‘Cái ngữ như vợ tôi, cắm sừng chồng lúc nào chẳng biết’
Chồng tôi trả lời rằng: “Về nhà để giữ vợ, chứ cái ngữ như vợ tôi, cắm sừng chồng lúc nào chẳng biết”. Tôi điên đầu vì có người chồng đã vô công rồi nghề lại còn ghen tuông vớ vẩn.
ảnh minh họa
Cưới nhau được 15 năm thì có đến 10 năm tôi sống trong sự ghen tuông mù quáng của chồng.
Người ta thường bảo hôn nhân một khi đã đi qua được 5 năm đầu thì có thể bước được đến đích cùng nhau. Bởi trong 5 năm mới cưới, những thói hư, tật xấu của nhau đã lộ ra hết rồi. Nếu chấp nhận được nhau, cùng nhau kê cho vừa những điểm khập khiễng thì có thể yên tâm mà sống trọn vẹn với hôn nhân.
Tôi cũng đã tin rằng mình có thể chung sống với người đàn ông hơn tôi 5 tuổi và cùng có với nhau 2 mặt con. Vậy nhưng không hiểu vì sao những năm gần đây chồng tôi trở chứng ghen tuông. Lúc đầu tưởng rằng được chồng yêu nên ghen một tí cho có gia vị. Ai dè càng về lâu, gia vị nêm nếm quá nhiều thành bội thực, thành ngạt thở. Cuộc sống của tôi trở nên bí bách vô cùng, lúc nào cũng phải nhìn mặt chồng để sống. Nhiều lúc lại phải bịt cả tai vì không muốn nghe những lời chửi bới, lăng mạ.
Khổ cho tôi, chồng tôi năm nay chỉ mới 47 tuổi thôi, nhưng chồng tôi đã nghỉ việc. Ở cái tuổi chưa đủ già để về hưu, cũng không đủ trẻ để có thể xin việc khác, chồng tôi bó gối ngồi nhà. Hồi còn đi làm thì suốt ngày cãi nhau với sếp, giao việc nhỏ thì bảo là không xứng tầm, giao việc lớn thì kêu là không vừa sức. Ở nhà chỉ có mẹ con tôi chịu được tính nết cáu kỉnh đó, chứ ra ngoài đời thì ai người ta chịu cho.
Từ ngày không có việc làm, chồng tôi ngày càng ghen tệ hơn. Tôi vốn mở một quán bán hàng nhu yếu phẩm. Do địa điểm đông dân cư nên quán của tôi bán rất chạy hàng. Chăm chỉ kiếm sống thì cũng đủ sức nuôi 4 miệng ăn trong nhà.
Do bán hàng nên tôi phải tiếp xúc với nhiều loại người. Nhiều khi đưa đẩy nói chuyện, hoặc niềm nở thì mới có khách ghé thăm. Chứ có ai bán hàng mà mặt mũi đâm lê, nói năng nhát gừng mà đông khách đâu.
Video đang HOT
Thế nhưng chồng tôi cấm tôi không được nói chuyện với đàn ông, không được mặc váy hay trang điểm. Tôi phải ăn vận giống như tu sĩ, quần áo dài tay, mặt mộc không phấn son. Lúc bán hàng chỉ được nhìn xuống, không nói chuyện lâu với khách. Hôm nào thấy tôi cười nói với khách hàng, đặc biệt là đàn ông thì y như rằng chồng tôi sẽ uống rượu, chửi bới và lăng mạ tôi ngay giữa quán.
Thậm chí có người hỏi chồng tôi sao đợt này ở nhà suốt ngày. Chồng tôi trả lời rằng: “Về nhà để giữ vợ, chứ cái ngữ như vợ tôi, cắm sừng chồng lúc nào chẳng biết”. Tôi điên đầu vì có người chồng đã vô công rồi nghề lại còn ghen tuông vớ vẩn.
Chồng tôi không chỉ ghen với đàn ông. Nếu nhìn thấy tôi chuyện trò thân mật vớiphụ nữ, kể cả bà lớn tuổi hơn tôi, chồng tôi cũng kiếm cớ ghen tuông. Chồng tôi còn bảo tôi thu dọn 1 chỗ ở trong cửa hàng, nơi tôi để những đồ hàng do nhập nhiều được giá rẻ nên chưa bày bán hết, làm nơi để tiếp đàn ông.
Nhiều lúc tôi cố nghĩ cho chồng, chắc là do nghỉ làm ở nhà luẩn quẩn nên sinh ra bia rượu rồi đầu óc hoang tưởng. Tôi bàn với chồng đi bác sỹ tâm lý thì chồng tôi chửi bới ầm ĩ lên là tôi bày trò vu cho chồng bị thần kinh để dễ dàng đưa đàn ông về nhà.
Tôi đâu còn trẻ nữa mà làm cái trò đó. Tuổi cả hai cũng đã cao rồi, sống vì nhau không còn tình thì còn nghĩa. Sao chồng tôi không nghĩ được như vậy. Suốt ngày ghen bóng ghen gió rồi chửi bới lăng mạ tôi. Còn các con tôi nữa chứ, khổ thân 2 đứa suốt ngày bị nhồi vào đầu những chuyện hoang tưởng của bố, phải sống trong cảnh nhà như địa ngục.
Đến tuổi này rồi tôi không muốn ly dị làm gì, chỉ mong sao chồng tôi tu chỉnh mà biết cách giúp đỡ vợ con, sống đầm ấm một tí là tôi được nhờ lắm rồi. Tôi không biết kiếp trước tôi nợ gì ai mà kiếp này tôi lại phải kéo cày trả nợ đời cho ông chồng như vậy nữa.
Theo blogtamsu
"Đêm nay cho anh ấy ngủ với em nhé chị"
Nửa đêm tiếng chuông điện thoại tôi vang lên, là số của chồng tôi. Tôi alo nhưng chẳng thấy ai trả lời và rồi tôi như chết trân khi nghe được tiếng....
ảnh minh họa
Những ngày qua gia đình tôi đang trong tình trạng chiến tranh lạnh và vô cùng căng thẳng. Giờ nghĩ lại mọi chuyện đêm hôm đó tôi vẫn thấy rùng mình và đau đớn.
Tôi và chồng kết hôn đến nay đã được 7 năm sau 5 năm gắn bó yêu đương. Chúng tôi là mối tình đầu của nhau vì vậy tôi luôn yêu và tin tưởng chồng mình tuyệt đối. Chưa bao giờ tôi nghĩ anh ấy lại có người khác ngoài tôi vì ở nhà chồng tôi vẫn là người chồng và người cha mẫu mực.
Vì lý do công việc nên chồng tôi cũng hay phải trực đêm ở công ty hoặc đi công tác xa nhà. Những lần như thế tôi đều rất thương anh ấy vì kiếm tiền nuôi gia đình mà vất vả. Nhiều đêm chồng đi vắng tôi cũng không ngủ được vì tôi cứ nghĩ không biết anh ngủ có được ngon giấc hay không?
Nhưng giờ nghĩ lại tôi thấy nực cười, tôi đúng là lo lắng một cách thừa thãi khi mà anh ta đang ngon giấc và hú hí bên nhân tình của mình. Còn tôi như một kẻ ngốc bị dắt mũi chẳng biết gì cả.
Đêm hôm đó chồng lại gọi điện báo với tôi rằng: "Đêm nay anh trực, mẹ con ăn cơm rồi đi ngủ sớm đi nhé, hôn em". Tôi còn dặn dò anh ăn uống đầy đủ rồi đi ngủ sớm không sẽ mệt nào ngờ... Lúc tôi đang thiu thiu ngủ thì có tiếng chuông điện thoại từ số máy của chồng tôi gọi về.
Tôi alo mãi nhưng không ai trả lời mà chỉ nghe tiếng chồng tôi nói vọng vào: "Em nhanh lên còn vào đi tắm chung với anh nào?". Lúc tôi đang sửng sốt thì cô tình nhân của chồng tôi nói: "Chị nghe rồi đấy, đêm nay chị cho anh ấy ở lại chỗ em nhé". Tôi tức điên gào lên thì cô ta đã tắt máy và tắt ngấm luôn nguồn điện thoại.
Cả đêm hôm đó tôi không sao ngủ nổi. Tôi ngồi run rẩy và khóc cả đêm, miệng lẩm bẩm: "Tại sao, tại sao?". Sáng hôm sau chồng tôi đi làm bật máy lên, tôi gọi thì chồng tôi nhấc máy:
- Em à, anh vừa vào làm rồi.
- Đêm qua anh ngủ ngon chứ?
- Ừ anh ngủ cũng ngon, em ngủ ngon không?
- Ừ ngon là đúng rồi, chăn êm đệm ấm với nhân tình thế chả ngon. Anh bảo cô ta lần sau không cần gọi điện xin phép tôi đâu, hai người muốn ngủ đâu thì ngủ tôi chẳng bận tâm đâu. Tối nay anh cứ qua đó mà ngủ đừng vác mặt về cái nhà này nữa.
- Alo em à...alo...
Tôi tắt nguồn điện thoại rồi đi làm, cả ngày hôm đó tôi không làm nổi cái gì. Nước mắt cứ chực rơi xuống. Hôm đó chồng tôi về nhà sớm và chờ sẵn ở nhà để xin tôi tha thứ nhưng tôi chỉ lạnh nhạt:
Đừng để con tôi biết rõ sự khốn nạn của anh, mời anh đi cho.
Mấy ngày qua tôi không ngủ được, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Vì vẫn còn yêu chồng và rất thương con nên tôi không thể ly hôn. Nhưng nghĩ đến chuyện bị chồng cắm sừng, phản bội thì tôi lại không tài nào chịu nổi. Xin hãy cho tôi lời khuyên, tôi nên làm thế nào đây?
Theo blogtamsu
Chứng kiến con trai hai lần bị... 'cắm sừng' Thương con trai vẫn còn chưa nguôi ngoai nỗi đau mất vợ trong hoàn cảnh trớ trêu, bà Xuân quyết định mai mối con của một người bạn thân cho Lâm - con trai bà, nào ngờ, mới cưới được hơn 2 năm, người phụ nữ ấy lại đang tâm "cắm sừng" chồng và nói dối không chớp mắt. Thay chồng, vừa làm...