Cái giá quá đắt cho việc cướp chồng: Hạnh phúc vốn chật chội nên đừng cố chen chân vào
Phụ nữ nên nhớ rằng: đàn ông đã 1 lần bội bạc thì sẽ không vì ai mà đứng yên bao giờ.
Năm ấy chị 30 tuổi, chị rất đẹp, một vẻ đẹp quyến rũ đến mức người đàn ông nào gặp chị cũng khó cưỡng lại sự say mê. Vẻ đẹp của chị vừa dịu dàng lại vừa kiêu hãnh, độc lập và đầy thách thức.
Đàn ông theo đuổi chị nhiều vô số, người chân thành cũng nhiều mà kẻ chơi bời cũng không ít. Nhưng chị chỉ yêu thế thôi chứ chẳng xác định cưới ai làm chồng.
Tôi thường nói với chị con gái có thì nhưng chị cười bảo rằng sao cứ phải bó mình vào cuộc sống gia đình mệt mỏi. Đời này ngắn lắm, cứ sống cho bản thân mình thôi.
Bởi vậy, ngày tôi biết chị lấy chồng, tôi cứ ngỡ ngàng rồi tò mò. Rốt cuộc thì điều gì giữ chân được người phụ nữ thích rong chơi như chị?
Chị chìa thiệp cưới ra cho tôi, không cười cũng chẳng vui, vội vội vàng vàng rồi đi. Để đến ngày thấy chị mặc váy cưới, tôi mới hiểu đằng sau cái vẻ dửng dưng hôm ấy là gì. Một đám cưới mà gia đình nhà trai không đến.
Tôi còn nghe người dự tiệc nói với nhau, chị cưới chồng của người ta. Nhìn nụ cười của chị hôm ấy, lòng tôi tự dưng lại rối bời. Thứ hạnh phúc chị đang nắm giữ rốt cuộc đã tốn bao nhiêu nước mắt của mình, của người?
Ngày chị sinh con đầu lòng, tôi vào thăm lại chỉ thấy mình chị loay hoay bên con đỏ hỏn. Tôi hỏi mẹ chị đâu, chồng chị đâu. Chị không trả lời, miệng cứ cười nhìn mặt con trai y đúc cha. Vậy rồi cũng bẵng đi mấy năm, chị như mất tích.
Đến một ngày, chị hẹn tôi cà phê khi chiều muộn. Chị thong dong ngồi đợi tôi, tay cứ khuấy miết ly cà phê đen không đường như mọi khi. Vẫn cái dáng bất cần ngày trước, vẫn ánh mắt gợi cảm mong manh, chỉ là hình như thanh xuân đã dần rời bỏ chị…
Video đang HOT
Chị cứ hết cười rồi lại nói đủ chuyện với tôi. Rồi khi nghe tôi hỏi, chồng chị đâu. Chị im bặt, giọng bắt đầu nức nở…
Chị kể, ngày trước nào nghĩ mình có lúc muốn lấy chồng đâu, lại còn là chồng của người ta. Mà đã yêu là như mất hết lý trí đạo nghĩa, chị cứ tìm mọi cách cướp chồng người sao cho nhân đạo nhất. Rồi thì mặc kệ vợ người ta đau khổ, con người ta níu cha, chị vẫn muốn là cô dâu của kẻ phản bội. Chị nghĩ, người thứ ba thì sao, tình yêu không sai, tình yêu không có lỗi.
Vậy rồi, người đàn ông kia cuối cùng cũng là chồng của chị. Chị thoát vai kẻ thứ ba tàn độc trong miệng thiên hạ. Nhưng đời này, luật nhân quả đâu có bỏ sót ai. Chẳng qua, nó đến sớm quá với chị.
Mới 2 năm sau khi cưới, chồng phản bội chị. Một kẻ thứ ba khác lại xuất hiện trước mặt chị. Chị lại như thấy chính hình bóng của mình tháng ngày trước. Chỉ khác là, lần này nỗi đau của chị còn gấp bội những gì người vợ xưa kia phải chịu…
Ả nhân tình giở trò độc địa, đòi chồng chị đuổi mẹ con chị ra khỏi nhà. Nghe lời nhân tình, chồng chị tìm cách lấy sạch tiền, cả khoản chị tiết kiệm bao năm trước khi kết hôn. Chị vì tin chồng sẽ thay đổi mà chua chát bị lừa một vố đau. Đến ngày chồng ép ly hôn, chị dắt con ra đi mà không còn một đồng trong người…
Tôi biết nói gì với nỗi đau của một người như chị đây. Đáng trách, có chứ, mà đáng thương, cũng có. Phải chi chị biết, đàn ông là vậy. Nếu họ bỏ người khác để đến với mình được thì cũng sẽ có ngày bỏ mình để đi tìm kẻ khác. Họ vì mình phản bội người khác, thì cũng có lúc không tiếc bội phản mình vì kẻ khác. Đàn ông biết bội bạc mãi mãi không đứng yên vì ai. Mình tin họ, mình muôn đời thua thiệt.
Hạnh phúc đời này vốn chật chội, đừng chen chân vào của ai làm gì. Chỉ duy nhất điều gì của riêng mình mới cả đời dành cho mình…
Theo phunutoday.vn
Tự biến mình từ nạn nhân bị chồng ruồng bỏ thành người vợ bản lĩnh, uy quyền sau màn đánh ghen "đẳng cấp"
Châu quyết định sẽ cho anh ta một bài học rồi mới nghĩ đến chuyện ly hôn.
Ảnh minh họa
Gia đình Châu vốn khá giả, Châu lại là con gái lớn trong nhà nên ngay từ nhỏ đã được đầu tư nuôi dạy, học hành. Cha mẹ gửi gắm ở cô rất nhiều hy vọng về tương lai cô sẽ trở thành người tiếp nối sự nghiệp hoạ sĩ. Bản thân Châu cũng được hưởng gen nghệ thuật từ bố mẹ, bộc lộ năng khiếu từ nhỏ. Tuy không thực sự đam mê ngành hội hoạ, nhưng vì không muốn làm phụ lòng kỳ vọng của cha mẹ, cô luôn đi theo những con đường mà họ vạch ra. Chính vì thế mà Châu đã trở thành hoạ sĩ.
Trong buổi triển lãm phòng tranh đầu tiên, cô gặp anh. Anh vốn là người có nhiều tham vọng, cả đời mong ước được thoát khỏi sự bần cùng của gia đình, nên luôn luôn cố gắng học tập và phấn đấu. Cuối cùng, lên thành phố lập nghiệp, trở thành thư ký cho một ông chủ phòng tranh.
Trong một lần tổ chức triển lãm của một nữ hoạ sĩ mới nổi, anh đã gặp cô như duyên định mệnh, và anh quyết định sẽ theo đuổi cô gái này. Thời gian trôi, bỏ qua những ngại ngùng thưở ban đầu, hai người gặp gỡ, trò chuyện, sinh tình cảm rồi dần yêu nhau. Vốn dĩ trong đời, Châu chưa bao giờ tự mình quyết định điều gì, bởi luôn theo ý cha mẹ, cho đến khi cô gặp anh.
Lần đầu tiên yêu, lần đầu tiên chủ động tìm đến sự mới mẻ, Châu nhanh chóng rơi vào lưới tình. Châu đã mang thai, vậy nên hai người thành hôn. Cha mẹ Châu dù không ưng thuận nhưng họ hiểu con gái cũng đã đến tuổi, mà lại "trót lỡ", giờ không cưới thì người ngoài lại có cái nói ra nói vào.
Những cảm xúc mới mẻ, từ khi yêu cho đến kết hôn, cùng lúc ập đến với Châu quá nhanh, cô có chút choáng ngợp, nhưng rồi vẫn tin tưởng vào hạnh phúc của bản thân, vào người đàn ông cô đã chọn. Tuy gia cảnh của nhà anh và cô khá khác biệt, Châu vẫn hy vọng với quyết tâm và những gì anh đã chia sẻ, chồng cô sẽ có thể đem đến cho cô hạnh phúc trọn vẹn. Nhưng Châu đã lầm...
Sau đám cưới, Châu có nhiều buổi triển lãm phải lo nghĩ, chồng trở thành trợ lý, kiêm kế toán của cô. Anh chạy đi chạy lại lo nơi tổ chức, còn cô tập trung vào việc sáng tạo hội hoạ, suốt nhiều ngày liền chỉ chìm đắm trong phòng vẽ với những bức tranh. Châu không hề để ý đến tài khoản ngân hàng của mình đã bị mất khoản tiền khá lớn, không chỉ một, mà nhiều lần, cho đến khi...
Ngày hôm ấy mẹ đến thăm cô và kể rằng chồng cô có xin mẹ thêm một số tiền để đầu tư. Dù không phải chủ ý của mình nhưng Châu vẫn trấn an để mẹ yên tâm, nhưng cô biết chắc rằng đã có chuyện gì đó không ổn. Châu không phải là người khắt khe trong vấn đề kinh tế nhưng đây không phải là tiền của cô, là của mẹ, nên cô phải hỏi anh cho rõ ràng.
Chồng nói với cô là cần mua xe và đầu tư thiết kế một phòng triển lãm riêng, Châu biết thừa là tâm ý anh có điều gì đó không ổn, nhưng vì trong khoản thời gian bận rộn và nhạy cảm này, Châu coi như là tin tưởng anh, và bí mật cho người đi điều tra.
Đêm hôm đó, khi hai vợ chồng đang chuẩn bị đi ngủ, Châu nhận được email của thám tử. Ngoài ban công, cô đọc từng lời diễn giải và ảnh bằng chứng, người đứng không vững phải tựa vào cửa. Châu sốc, vừa sốc vừa giận đến mức run người không thể khóc nổi.
Trong mail là hình ảnh chồng cô ôm hôn say đắm cô gái khác rồi bước vào một căn chung cư. Đó cũng là căn hộ mà chồng cô đã dùng tiền của cô và mẹ để mua, nói dối là để tổ chức triển lãm. Châu bước vào giường nằm, để chồng không nghi ngờ, nhưng sao cô có thể chợp nổi mắt.
Sau một thời gian điều tra, Châu nhận được thông tin cô gái ấy và chồng cô đã có mối quan hệ từ trước, từ những suy nghĩ đan xen, cùng sự nhạy cảm của phụ nữ, chua xót thay nhưng vẫn phải nói rằng, Châu đã bị lừa. Hoá ra những cảm giác vô định và hoang mang lúc yêu mà cô từng nghĩ tới là đúng, anh ta không hề yêu cô thật lòng, anh chỉ lợi dụng cô và gia đình cô mà thôi, như cái tham vọng từ trước đến nay.
Không thể ngờ anh ta lại có thể trắng trợn ngay như thế, mới kết hôn được một tháng đã "đào mỏ". Cô còn biết anh ta và cô bồ hẹn đi chơi cùng nhau, trong khi vẫn nói dối cô là đi công tác. Đến nước này rồi, Châu quyết định sẽ cho anh ta một bài học rồi mới nghĩ đến chuyện ly hôn.
Trong lúc đôi nhân tình đang quấn quýt bên nhau thì Châu xuất hiện. Cô đứng gõ cửa, kiêu sa và uy lực như một bà hoàng. Không để chồng kịp phản ứng, Châu cùng 2 người nữa nhanh chóng xông vào. Chủ yếu là gây áp lực chứ cô cũng không có ý định đánh họ cho bẩn tay. Khi vừa lúc chụp xong vài tấm hình mát mẻ của đôi diễn viên bất đắc dĩ, Châu lạnh lùng chỉ thẳng mặt từng người tuyên bố: "Tôi biết làm thế này cũng chẳng hay ho gì nhưng có lẽ mấy tấm ảnh này tôi sẽ gửi cho gia đình cô và hiệu trưởng trường cô dạy. Chắc chỉ cần thế thôi nhỉ?! Còn anh, đồ ăn cháo đá bát. Bắt đầu từ giờ phút này anh là kẻ vô sản".
Ả nhân tình thì hoảng loạn còn chồng Châu vội vàng kiểm tra điện thoại, tài khoản ngân hàng. Mọi thứ đã không cánh mà bay, tiền đều chuyển hết sang tên Châu. Kể cũng đúng thôi, nó vốn dĩ không phải của gã đàn ông bội bạc ấy mà.
Châu lạnh lùng quay bước, ném lại một câu đầy quyền uy: "Tôi nghĩ hai người nên kiếm việc gì mà làm đi, rồi cùng nhau xây túp lều tranh, hai trái tim vàng. Chứ e rằng, cái nghề giáo của cô chẳng còn nơi nào nhận nữa đâu. Loại đàn bà cướp chồng người khác thì tư cách gì mà dạy đời".
Đúng là phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng, phụ nữ hơn nhau cả cái đầu, ở bản lĩnh yêu được thì cũng biết buông đúng lúc.
Theo Trí Thức Trẻ
Người đàn bà hư hỏng giữa mê cung đàn ông (Phần 3) Ngân không có ý cướp chồng của ai, là do Thạc đã tự đến và đề nghị. Ông ta cũng nói ông ta chán chị rồi, nếu không là cô thì cũng sẽ là một ai khác thôi. Cô thấy cũng nên để ông ta rời xa chị. Một người đàn ông bội bạc thì muôn đời bội bạc, chị nên đi tìm...