Cái kết đắng khi ‘dâng’ trinh tiết cho ông sếp già
‘Không ngờ em lại là loại người đó. Em có biết sáng nay đồng nghiệp cười vào mặt tôi như thế nào không?’
Tôi có ngoại hình rất xinh đẹp. Vì thế, ngay từ thời học sinh, tôi đã nhiều chàng trai bao vây, chỉ mong được tôi để mắt tới.
Nhưng tôi giữ vững quan niệm không yêu đến khi đã tốt nghiệp đại học và tự kiếm ra tiền.
Sau khi tốt nghiệp, tôi được mời vào làm thư ký cho giám đốc của một công ty xuất nhập khẩu tôi từng đi thực tập.
Giám đốc là một người đàn ông trung niên nhưng bảnh bao, lịch thiệp và giàu có. Ngay thời còn là thực tập sinh, ông ấy đã nhiều lần chiếu cố đến tôi và giờ thì có ý muốn tôi trở thành tình nhân của ông.
Theo những gì tôi được biết từ đồng nghiệp và tin đồn trong công ty thì giám đốc đã ly hôn, hiện đang sống độc thân nhưng cũng có 1 – 2 mối tình nào đó.
Ảnh minh họa
Tôi từ chối lời đề nghị của giám đốc vì tôi không muốn bán rẻ bản thân. Nhưng ông ấy cứ tìm mọi cách gạ gẫm, nhiều lần còn gọi tôi vào phòng chỉ để nắm tay hay vuốt má tôi.
Quá thất vọng, tôi định bỏ việc ở công ty thì gia đình tôi xảy ra chuyện lớn. Mẹ tôi đột quỵ và cần một số tiền lớn để chữa trị. Tôi đã trở thành nhân tình của giám đốc sau chuyện ấy.
Ông ấy đứng ra lo toàn bộ chi phí chữa trị cho mẹ tôi với số tiền hơn 100 triệu. Cũng nhờ sự quen biết của ông mà mẹ tôi mới được chuyển viện, được điều trị bởi những bác sĩ giỏi nhất. Tôi mang ơn cứu mạng nên buộc phải hiến đời con gái cho ông ấy.
Khi biết tôi còn trinh, ông đã rất vui mừng. Ông nói không nghĩ tôi vẫn còn trinh trắng và ông được là người đàn ông đầu tiên của đời tôi.
Lúc ông ấy làm tình, hôn tôi, tôi chỉ thấy ghê sợ chứ hoàn toàn không có cảm xúc gì.
Video đang HOT
Cứ thế, tôi qua lại với giám đốc suốt 3 năm và mọi chuyện được giấu kín hoàn toàn. Ông ấy không những không bắt tôi trả nợ mà còn cho tôi một số tiền hàng tháng vào tài khoản ngân hàng.
Ông ấy nói ông ấy đối xử với tôi không tệ nên hy vọng tôi cũng biết điều mà sống với ông ấy. Tôi biết, ông ấy sợ tôi phản bội và đang đe dọa tôi.
Đến khi tôi 26 tuổi, tôi gặp được người tôi yêu thật lòng. Anh là một chàng trai tốt, luôn nói yêu thương và muốn bảo vệ cho tôi. Thời gian đầu, tôi sợ giám đốc của mình nên trốn tránh tình cảm thật của mình.
Nhưng rồi tôi nhận ra, mình không thể sống mãi với thân phận nhân tình được. Tôi cần một mái ấm của rêng mình.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và quyết định trả hết số tiền giám đốc cho tôi suốt 3 năm qua. Còn việc cứu mẹ tôi, tôi đã dùng chính tấm thân của mình để trả nên cũng không còn vướng bận nữa.
Khi tôi đề cập chuyện trả tiền và thoát khỏi thân phận vợ hờ, ông ấy đã nổi trận lôi đình. Ông ấy đe dọa sẽ không để tôi yên nếu tôi dám bỏ ông ta.
Quá sợ hãi, tôi quyết tâm trốn khỏi căn chung cư ông ấy thuê cho tôi. Đồng thời tôi cũng nghỉ hẳn việc để không còn gặp ông nữa. Tôi cũng thay số điện thoại mới để ông không tìm ra tôi nữa.
Vậy mà 2 ngày sau, tôi bất ngờ nhận được cú điện thoại từ một người đàn ông lạ để hỏi giá ‘đi khách’ của mình.
Tôi choáng váng, mắng lại thì người đó cũng không vừa: ‘Đừng có làm chảnh, không đi khách thì quảng cáo trên mạng làm gì? Giờ có đi không thì tôi đặt phòng, yên tâm, tôi không để cô em thiệt thòi đâu’.
Nghe người đó nói xong, tôi tắt máy mà tim vẫn dập liên hồi. Tôi run rẩy lên các trang web dành cho đàn ông và tá hỏa khi thấy tên, số điện thoại, hình ảnh chân dung của mình nằm góc VIP.
Cùng lúc đó, điện thoại tôi có tin nhắn đến, của người yêu tôi. ‘Không ngờ em lại là loại người đó. Em có biết sáng nay đồng nghiệp cười vào mặt tôi như thế nào không? Xem như tôi nhìn nhầm em. Từ giờ coi như không quen biết’.
Tôi bật khóc, gọi lại thì anh bấm máy bận không nghe.
Tôi điên cuồng tìm cách xóa tên và hình ảnh mình trên các trang web đen. Tôi viết mail thông báo với admin của các trang web việc tôi là nạn nhân chứ không phải chủ động đăng tin, song tôi biết sẽ chẳng hiệu quả vì những người tôi muốn giấu đều biết hết rồi.
Giờ tôi thậm chí chẳng dám ra khỏi nhà để đi đâu vì sợ thiên hạ gièm pha.
Điều tôi sợ hơn, nếu mẹ tôi biết chuyện, bà có thể bị đột quỵ một lần nữa. Giờ tôi rối như canh hẹ chẳng biết phải đối diện mọi người như thế nào nữa.
Theo Netnews
Cắn răng giúi cho bố chồng 7 triệu đồng mỗi tháng để được yên thân
Nghe mẹ nói bố chồng tôi bảo rằng: "Nhà bà giàu thế tiền để làm gì. Không đưa cho tôi thì người khổ là con gái bà mà thôi" mà tôi rớt nước mắt. Tôi lén giấu chồng giúi cho ông 7 triệu mỗi tháng.
Ngay từ ngày mới yêu nhau, tôi đã biết bố chồng tương lai là người bê tha, bệ rạc và xấu tính. Ông nghiện rượu đến độ ngày nào không có 1 lít rượu vào người thì ông không thể ăn, ngủ được và có phải bán đến món đồ cuối cùng trong nhà ông cũng chẳng ngại để thỏa mãn cơn thèm rượu.
Mỗi khi say, ông lại chửi đổng, gây sự khiến hàng xóm ai cũng phải tránh mặt ông. Và chính tôi, ngay ngày đầu tiên gặp ông vào hôm được anh dẫn về nhà chơi, tôi đã hết hồn vì bị ông ném vỏ chai nước uống vào đầu trong lúc say.
Chồng tôi kể rằng, bố chồng tôi là con độc đinh trong nhà nên được ông bà tôi cho ăn học rất đàng hoàng nhưng vì quen được chiều chuộng nên thành ra ông chẳng chú tâm vào chuyện gì ngoài chuyện ăn chơi. Vì vậy mà dù học hết cao đẳng nhưng cả đời ông vẫn chẳng có nổi nghề gì.
Lúc nhỏ thì ăn bám bố mẹ, đến khi lấy vợ thì mặc vợ nuôi. Bố chồng tất nhiên chẳng bao giờ đoái hoài đến việc chăm hay nuôi con ra sao, ông phó mặc mọi chuyện cho mẹ chồng.
Nghe mẹ nói bố chồng tôi bảo rằng: "Nhà bà giàu thế tiền để làm gì. Không đưa cho tôi thì người khổ là con gái bà mà thôi" mà tôi rớt nước mắt. Tôi lén giấu chồng giúi cho ông 7 triệu mỗi tháng. Ảnh minh họa.
Cũng chính vì lấy phải người chồng nghiện rượu, vô tích sự như vậy nên thành ra mẹ chồng tôi phải lao lực gánh vác gia đình và phần vì buồn phiền, phần vì quá sức, mẹ chồng tôi mất từ khi chồng tôi mới vào lớp 9. Rồi anh học hành tiếp được cho đến ngày nay chính là nhờ vào sự đùm bọc của họ hàng.
Nhiều khi nghe kể chuyện về bố chồng mà tôi lại thấy thầm nể phục chồng tôi. Sinh ra trong hoàn cảnh như vậy nhưng anh lại hoàn hảo đến độ tôi không thể chê vào đâu được: Tu chí làm ăn, kiếm tiền tốt, không rượu chè cờ bạc, không trăng hoa, tinh tế và lịch lãm.
Cũng vì vậy mà mặc cho sự khác biệt về hoàn cảnh (nhà tôi bố mẹ và họ hàng đều giàu có, quyền quý và sống vương giả), tôi vẫn quyết định kết hôn với anh.
Tuy nhiên, cũng vì biết gia đình tôi giàu có nên những ngày chuẩn bị cưới, bố chồng luôn ra sức tìm cách xin tiền tôi và gia đình tôi. Chỉ cách đám cưới có một tuần, trong một buổi tối, ông gọi điện đến nhà tôi 3 lần để gợi ý gia đình tôi "tạm ứng" cho ông 100 triệu đồng để tổ chức đám cưới bên nhà trai. Tôi phải mất mặt với bố mẹ và chạy đôn chạy đáo cùng chồng gửi gấp cho ông mấy chục triệu để ông không làm phiền gia đình tôi nữa.
Đến nay, đã 3 tháng tôi lén lút giấu chồng gửi tiền cho ông số tiền bằng đó. Tuy nhiên, gần đây ông lại gọi điện than phiền rằng, vẫn thiếu tiền tiêu. Tôi biết ông lại muốn đòi thêm. Chẳng nhẽ cứ chạy theo đòi hỏi vô lý của bố chồng mãi sao? Ảnh minh họa.
Ngày cưới của chúng tôi diễn ra êm đẹp nhưng kết cục mọi chuyện bên nhà trai đều do chồng và các bà cô chồng xử lý chứ bố chồng tôi tuyệt nhiên không bỏ ra hay lo chút vật chất cũng như tinh thần nào cho đám cưới. Ông cứ thản nhiên im lặng và uống rượu say sưa đến lúc tiệc cưới kết thúc.
Vợ chồng tôi đã rất mừng vì cuối cùng việc lớn trong đời đã diễn ra êm đẹp. Sáng hôm sau đám cưới, chồng tôi đang định bắt xe cho bố chồng về quê (ông vẫn ở trong căn nhà ở quê còn chồng tôi mua nhà ở thành phố) thì ông gọi ra phòng khách nói chuyện.
Ông bảo giờ chồng tôi đã có gia đình, yên bề gia thất, hơn nữa lại ăn nên làm ra nên phải có trách nhiệm nuôi ông. Ông bảo giờ mình ông sống ở quê, một mình phải lo chi tiêu cuộc sống nên cần một khoản tiền tiết kiệm và ông bảo chồng tôi hãy đưa cho ông 100 triệu đồng coi như công ông sinh ra và nhờ ông mà chồng tôi mới có ngày hôm nay.
Biết rằng đưa tiền cho ông thì chẳng khác gì muối bỏ biển nên chồng tôi đành phải làm cho ông cuốn sổ tiết kiệm 100 triệu đồng nhưng dưới hình thức chỉ được rút một khoản lãi và gốc nhất định. Nhưng chỉ được một tháng, ông lại gọi điện cho tôi bảo rằng tiền rút được ít quá nên không đủ chi tiêu và bảo tôi gửi thêm tiền.
Khi nghe tôi nói rằng, chúng tôi mới lấy nhau nên còn nhiều chuyện phải lo, hơn nữa chúng tôi cũng không có nhiều tiền, ông đã quát lên và bảo: "Thế bao nhiêu của hồi môn đâu, mang bán đi chứ còn gì nữa". Ông cũng dọa dẫm trong giọng say rượu lè nhè rằng, không đưa tiền không yên với ông đâu, rồi ông sẽ ra nhà làm ầm lên.
Khi tôi còn đang bàn bạc với chồng thì đã thấy bên nhà bố mẹ tôi gọi sang bảo, mấy ngày vừa qua ông liên tục gọi điện cho bố mẹ tôi hỏi xin tiền. Nghe mẹ nói ông bảo rằng: "Nhà bà giàu thế tiền để làm gì. Không đưa cho tôi thì người khổ là con gái bà mà thôi" mà tôi rớt nước mắt. Thương bố mẹ và thương thân mình.
Nói là làm, ngay sau đó 2 ngày, ông bắt xe từ quê ra Hà Nội và đi thẳng đến nhà bố mẹ tôi và bảo rằng đến để lấy tiền. Tôi và chồng tức tốc đi xe sang nhà bố mẹ thì bắt gặp cảnh tượng bố chồng tôi người nồng nặc mùi rượu đang khua tay múa chân đòi lấy tiền.
Chồng tôi vội vàng điều đình để đưa ông về nhà tôi, hôm đó chồng tôi rất giận đã bảo rằng từ giờ sẽ từ mặt ông nếu ông còn đến nhà bố mẹ tôi xin tiền và rằng sẽ không bao giờ gửi thêm khoản tiền nào nữa. Hôm đó, hai người rất to tiếng và bố chồng tôi đã phá vỡ cả tủ rượu mới của nhà tôi.
Thấy chồng quá giận, tôi đã bảo anh ra đi ra ngoài đường cho hạ hỏa. Và tôi đã giúi vào tay ông 7 triệu đồng cho yên chuyện. Có tiền ông lại vui vẻ ngay và bảo rằng từ giờ cứ hàng tháng gửi cho ông số tiền bằng đó thì ông sẽ không bao giờ làm phiền vợ chồng tôi và bố mẹ tôi nữa.
Đến nay, đã 3 tháng tôi lén lút giấu chồng gửi cho ông số tiền bằng đó. Tuy nhiên, gần đây ông lại gọi điện than phiền rằng vẫn thiếu tiền tiêu. Tôi biết ông lại muốn đòi thêm. Chẳng nhẽ cứ chạy theo đòi hỏi vô lý của bố chồng mãi sao?
Có ai rơi vào hoàn cảnh của tôi không? Hãy cho tôi lời khuyên.
Theo ...my@gmail.com/Tintuc
Bị 'hất xuống vực sâu' khi tin anh quá nhiều Khi quen anh tôi vẫn nghĩ anh là kiểu đàn ông tôi thích, anh có những điểm phù hợp với mẫu người tôi tìm kiếm, nhưng giờ anh chỉ là con số 0 mà thôi. Sau ngần ấy ngày quen biết, tôi không nghĩ rằng anh có thể bỏ đi như vậy, thật sự tôi vẫn chưa tin vào sự thật phũ phàng...