Cái giếng nước hại chết nhiều người
Sáu người con ông Lưu Đức Thuận suy thận do nguồn nước giếng nhiễm kim loại nặng, trong đó có ba người đã chết. Năm năm qua, cả xã có 71 người bị ung thư và chết.
Tai họa ập đến phá vỡ tổ ấm mà vợ chồng ông Lưu Đức Thuận (thôn Quyết Thắng, xã Thanh Trạch, Bố Trạch, Quảng Bình) xây dựng bao năm nay. Thần chết liên tục mang con ông đi trong sự níu kéo tuyệt vọng. “Chiến tranh không giết được tui. Rứa mà bây giờ cái giếng ni nó giết gia đình tui từng ngày từng giờ!” – ông Thuận nói trong đau đớn.
Nỗi đau trút xuống một gia đình
Năm 2000, sau một thời gian dành dụm, gia đình ông Thuận mới đủ tiền đào giếng nước sinh hoạt. Mọi việc đều yên ổn cho đến năm 2004, anh Lưu Đức Thùy, con trai ông Thuận (đang học tại ĐH Đà Nẵng), bỗng nhiên đổ bệnh, hai mắt bị mù và những cơn đau triền miên.
Ông Thuận đưa con ra BV Việt Đức (Hà Nội) để kiểm tra và chết lặng khi nghe bác sĩ chẩn đoán Thùy bị bệnh suy thận và một số bệnh quái ác khác ở giai đoạn cuối do nhiễm kim loại nặng. Một thời gian sau thì Thùy mất.
Thúy phải ở một mình trong bệnh viện chống chọi với căn bệnh quái ác. Hai chiếc ghế ghép lại ở hành lang bệnh viện là chỗ ở của em
Tang thương tiếp tục ập xuống khi người em gái kế Thùy là Lưu Thị Như Huyền cũng ngã bệnh với các triệu chứng như anh trai của mình. Theo lời khuyên của bác sĩ, sau khi cho Huyền nhập viện, vợ chồng ông Thuận tức tốc đưa bốn đứa con còn lại ra bệnh viện kiểm tra. Một lần nữa ông và vợ chết lặng trước cái tin: cả bốn đứa còn lại cũng đều đã bị suy thận, viêm thận… Hai vợ chồng ông quỵ xuống, van lạy các bác sĩ cứu lấy con mình. Từ đó, cả gia đình ông Thuận chuyển vào sống hẳn trong bệnh viện, hết BV Việt Đức lại đến BV Việt Nam-Cu Ba (Đồng Hới).
Đường cùng, gia đình ông lại kéo nhau vào BV Trung ương Huế. Để có tiền chữa trị cho con, ông Thuận phải đi làm thuê đủ nghề. Còn bà mẹ nghèo Trần Thị Nương 50 tuổi như hóa thành bà cụ 70 tuổi khi phải vừa lo cho năm đứa con nằm bệnh viện, lại vừa đi nhặt rác kiếm tiền mua cháo cho con. Bà nói trong nước mắt: “ Không ai đau khổ như tui. Sống để từng ngày nhìn con chết mòn, chết yểu trên giường bệnh như ri thì khổ hơn cả chết!”.
Nước giếng nhiễm kim loại nặng gấp 150 lần cho phép
Ngay sau khi nghe tin cả sáu người con ông Thuận bị bệnh, Trung tâm Y tế dự phòng tỉnh Quảng Bình đã cử cán bộ về kiểm tra nguồn nước. Kết quả kiểm tra cho thấy giếng nước của gia đình ông bị nhiễm kim loại nặng vượt quá mức cho phép 150 lần. Trung tâm đã buộc gia đình ông Thuận phải lấp ngay giếng. Vì đây là nguồn gốc dẫn đến cái chết của con ông.
Để chạy chữa cho con, ông Thuận đành rao bán nhà cửa, ruộng vườn được 35 triệu đồng. Nhưng rồi bệnh tình không thuyên giảm, cô bé Lưu Thị Như Huyền qua đời trong sự bất lực của bác sĩ và nỗi tuyệt vọng của vợ chồng ông. Tết năm 2009, đứa con thứ ba lại chết vì bệnh hiểm nghèo. Vợ ông Thuận gục hẳn, bà nằm lì trong giường, có khi lên cơn điên loạn vì mất mát quá lớn.
Video đang HOT
Tang thương trút xuống gia đình ông Thuận, bà Nương
Bây giờ lại chuẩn bị đến tết Nguyên đán 2011, gia đình ông Thuận chỉ còn hy vọng vào điều thần kỳ ở Thúy (người con thứ tư) đang nằm trong BV Trung ương Huế có thể vượt qua bạo bệnh, để gia đình không còn phải đón một cái tết bi thương nữa. “Tui xin ông trời đừng cướp đi đứa con nào của tui nữa, như thế đã là đau đớn lắm rồi. Bây giờ ông có giết, có vật thì vật thân già như tui” – bà Nương lấy tay lau hai hàng nước mắt lăn dài trên đôi má khô rộc.
Không còn nhà, không còn tiền, cũng không thể sống trong bệnh viện, vợ chồng ông Thuận và các con bồng bế nhau về quê. Thương cho cảnh lay lắt của đôi vợ chồng nghèo, chủ căn nhà đã bán cho gia đình ông mượn lại để ở tạm.
Lời kêu cứu từ Thanh Trạch
Sau thảm họa của gia đình ông Thuận, cả thôn Quyết Thắng bàng hoàng nhớ lại những năm gần đây có nhiều người trong thôn chết vì bệnh tật mà họ không hề để ý.
Trạm y tế xã Thanh Trạch cho biết trong vòng năm năm trở lại đây, có tới 71 người chết vì bệnh ung thư và hàng chục người khác đang bị bệnh. Những cái chết này chủ yếu là liên quan đến thận, gan, tiêu hóa… và tất cả nạn nhân đều sử dụng nguồn nước từ giếng đào trong làng. Sự việc trên đã làm cho người dân xã hoang mang, lo lắng. “Nhiều nhà sợ quá nên đã đưa cả gia đình đi nơi khác sinh sống. Chúng tôi không có tiền chuyển đi nên đành cầm cự ở đây!” – anh Nguyễn Văn Sơn (47 tuổi), một người dân Thanh Trạch, nói.
Cái chết của ba đứa con ông Thuận và hàng chục người khác đã khiến người dân thôn Quyết Thắng không dám dùng nước trong làng nữa. Ông Thuận cùng những thanh niên trai tráng trong làng đã đi khảo sát nguồn nước suối sạch hơn ở cách làng gần 5 km. Sau đó, họ đã phải lặn lội đi khắp nơi xin kinh phí xây dựng bể nước để dẫn về làng. Tuy nhiên, kế hoạch đổ bể vì không có nhà tài trợ nào rộng lòng giúp đỡ. Vì thế ông và dân làng lại tiếp tục đào một giếng nước khác để cùng dùng chung.
Thế nhưng để lấy được nước không hề dễ dàng khi cái giếng mới cách làng tới gần 3 km đường núi. Giếng thì chỉ có một mà cả trăm gia đình cùng đi lấy, nước chảy không kịp cho người dân múc. Vì thế mà khi giếng khô cạn, cả làng phải đi xa hơn 10 km để xin nước.
Người dân nơi đây đang mỏi mòn chờ một dự án nước sạch.
Sẽ có dự án nước sạch cho người dân Trao đổi với PV, ông Phan Văn Gòn – Chủ tịch UBND huyện Bố Trạch cho biết: “Hiện nguyên nhân vì sao nguồn nước bị nhiễm độc như thế thì chưa có kết luận chính thức. Nhưng có khả năng có nguyên nhân nguồn nước bị nhiễm độc do tàn tích của chiến tranh để lại trong lòng đất. Việc nhiều người chết vì ung thư như vậy thì huyện sẽ đề nghị các cơ quan có thẩm quyền vào cuộc điều tra để có những biện pháp xử lý kịp thời. Chúng tôi đang gấp rút tiến hành lập một dự án nước sạch cho xã này với tổng kinh phí khoảng 17 tỉ đồng để người dân không còn dùng nước giếng đào nữa. Còn về gia đình ông Thuận thì chính quyền sẽ tiến hành hỗ trợ vì ông cũng là một cựu chiến binh” – ông Phan Văn Gòn nhấn mạnh.
Theo Pháp luật TP.HCM
Ngôi miếu thờ 20 hành khách bên dòng Lam giang
Đã 2 tháng trôi qua kể từ ngày đau thương nhất trong lịch sử lũ lụt miền Trung: một chiếc xe khách bị cuốn trôi, 20 người phải bỏ mạng. Chiếc miếu thờ được dựng bên bờ sông Lam như nhắc nhở về một nỗi đau thương mất mát khôn cùng.
Những ngày đầu năm 2011, chúng tôi trở lại dòng Lam, nơi đây vào đầu tháng 10/2010 đã xảy ra vụ lũ cuốn xe khách định mệnh, lấy đi sinh mạng của 20 con người. Một nỗi khắc khoải cứ bám lấy những tài xế xe khách mỗi khi đi ngang qua đây. Rất nhiều tài xế và hành khách mỗi khi qua đây đều dừng lại thắp nén hương tưởng nhớ những người xấu số.
Chiếc miếu thờ và ông chủ quán
Sông Lam ngày đầu năm mới 2011, nước sông nhuộm một màu đỏ quạch của ráng chiều, dòng nước lững lờ trôi, lặng lẽ bồi đắp phù sa cho hai bờ như thể nó đã hoàn toàn quên sạch ký ức đau thương mới cách đây vẻn vẹn 2 tháng.
Một ngôi miếu thờ đã được dựng lên chính nơi lực lượng chức năng trục vớt chiếc xe khách cùng thi thể các nạn nhân
Trong số 20 hành khách bỏ mạng trên dòng Lam, có hai thi thể đã vĩnh viễn nằm lại lòng sông, hòa tan thành những hạt phù sa màu mỡ bồi đắp cho ruộng đồng.
Chính nơi lực lượng chức năng trục vớt chiếc xe khách bị nạn và tiến hành khâm liệm thi thể của các nạn nhân xấu số, một chiếc miếu thờ đã được dựng lên. Những nén hương thơm tưởng nhớ linh hồn các nạn nhân đỏ suốt ngày đêm. Một chiếc xe khách biển số 47 dừng lại. Hành khách trên xe lặng lẽ xuống, đến bên miếu thờ thắp những nén hương với gương mặt thành kính.
Với mong muốn để linh hồn các nạn nhân đỡ cô đơn, người đàn ông này đã dựng lên chiếc miếu thờ chung
Anh Nguyễn Văn Ninh - huyện Krông Buk, Đăk Lăk - tâm sự: "Những hành khách trên chiếc xe này đều đến từ Đăk Lăk. Đi qua đây, chúng tôi thấy ngôi miếu thờ nên xuống thắp nén nhang tưởng nhớ linh hồn những người xấu số và cầu mong chuyến xe bình yên, đi đến nơi, về đến chốn".
Chúng tôi gặp anh Trần Văn Thành (thôn 2, xã Xuân Hồng, huyện Nghi Xuân, Hà Tĩnh) - người đã xây nên ngôi miếu thờ này với mong muốn "linh hồn nhưng nạn nhân đỡ cô đơn".
Hàng ngày, anh Thành dậy thật sớm, quét tước ngôi miếu cho khách thập phương dâng hương
Vừa thu nhặt những đồng tiền âm phủ mà những người khách qua đường rải quanh miếu, dọn dẹp chiếc bàn thờ, châm thêm hương vào lư, anh kể cho chúng tôi nghe câu chuyện xây miếu của mình.
"Sau khi thi thể các nạn nhân được khâm liệm và đưa về quê mai táng, một am thờ nhỏ được một người dân Hà Nội dựng lên ngay chỗ khâm liệm các nạn nhân. Chiếc am quá nhỏ trong khi lượng người đến viếng quá đông. Nhiều hôm hoa quả, bánh kẹo không có chỗ để, mọi người phải trải ni lông lên đất để cúng. Tôi lấy xi măng, cát xây một cái bàn dài ngay trước chiếc am để làm chỗ đặt đồ cúng", anh Thành cho biết.
Hôm đó khi đang xây bệ thì một người đàn bà lạ mặt tới làm lễ. Biết ý định của anh, bà góp 2 triệu đồng, bảo: "Anh cho tôi góp ít tiền để xây chiếc miếu rộng hơn làm chỗ hương khói cho các nạn nhân".
Anh Thuận - hàng xóm của anh Thành coi sóc ngôi miếu mỗi khi anh Thành có việc bận
Cầm 2 triệu đồng của người đàn bà lạ, anh bàn với vợ đóng góp thêm tiền để xây chiếc miếu thờ và đảm đương luôn nhiệm vụ của một "ông từ". Mỗi sáng, anh dậy thật sớm ra quét dọn bàn thờ, thay những bông hoa đã héo, rót thêm nước vào những chiếc chén đã cạn, gom những đồng vàng mã đốt xuống cho người cõi âm. Nhưng lúc anh bận, chị Thủy vợ anh và một người hàng xóm tốt bụng vừa thay anh hương khói vừa bảo vệ ngôi miếu khỏi đàn bò đang mùa thả rông vào phá.
Chỉ vào chiếc hòm công đức để bên cạnh, như sợ chúng tôi hiểu nhầm, anh phân trần: "Những người khách qua đường thường không chuẩn bị kịp hương hoa, bởi vậy theo gợi ý của một người khách tôi đã dựng hòm công đức ở đây. Số tiền mọi người công đức tôi dành hoàn toàn để hương khói cho ngôi miếu này. Mình chỉ thay những người khách có tấm lòng tưởng nhớ người đã khuất thôi".
Câu chuyện về cây đa bên miếu thờ
Ngay sau ngôi miếu thờ, một cây đa trắng vừa được trồng. Đất ở gốc cây vẫn chưa kịp bạc đi nhưng vượt qua thời tiết khắc nghiệt của mùa đông nơi đây, cây đa vẫn tươi tốt. Những cành lá của nó đã bắt đầu vươn ra ôm trọn ngôi miếu thờ.
Xách nước tưới cây đa anh Thành kể: "Một hôm tôi đang chuẩn bị đồ thờ thì một người đàn ông đưa cây đa đến và nhờ tôi trồng hộ. Anh ấy ở bên thành phố Vinh sang. Anh ấy nói trong một lần qua đây, sau khi thắp hương, anh có hứa với linh hồn các nạn nhân là sẽ dâng một cây đa trồng ở đây để lấy bóng mát cho ngôi miếu đỡ cô quạnh.
Bẵng đi chục hôm, vì bận quá nhiều việc anh quên mất lời hứa của mình. Nhưng trong những giấc ngủ lời hứa hôm nào vẫn trở lại nhắc nhở nên anh đã quyết đi kiếm một cây đa tức tốc chở sang đây trồng. Điều anh áy náy mãi là chỉ tìm được cây đa trắng chứ không phải cây đa đỏ như anh đã hứa".
Mỗi ngày có hàng trăm lượt khách qua đường dừng lại để viếng linh hồn các nạn nhân xấu số trong vụ lật xe khách tháng 10/2010 vừa qua
Ngôi miếu mới chỉ hoàn thành từ một tháng nay, cây đa được trồng sau một chút. Mặc dù mới được hình thành nhưng đây dường như đã là mảnh đất thiêng đối với hành khách có dịp đi qua con đường này. "Không phải duy tâm nhưng từ khi có ngôi miếu, đoạn đường ni không có bất kỳ một vụ tai nạn mô xảy ra. Mọi người đã ý thức hơn trong khi tham gia giao thông rồi", anh Thành chia sẻ.
Màn đêm đang dần bao phủ, dòng Lam tím sẫm một màu. Ánh đỏ của những nén hương đang cháy dở sáng rõ trong đêm. Anh Thành hy vọng lắm, rằng ngôi miếu thờ này sẽ là lời cảnh tỉnh chân thực nhất cho những ai đang cầm vô lăng, nắm giữ sinh mạng sống của chính mình và biết bao con người.
Theo Dân Trí
Người mải miết đi tìm 'thần chết' Bị ám ảnh từ những vụ nổ bom mìn cướp đi tính mạng của các em nhỏ trong thời bình, ông quyết định dành cả đời để đi tìm, phá hủy những "thần chết" còn sót lại từ thời chiến tranh, giúp hồi sinh những vùng đất chết. "Không lẽ chúng ta bó tay nhìn người dân chết thảm do bom mìn phát...