi có ích kỉ không? Tôi nên phải làm gì bây giờ?
Theo H.N / Trí Thức Trẻ
Cái thai không đúng hẹn (Phần 13) Nghĩa nắm chặt tay vào vô lăng. Anh không biết rằng mình đã lún sâu như thế này. Đây đúng là quả báo cho anh, anh đã không lường trước được tính chất nghiêm trọng của nó. Đàn bà nào cũng là mật ngọt, loại mật chỉ cần nếm thử cũng sẽ khiến người ta gục ngã vì mê say và đau khổ....