Cãi lời bố mẹ để lấy người chồng từng ly hôn, vợ trẻ chết điếng khi phát hiện ra sự thật sau đó
Tôi đã từng bất chấp lời dọa từ mặt của mẹ để lấy Đăng làm chồng nhưng bây giờ thì tôi hối hận rồi.
Nhà tôi có 2 chị em gái. Trong khi chị tôi cao ráo, xinh xắn và trắng trẻo thì tôi lại hoàn toàn ngược lại, đen đúa, mập ú và xấu xí. Vì vậy mà chị tôi càng quảng giao và có nhiều bạn bè bao nhiêu thì tôi lại càng thu mình và khép kín bấy nhiêu. Tôi hầu như chẳng có bạn nên hết giờ học tôi lại ôm máy tính để cày những bộ phim ngôn tình và mơ mộng một ngày sẽ được gặp hoàng tử của đời mình.
Và rồi tôi gặp Đăng, trong một tình huống cũng chẳng khác ngôn tình là mấy. Tốt nghiệp cấp 3, tôi vào học một trường cao đẳng trong thành phố. Vì nhà ở ngoại thành nên hàng ngày tôi phải di chuyển một quãng đường khá xa để đi học. Ngày đó tôi đi học bằng xe buýt và chỉ đi 1 tuyến cố định nên thành ra quen mặt với cả lái xe lẫn soát vé. Đăng là người soát vé đó.
Vì bản tính khá khép kín nên ban đầu Đăng có hỏi gì tôi cũng chỉ ậm ừ cho qua. Thực ra đó cũng chỉ là những lời bâng quơ nên cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả. Dần dần trên những chuyến xe, chúng tôi chia sẻ với nhau nhiều hơn, về đủ thứ chuyện trên đời. Sau khi đã trò chuyện được một thời gian thì anh xin số điện thoại và Facebook. Từ đó chúng tôi lại nói chuyện với nhau nhiều hơn nữa.
(Ảnh minh họa)
Đăng nói rằng thấy tôi hiền lành, giản dị chứ không ăn chơi như nhiều bạn sinh viên bây giờ nên anh rất quý. Còn tôi thì lại mến anh bởi sự bình dị, dễ gần và thật thà. Rồi một thời gian sau đó, anh rủ tôi đi chơi riêng và tỏ tình trong một quán cà phê cùng với bó hoa nhỏ. Tôi gật đầu đồng ý làm bạn gái anh.
Anh thú thật với tôi rằng mình đã qua một đời vợ, có một đứa con gái đang ở với mẹ. Lý do chia tay của họ là cô ấy chê anh thấp kém, đồng lương bèo bọt không đủ trang trải cuộc sống nên đã ôm con bỏ đi. Nghe xong tôi chẳng cảm thấy ghét bỏ mà lại còn muốn bù đắp cho anh nhiều hơn nữa. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng, nhất định chúng tôi sẽ phải lấy nhau và phải sống hạnh phúc để cô vợ cũ ấy sáng mắt ra.
Rồi cũng đến ngày tôi đưa anh về ra mắt gia đình mình. Nhưng trái lại với mong đợi của chúng tôi, mẹ tôi tỏ ra không ưng Đăng ra mặt. Bà cho rằng anh đang lợi dụng sự ngây thơ và cả tin của tôi chứ chẳng phải yêu đương gì. Hơn thế nữa bà còn bảo anh chẳng khác gì một thằng nghiện với vẻ ngoài gầy sạm, môi thâm, mắt lờ đờ. Rồi chuyện anh đã có một đời vợ lại càng khiến mẹ tôi phản đối. Bà cấm tôi tiếp tục yêu đương với anh.
Video đang HOT
Nhưng khi đó tôi hoàn toàn mù quáng và tin tưởng vào cái gọi là tình yêu đích thực của đời mình. Tôi nói với mẹ rằng, nếu bố mẹ cứ tiếp tục ngăn cấm tôi thì cả đời này tôi sẽ không yêu ai nữa, không lấy chồng và oán hận họ suốt đời. Tôi cứ thế lao vào chuyện yêu đương với Đăng bất chấp sự ngăn cấm của bố mẹ. Rồi chuyện gì cần đến cũng phải đến, tôi có bầu. Đến nước này thì bố mẹ đành phải tổ chức làm đám cưới cho tôi.
(Ảnh minh họa)
Thời gian đầu khi mới lấy chồng, vì chưa có việc làm nên tôi chỉ quanh quẩn ở nhà và lo chuyện cơm nước. Đến lúc này, Đăng mới lộ rõ bản chất của mình chứ chẳng còn là Đăng nhỏ nhẹ, dễ gần như ngày nào. Anh cục cằn, hung hãn, luôn miệng mắng chửi tôi là đồ ăn bám, đồ vô dụng. Không chịu được nên bất chấp việc mang bầu, tôi xin đi làm công nhân cho một xưởng may gần nhà.
Nhưng sự đời vốn trớ trêu. Tôi có việc làm thì chồng tôi lại bị sa thải. Anh kể với tôi rằng công ty cắt giảm nhân sự, trong đó có anh. Cứ tưởng ở nhà thì Đăng sẽ phụ giúp tôi việc nhà cửa cơm nước nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại. Anh đi chơi nhiều hơn, lấy tiền của tôi nhiều hơn và tối nào cũng rất muộn mới về.
Nghĩ anh dính vào gái gú hay cờ bạc gì nên có lần tôi đã quyết tâm đòi chồng dẫn đi chơi cùng. Hôm đó anh bảo đi sinh nhật bạn và đúng là sinh nhật thật. Đến nhà bạn anh thì ở đó có khá đông bạn bè của anh và chủ yếu là nam nên tôi yên tâm về nhà.
Hôm sau Đăng lại bảo đi sinh nhật bạn nên tôi không thể không nghi ngờ. Nhưng lần này tôi không đòi đi cùng chồng mà nhờ một đứa em họ chở đi theo sau. Anh vẫn đến nhà người bạn hôm qua nhưng chỉ vào khoảng 10 phút thì lên xe máy đi ra một bãi vắng cách đó không xa. Đứng từ xa, tôi nhìn thấy 4,5 người đang vật vạ trong cơn phê ma túy và chồng tôi vào nhập cuộc cùng họ.
(Ảnh minh họa)
Tôi như chết điếng khi nhìn thấy cảnh đó. Không thể nán lại thêm nữa, tôi quay trở về nhà và ngay lập tức gọi cho người lái xe cùng tuyến với anh năm nào để hỏi về lý do Đăng bị nghỉ việc. Đúng như tôi nghi ngờ, anh bị phát hiện nghiện ma túy nên đã bị sa thải. Mang cả bụng bầu, tôi chạy xe về nhà ngoại ôm mẹ, vừa khóc vừa kể hết sự việc.
Bố me tôi khuyên tôi hãy ly dị và về nhà, bố mẹ sẽ giúp đỡ tôi sinh đẻ và chăm con. Nhưng nếu ly dị thì đứa con trong bụng tôi sẽ sinh ra và lớn lên mà không có bố bên cạnh. Lý trí thì bảo nghe lời bố mẹ nhưng con tim lại bảo quay về nhà chồng để khuyên nhủ anh cai nghiện. Thực sự tôi đang rất rối bời và không biết phải làm gì nữa.
Theo Afamily
Món quà cưới bất ngờ từ vợ trước của chồng, cô dâu chẳng những không tức giận mà lại xúc động nghẹn
Dù biết Tuấn đã từng có một đời vợ nhưng tôi vẫn đồng ý lấy anh. Tôi thương anh bởi sự tốt bụng, tính chịu thương chịu khó chứ chẳng phải vì bất kỳ điều gì khác.
Sau hơn một năm tìm hiểu thì chung tôi quyết định làm đám cưới. Bố mẹ tôi biết anh là người nên cũng chẳng cấm cản nhiều, ông bà chỉ cần tôi cảm thấy hạnh phúc là được.
Nhưng anh em họ hàng thì lại không tiếc lời ngăn cản. Họ cảnh báo tôi về cảnh mẹ ghẻ con chồng, về chuyện vợ cũ của anh đã từng được lòng bố mẹ chồng ra sao và cả chuyện con chung cong riêng sau này. Tôi nghe xong cũng chỉ để đấy vì tôi luôn cho rằng tình yêu chân thành của chúng tôi sẽ vượt qua tất cả những định kiến đó.
Lúc mới yêu nhau, Tuấn đã kể cho tôi tất cả về chị, người vợ trước của anh. Họ sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo. Giống như những cặp đôi bình thường khác, họ quen biết, đem lòng yêu mến nhau rồi kết hôn. Ngày đó, gia đình 2 bên đều nghèo khó nên chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Vì vậy mà sau đám cưới, đôi vợ chồng trẻ dắt díu nhau ra thành phố tìm việc làm.
Có sẵn bằng cao đẳng nghề, Tuấn xin làm công nhân trong một nhà máy. Nhờ sự cố gắng cũng như tính chịu khó, sau vài năm, anh trở thành tổ trưởng. Còn chị thì xin được làm kế toán cho một công ty nhỏ. Hai vợ chồng ki cóp làm ăn, họ tiết kiệm được một khoản nhỏ và quyết định sửa nhà cho bố mẹ cả 2 bên. Dù vợ chồng vẫn đang ở trọ nhưng cả hai đều đồng tình rằng bố mẹ chẳng còn sống được mấy nỗi, sửa sang nhà cửa cho ông bà sống thoải mái một chút là điều nên làm.
Trớ trêu thay, sau khi sửa nhà xong thì chị đổ bệnh. Thời gian đó, Tuấn gửi con về quê cho ông bà lo còn mình thì vừa đi làm vừa vào bệnh viện chăm vợ. Vất vả thật nhưng nhìn vợ ngày ngày heo hon, gầy mòn vì bệnh tật, trái tim anh như bị bóp nghẹt. Sau 3 tháng điều trị, bác sĩ tìm gặp riêng anh và thông báo rằng bệnh của chị đã quá nặng, mọi sự cứu chữa bây giờ chỉ làm chị thêm đau đớn chứ chẳng thể giải quyết được gì.
Rồi đúng như lời bác sĩ bảo, khoảng 1 tháng sau đó thì chị ra đi vĩnh viễn. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị đã nắm tay anh, vừa khóc vừa nói: "Em đúng là một người vợ, một người mẹ vô tích sự, chưa kịp làm gì cho 2 bố con thì đã phải rời đi. Vì vậy, sau khi em ra đi, anh phải tìm một người khác yêu anh hơn em, chăm sóc con tốt hơn em. Còn nếu anh cứ sống một mình và nuôi con như thế, em có chết cũng không cam lòng. Đây là di nguyện cuối cùng của em, anh phải hứa với em rằng sẽ thực hiện được."
Thời gian đầu sau khi chị qua đời, anh như kẻ mất hồn. Cú sốc quá lớn từ chuyện buồn này khiến Tuấn như trở thành một người khác. Lặng lẽ hơn, ít cười hơn, chỉ biết lao mình vào công việc và dành trọn thời gian cho đứa con nhỏ. Tuấn kể, có một thời gian, đêm nào anh cũng nằm mơ thấy vợ và cùng chị thực hiện những điều đã hứa. Nhưng kỳ lạ thay, đến khi mọi lời hứa đã được thực hiện trong mơ thì anh lại chẳng mơ thấy chị nữa.
Tuấn kể, anh từng nghĩ sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác nữa ngoài người vợ quá cố. Nhưng trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại gặp nhau rồi nên duyên. Tôi giống như một luồng ánh sáng mới thắp lên hi vọng cho cuộc đời anh. Bé con nhà anh cũng khá quấn tôi. Thế là sau gần 1 năm yêu đương, chúng tôi tổ chức một đám cưới giản dị.
Khi tôi và Tuấn đang đứng trên sân khấu nhỏ ra mắt hai họ thì chị gái anh đứng dậy và tiến về phía chúng tôi trao một hộp quà nhỏ. Điều bất ngờ hơn là người gửi lại là tên của chị. Chồng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng cố giữ bình tĩnh để mở gói quà. Đó là một cặp nhẫn là một lá thư với mấy dòng chữ xiêu vẹo. Anh đọc lướt qua rồi nói nhỏ với tôi rằng anh sẽ đọc lớn lên cho mọi người cùng nghe:
"Gửi Tuấn - người chồng mà em vô cùng yêu thương,
Có lẽ khi anh nhận được lá thư này thì em đã chẳng còn trên cõi đời này một thời gian dài rồi. Thế nhưng em vẫn muốn nói rằng, dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng em hạnh phúc khi được làm vợ anh. Và điều em tiếc nuối nhất chính là chẳng thể cùng anh sống đến đầu bạc răng long, chẳng thể chứng kiến con chúng ta lớn lên và trưởng thành.
Trong những ngày tháng bệnh tật, em đã luôn cầu nguyện anh sẽ gặp được ai đó thay em chăm sóc anh và con. Cặp nhẫn cưới này em định mua để kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng ta nhưng đáng tiếc lại không thể cùng anh thực hiện điều đó. Vì vậy bây giờ nó sẽ là món quà cưới của em dành cho anh. Anh nhất định sẽ phải sống thật hạnh phúc, sống cả phần của em nữa. Còn giờ thì hãy quên em đi và yêu người vợ hiện tại của anh thật nhiều nhé!"
Đọc xong những dòng chữ cuối cùng của chị, cả tôi lẫn Tuấn và tất cả những người có mặt trong đám cưới đều vô cùng xúc động. Mắt ai nấy đều đỏ hoe. Rồi chồng tôi lấy đôi nhẫn ra, đem lên tay anh ấy và tay tôi trong sự ủng hộ của mọi người. Chúng tôi cùng mỉm cười hạnh phúc bởi vợ chồng tôi vẫn nhận được sự chúc phúc đặc biệt của chị. Và tôi nhất định sẽ chăm sóc anh và con thật chu đáo để ở một nơi rất xa nào đó, chị được yên tâm.
Theo Afamily
Nhận món quà cưới bất ngờ từ vợ trước của chồng, cô dâu chẳng những không tức giận mà còn xúc động nghẹn ngào Vào đúng ngày cưới của tôi, một món quà được gửi đến từ người vợ quá cố của anh đã khiến không chỉ vợ chồng tôi mà cả hội trường đều đỏ hoe mắt vì xúc động. Dù biết Tuấn đã từng có một đời vợ nhưng tôi vẫn đồng ý lấy anh. Tôi thương anh bởi sự tốt bụng, tính chịu thương...