Cái giá tê tái cho sự phản bội
Lúc nãy, vợ anh đã biết thằng bạn thân gọi điện rủ anh lai rai vài ly cuối tuần. Anh lầm lũi dắt xe ra, vợ anh đóng sầm cánh cổng.
Vợ chồng anh mới về sống lại với nhau được hơn nửa năm, sau nhiều lần hòa giải, thậm chí anh phải năn nỉ, van xin. Anh biết mình sai nên câm lặng mà sống. Chị đã thay đổi hẳn tính nết, từ một người phụ nữ dịu dàng, hiền thục thành người đàn bà chua ngoa, đá thúng đụng nia suốt ngày. Anh hiểu, nỗi đau bị phản bội đã khiến chị trở nên như vậy. Chị muốn đày đọa anh cho thỏa lòng ghen hận. Ngày trước, cô nhân tình của anh do một người bạn giới thiệu nên giờ chị ám ảnh với tất cả bạn bè của anh. Hiếm người nào đến chơi mà được chị đối đãi tử tế, không mắng chó chửi mèo thì chị mắng thẳng vào mặt. Nhiều lần, anh phải bẽ mặt với đồng nghiệp. Anh góp ý, chị xua đuổi quyết liệt: “Cút đi, có giỏi thì cút luôn đi”. Thực tế, căn nhà và tài sản hiện tại đều thuộc quyền sở hữu của chị, anh chỉ là kẻ ở nhờ không hơn không kém. Bao nhiêu tiền của được tòa phân chia khi ly hôn anh đã bị người tình lừa lấy mất.
(Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh trở về tay trắng trong sự bẽ bàng, cầu xin chị để có chốn nương thân. Hai người sống cùng một căn nhà nhưng là hai thế giới cách biệt, cơm ai nấy ăn. Anh chỉ khác người ở trọ vì hàng tháng chị không lấy tiền nhà mà anh tự nguyện trả một phần tiền điện nước. Hai con đi học xa, biết tình hình gia đình nên hiếm khi về thăm nhà. Không chỉ trong nhà mà dù có gặp nhau ngoài đường, vợ chồng anh cũng như hai người lạ. Thậm chí, hai người tình cờ cùng vào ăn sáng ở một quán nhưng mỗi người ngồi một bàn, ăn xong tự thanh toán rồi đi. Nhiều người khuyên anh nên dọn ra ngoài ở trọ, vợ chồng chỉ có danh nghĩa thì sống chung làm gì cho khổ. Nhưng, anh vẫn không thôi hy vọng một ngày nào đó chị sẽ nghĩ lại, khi con cái đã có gia đình, chị sẽ cần một bờ vai để nương tựa lúc về già. Có lẽ, ý nghĩ ấy của anh xa xôi quá. Chị chỉ mới ngoài bốn mươi, trẻ trung và độc lập về tài chính. Liệu anh có chịu đựng được cảnh sống này vài chục năm nữa để chờ chị thay đổi suy nghĩ…
Anh đâu biết, đồng ý để anh về ở trong nhà, đơn giản chỉ là một cách trả hận của chị. Chị muốn anh có vợ cũng như không, muốn anh ăn không ngon, ngủ không yên, suy nghĩ nhiều mà tàn tạ. Với chị, ngày anh bỏ rơi ba mẹ con chị để đi theo người tình là ngày giỗ của anh rồi….
Theo VNE
Âm thầm chịu đựng sự "hồi xuân"
Tôi lấy chồng từ năm hai mươi hai tuổi, đến nay đã hai mươi năm trôi qua. Chồng tôi lớn hơn tôi đúng mười bảy tuổi, một khoảng chênh lệch khá lớn.
Ngày đó, tôi chỉ nghĩ đơn giản yêu người nào thì cưới người đó. Tôi từ chối những người xem xem tuổi mình để lấy anh, vì tôi thích cảm giác bình yên khi ngồi bên anh và nghe anh trò chuyện. Những trải nghiệm của anh luôn cho tôi sự an tâm và niềm tin tuyệt đối. Hai mươi năm trôi qua, tôi vô cùng hạnh phúc và chưa bao giờ hối tiếc vì đã "lấy chồng già". Vậy mà thời gian gần đây tôi lại rơi vào cảm giác vô cùng khó chịu, rồi thấy xấu hổ với mình, với chồng.
Chồng tôi bị thần kinh tọa mấy năm nay, chữa chạy nhiều nơi nhưng chỉ bớt, rồi tái phát bất cứ lúc nào. Hiện tại, anh đi lại rất khó khăn. Chuyện sinh hoạt vợ chồng giảm dần, đến khi anh bệnh nặng thì dường như là ngừng hẳn. Những lúc nhìn chồng bị bệnh tật hành hạ, tôi chỉ mong sao anh vượt qua được cơn bệnh và sống vui vẻ cùng tôi trong những năm tháng còn lại, chẳng nghĩ gì đến chuyện khác. Vậy mà gần đây tôi bỗng dưng có những lúc ham muốn đến lạ kỳ.
Sáng thức dậy, buổi chiều sau khi tắm xong, buổi tối đi ngủ, những lúc xem ti vi có vài cảnh nhạy cảm... tôi lại thấy rạo rực, tôi muốn được chồng vuốt ve. Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. Chồng đang bệnh, tôi và chồng đêm nào cũng nằm cạnh nhau chỉ như hai người bạn già, để trò chuyện và chia sẻ cùng nhau những lo âu, những yêu thương. Dĩ nhiên chồng không thể làm chuyện đó với tôi.
Tôi háo hức để rồi thành ra khó chịu, vì không được đáp ứng. (ảnh minh họa)
Nhiều đêm tôi khó khăn lắm mới chợp mắt được, nửa đêm bỗng dưng thức dậy, nhìn qua chồng rồi lại thở dài. Nói thật, có lúc tôi ước gì mình đừng lấy chồng lớn tuổi hơn mình quá nhiều như vậy, vì nếu thế có lẽ tôi không phải khổ sở như bây giờ. Rồi ý nghĩ đó thoáng qua. Nhưng những đêm trằn trọc, thao thức không ngủ được thì vẫn còn xảy đến liên tục.
Tìm hiểu trên mạng, tôi biết là mình đang ở độ tuổi hồi xuân. Sự ham muốn tình dục đó chính là một dấu hiệu tâm sinh lý bình thường của người phụ nữ vào giai đoạn này. Biết là biết thế, nhưng thực sự tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua khoảng thời gian khó khăn này. Trên mạng la liệt những tin bài viết về các quý bà hồi xuân tìm đến trai trẻ, tìm tình nhân để thỏa mãn nhu cầu tình dục của bản thân.
Tôi không muốn làm những việc trái với đạo đức, và tôi luôn yêu thương chồng của mình. Nhưng sự ham muốn luôn rạo rực trong tôi. Thương chồng, sợ anh buồn, tôi chưa bao giờ thổ lộ với anh về chuyện này. Tôi chỉ âm thầm chịu đựng một mình. Nhưng nhiều lúc tôi cảm thấy mình thực sự khó khăn. Thêm vào đó, vì thường xuyên thấy bức bối, khó chịu trong người nên tôi liên tục la mắng con cháu trong nhà, để rồi sau đó lại ân hận.
Hiện tại, tôi chẳng biết phải làm gì với hoàn cảnh của mình ngoài việc âm thầm chịu đựng. Mong sao giai đoạn "hồi xuân" này sẽ trôi qua thật nhanh chóng, để tôi lại được lại làm một người vợ, một người mẹ bình thường như trước đây.
Theo VNE
Đàn ông có bao giờ sợ vợ... Chắc hẳn nhiều người trong số bạn đã từng nghe thấy câu: "Đàn ông lấy vợ vì hòa bình thế giới" - đây là một trong những câu nói dối kinh điển đáng ghi vào sách kỉ lục. Thế nhưng sự thực là không ít người chồng vẫn đang tin vào câu nói đó để làm động lực cho việc mình bước chân...