Cái kết đau thắt lòng khi “nhắm mắt trước các vệ tinh” chờ đợi người yêu 5 năm, rồi giữ chân được… 3 tháng
Thế rồi ngày anh về, cô ra sân bay đón anh. Thay vì việc ôm chầm lấy nhau như cô đã nghĩ, anh chỉ nhoẻn miệng cười rồi nói…
Nếu gặp gỡ là duyên, chia tay ắt là phận. Có tình yêu chia ly vì không biết cố gắng cũng có những mối tình kết thúc vì hy sinh quá nhiều. Linh biết rõ điều đó, nhưng Linh chấp nhận, vì Tài là cả thanh xuân của cô, là tất cả những gì cô chấp nhận đánh đổi. Cô đã từng nói: “Chỉ cần anh nói chờ, em nhất định sẽ đợi. Chỉ cần anh quay về, chúng ta sẽ làm đám cưới. Hai khung trời, một thế giới, cuối cùng sẽ là bến đỗ bình yên”.
Linh bần thần nhìn qua khung cửa kính, ngụm một ngụm cà phê đen. Vị đắng của cà phê tan dần trong cổ họng, thành phố đang nhuốm mưa buồn bã. Từ ngày Tài đi du học, đã ngót nghét 5 năm, cô đã đợi chờ anh như thế không một chút thở than cũng chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc. Họ quen nhau từ những năm cấp 2, tới trung học phổ thông vẫn là một đôi thân thiết.
Linh nhận lời yêu Tài từ trước khi tốt nghiệp cấp 3. Sau đó, Tài du học nước ngoài theo lời của bố mẹ. Thay vì như những cặp đôi khác, họ không muốn kết cục của tình yêu ấy là “chia tay”. Một người nói “chờ anh”, một người nói “em đợi”, chỉ cần niềm tin vào câu nói ấy, Linh đã đợi gần 5 năm trời.
Ảnh minh họa.
Đương nhiên sau khoảng thời gian anh rời đi, cô sống ở những môi trường khác, xung quanh có biết bao người con trai vây quanh sẵn sàng che chở. Nhưng sự chung thủy tuyệt đối đã khiến cô trở thành hình mẫu tuyệt vời mà nhiều người yêu xa nhìn vào cảm thấy ấm lòng.
Còn anh thì sao? Nơi đất Mỹ xa xôi ấy, anh có như cô không? Cô không biết, nhưng cô tin anh. Vì anh nói, anh sắp trở về Việt Nam rồi ở đây hẳn. Tuy cả hai không có những sự quan tâm thường xuyên như lúc ban đầu vì lịch học của anh bận, nhưng đó không phải điều khiến Linh lo lắng. Thứ khiến cô mất ăn mất ngủ là: Khoảng cách lớn như vậy, liệu cô và anh có còn hợp nhau? Liệu anh có còn yêu cô như lúc trước?
Thế rồi ngày anh về, cô ra sân bay đón anh. Thay vì việc ôm chầm lấy nhau như cô đã nghĩ, anh chỉ nhoẻn miệng cười rồi nói: “Đã lâu không gặp, em khỏe không?”
Video đang HOT
Lời nói có phần xã giao và cảm giác xa cách khiến cô không nói nên lời. Nước mắt chỉ trực ứa ra khi trong lòng muốn thốt lên câu: “Em nhớ anh quá!”. Giữa Linh và Tài trên danh nghĩa vẫn là mối quan hệ yêu đương, nhưng từ khi anh về nước, mọi thứ dần thay đổi. Họ không hò hẹn, cũng chẳng cùng nhau đi dạo phố. Gần 3 tháng về nước, mọi thứ nhạt nhòa dần, rồi anh hẹn cô gặp mặt đi dạo.
Sự hỏi han và quan tâm ấy vẫn chỉ dừng lại ở mức xã giao thông thường. Hai con người, hai thế giới, họ dần mất đi sự đồng điệu và thấu hiểu.
Ảnh minh họa.
Lần thứ hai, anh hẹn cô ở nơi quen thuộc, sau khi đi dạo một hồi, Tài bắt đầu mở lời, giọng trầm hẳn xuống: “Linh này, em nghĩ thế nào nếu mình chia tay?”. Lời nói của anh khiến Linh khựng lại trong giây lát rồi đáp: “Em à, chắc là sẽ buồn thôi…”
“Anh thấy mình không còn cảm xúc như xưa. Với cả trong thời gian 5 năm du học, anh đã yêu một người con gái khác. Nhưng lại không nói thẳng với em vì sợ em buồn”, Tài ngừng lại vài giây rồi quay sang nhìn cô, nói tiếp: “Mà 5 năm xa nhau, chắc em cũng phải tìm hiểu và có ai đó quan tâm rồi chứ?”. Lời nói của Tài khiến Linh cay đắng nhưng rồi cô cũng gật đầu.
“Em đồng ý, cứ làm gì mà anh thấy vui. Anh có người khác, anh sợ em buồn nên không nói thẳng với em. Đồng nghĩa với việc em lại tiếp tục chờ đợi trong mỏi mòn. Vậy mà giờ đây anh lại không chút áy náy vì nghĩ em cũng sẽ có một người khác như anh. 5 năm thanh xuân của em coi như đã phung phí vì một người không xứng đáng rồi”.
Linh bật cười thành tiếng, trái tim cô như vụn vỡ vì thất vọng, vì đau lòng. Vết thương này liệu có cần thêm 5 năm nữa để lành lại không đây?
Theo Trí Thức Trẻ
Thắt lòng xách vali rời khỏi nhà vì mẹ chồng tai quái tuy miệng vẫn luôn nói "thương dâu như con"
Miệng nói "mẹ thương con dâu như con gái" nhưng ai mà biết được lòng người mẹ chồng đầy toan tính ấy luôn muốn con dâu phải rời khỏi nhà...
"Muốn có một cuộc sống hôn nhân hạnh phúc, cách duy nhất là phải tuyệt đối chiều ý mẹ chồng!", Cô bạn thân nói một lời chắc nịch trước khi rời khỏi phòng thay đồ với chiếc váy cô dâu lộng lẫy. Thế là trong số đám bạn cùng thời, chỉ còn mình Ngân là chưa có ý định "theo chàng về dinh" vì cú sốc ngay ngày đầu ra mắt nhà người yêu khiến cô đầy lo sợ.
Nguyên do cũng bởi vì nếu muốn kết hôn với Sang, cô phải từ bỏ sự nghiệp đang theo đuổi để toàn tâm toàn ý phục vụ chồng và gia đình chồng. Đồng nghĩa với việc bao nhiêu năm ăn học coi như đổ sông đổ biển, công việc mơ ước cũng phải từ bỏ một cách không đành lòng. Dù không có ý định từ bỏ tình yêu với Sang, nhưng cô thấy rằng, đây là một yêu cầu "hơi quá". Trong lòng không ngừng tìm kiếm một cách giải quyết hợp lý, vẹn tình.
Đúng lúc trong lòng trăm mối tơ vò thì bạn bè Ngân ai lấy cũng đều có chồng có con. Cô đang ở độ tuổi ngấp nghé 30, bắt đầu chịu sức ép từ gia đình. Khi kể chuyện về nhà anh ra mắt, ai cũng khuyên cô lập tức lấy Sang để yên bề gia thất, sau này ăn sung mặc sướng. Bởi gia đình anh có điều kiện, cô không đi làm thì lo nội trợ, có vất vả gì đâu?
Ảnh minh họa
Nghĩ tiếc rẻ thanh xuân của một người con gái, sự nghiệp đang phát triển tốt lại bỏ ngang, Ngân thấy buồn nhiều hơn vui. Một phần muốn rời bỏ tình yêu, một phần sợ không tìm thấy một người phù hợp. Một phần muốn tiếp tục công việc, một phần muốn yên phận để bố mẹ không phải lo lắng nhiều. Thế rồi trong lúc còn đang băn khoăn không biết lựa chọn thế nào, Sang lại mở lời cầu hôn ngay trong đám cưới bạn cô. Tại thời điểm ấy, cô vừa hạnh phúc vừa lo sợ, đồng ý nhận lời trong sự tin tưởng ở anh tuyệt đối..
Cuộc hôn nhân diễn ra chóng vánh, cô cứ nghĩ bản thân sẽ nhận được hạnh phúc sau những năm tháng tình duyên trắc trở nhưng nào ngờ đây chỉ là một tấn bi kịch không ai lường trước. Ngày thành hôn, mẹ chồng luôn miệng nói "thương con dâu như con gái" trước mặt quan viên hai họ, thậm chí có những hành động mà người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ "mẹ chồng cưng con dâu hơn vàng."
Thế nhưng không ai ngờ rằng, khi khách khứa dự tiệc cưới rời đi, mẹ chồng cô "trở mặt" giống một người đàn bà cay nghiệt. Ngân vừa vào phòng cưới, chưa kịp cởi chiếc váy cô dâu thì bà đã thình lình xuất hiện, nói rõ ràng ràng muốn quản lý hết số tiền mừng và của hồi môn vì "mẹ có két sắt".
Chưa hết chuyện, bà bảo Ngân thay đồ nhanh nhanh để còn ra ngoài rửa bát phụ mọi người. Ai ngờ đâu ra ngoài không có một ai giúp đỡ, cô cặm cụi rửa sạch mấy chục mâm bát rồi sắp xếp đồ đạc. Vừa ngơi tay lại tiếp tục bị mẹ chồng sai làm cơm thiết đãi họ hàng, khi làm hoàn tất xong xuôi mọi việc mà không được một lời khen. Trong bữa ăn bà lại luôn miệng nói con gái đảm đang của mình làm mọi việc, con dâu chỉ phụ qua loa vì "mẹ thương con dâu hơn cả con gái".
Ảnh minh họa
Trước sự quái gở của mẹ chồng, Ngân đành nín nhịn cho qua mọi việc. Thế nhưng làm vợ của Sang cô mới biết, bản thân đã dại dột nhường nào. Vừa bắt cô ở nhà bếp núc lại luôn miệng nói cô không kiếm ra tiền. Một mực giày vò cô bằng nhiều cách khác nhau nhưng luôn để người ngoài nhìn thấy cô là người được nuông chiều, không phải động chân động tay bất cứ việc gì. Nỗi đắng nghẹn của Ngân dần tích tụ qua năm tháng cho tới ngày cô sơ ý làm vỡ chiếc bình hoa.
Bà mẹ chồng chạy vào phòng khách, mắng lên mắng xuống, khiến cô bắt đầu lên tiếng đáp trả. Mẹ chồng hết nói cô không được tích sự gì, ăn hại thì bắt đầu đả động đến bố mẹ cô rằng: "Chẳng biết bố mẹ cô dạy dỗ cô thế nào mà lại để cô vừa vô tích sự lại hỗn hào như thế. Đi khỏi nhà này cho tôi, nhà này không thiếu người muốn xin làm con dâu."
Nghe xong câu nói, cô nổi giận thực sự, đanh thép đáp lại: "Mẹ có thể nói con nhưng đừng đả động đến bố mẹ con. Con có chân con tự đi, mẹ không cần mất công xua đuổi!".
Ngân nói dứt lời liền vào phòng thu dọn quần áo rồi thắt lòng xách vali rời khỏi nhà. Vì một lý do đơn giản, Sang chưa từng lên tiếng bảo vệ cô trước mẹ chồng quái gở. Bà ta mở miệng ra là nói "thương con dâu hơn con gái" nhưng kỳ thực luôn mong muốn đuổi cô khỏi nhà.
Lần này Ngân quyết định đi hẳn, cũng không có ý định quay lại căn nhà này dù cho có bị điều tiếng là lỡ một lần đò. Đàn bà sống phải nghĩ cho mình, nếu không thì chỉ có ôm đắng cay và nước mắt.
Theo Afamily
Chuyện thật như đùa, chỉ vì hộp xôi mà tôi mất con và bị bố mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà (Phần 1) Tôi không bao giờ có thể nghĩ chỉ vì hộp xôi mà cuộc đời mình rơi vào bế tắc liên hoàn. Tôi lấy chồng đến nay là được 7 năm, chúng tôi đã có một tình yêu đẹp, nên cả hai bên gia đình đều mong vợ chồng tôi sẽ có cuộc sống hôn nhân hạnh phúc. Nhưng 4 năm sau ngày cưới,...