Cái giá phải trả vì để bạn gái ra đi không một lời vĩnh biệt
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu…
Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. (Ảnh minh họa)
Tôi năm nay 37 tuổi và vẫn chưa lập gia đình. Hay nói đúng hơn là tôi không dám lập gia đình nữa, không phải vì sợ bị gò bó, sợ trách nhiệm với vợ con mà là vì tôi chưa khi nào thấy mình hết lỗi với người con gái ấy kể từ 7 năm nay.
Ngày đó, tôi đã quen và yêu một cô gái kém tôi 5 tuổi, chúng tôi yêu nhau say đắm. Cả 2 đều là người tỉnh lẻ, cùng học và làm việc tại Hà Nội. Cuộc sống xa nhà nên chúng tôi lại càng gắn kết nhau hơn. Khoảng 1 năm yêu đương, khi cả 2 đều đã về ra mắt nhà nhau thì chúng tôi quyết định dọn về sống chung.
Sống cùng nhau không thể tránh khỏi chuyện chăn gối và trong suốt quãng thời gian đó chúng tôi gặp không ít rắc rối trong chuyện này.
Vì chưa có điều kiện, lại phải lo cho các em ở quê nên hiển nhiên chuyện con cái là không thể. Nhưng ngặt một nỗi, tôi bị chứng dị ứng với tất cả các loại bao cao su, không thể dùng mỗi lần gần gũi. Vì chiều tôi mà cô ấy dùng thuốc tránh thai. Sau một thời gian cô ấy bị rối loạn nội tiết tố nên phải dừng thuốc. Vậy là chúng tôi “vượt rào” không an toàn. Thế rồi cô ấy dính bầu. Hai đứa hoang mang lắm, nhưng nhà ở trọ, tiền không đủ để lo lắng cho một đứa trẻ, cô ấy lại vừa mới thay đổi chỗ làm. Vì vậy chúng tôi quyết định phá thai.
Video đang HOT
Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện. (Ảnh minh họa)
Thấm thoát vài tháng sau, bạn gái lại tiếp tục mang bầu. Cả hai không muốn bỏ con nên thông báo với gia đình làm đám cưới. Nhưng lần này, con tôi đã không thể bám trụ trong lòng mẹ nó. Khi thai được 9 tuần tuổi thì bác sĩ không nghe thấy tim thai nữa. Cả tôi và cô ấy đều buồn lắm vì lại một lần nữa mất con, nhưng lần này là bị động khiến chúng tôi hụt hẫng vô cùng. Thời gian đó, vừa buồn vừa sốc nên đám cưới của chúng tôi đành hoãn lại.
Chúng tôi vẫn tiếp tục sống với nhau như thế, cho tới năm thứ 3. Đây là lần quyết định số phận cuộc đời tôi và cũng chính là lần tôi trở thành kẻ tội đồ của người mình yêu. Ngày bạn gái báo tin tiếp tục có thai lại đúng là lúc tôi nhận quyết định đi công tác Hàn Quốc với thời gian 2 năm – suất thay thế một anh cùng công ty. Suy nghĩ đắn đo thật nhiều nhưng tôi không thể bỏ lỡ cơ hội thăng tiến này của mình. Tôi bàn với cô ấy rằng, nếu để cô ấy một mình nuôi con, tôi không đành lòng, thôi thì bỏ con để tiếp tục làm kinh tế. Sau này tôi thành công rồi, chúng tôi sẽ sinh những đứa con khác.
Lần này, tôi được bác sĩ gọi vào phòng khám cùng bạn gái. Bác sĩ nói, vợ tôi đã bỏ thai nhiều lần rồi, cái thai hiện tại đang khỏe mạnh vợ chồng nên giữ, nếu phá thì cơ hội có con sau này rất khó. Trước khi ra khỏi cửa phòng khám, bà ấy thở dài bảo chúng tôi: “Sao không biết bảo vệ cho nhau để đến cơ sự này?”.
Tôi cảm thấy xấu hổ và có lỗi với cô ấy. Tôi quyết định không đi Hàn Quốc nữa mà ở nhà làm đám cưới. Khi thấy tôi chủ trương kết hôn, bạn gái không nói gì, cũng chẳng tỏ ra vui mừng, cô ấy chỉ hỏi tôi: “Nếu vậy sự nghiệp của anh thì sao? Đây là cơ hội ngàn năm có một mà”. Tôi cũng tiếc lắm, nhưng vẫn cố an ủi cô ấy rằng, tiền thì sau này sẽ kiếm ra, nhưng con cái thì không thể mất thêm đứa nữa.
Chiều hôm sau đi làm về, tôi thấy cô ấy nằm ngủ trên giường, gương mặt trắng bệch. Tôi lay hỏi cô ấy sao nay đi làm về sớm vậy thì thấy bên dưới ra đầy máu. Tưởng bạn gái bị ngất vì sẩy thai, tôi vội vã đưa cô ấy đến bệnh viện và chờ đợi cấp cứu hơn một tiếng đồng hồ mới thấy bác sĩ đi ra. Tôi chỉ nhận được cái lắc đầu thông cảm của bác sĩ. Khi hỏi đến nguyên nhân bạn gái mất, tôi mới biết không phải vì cô ấy sẩy thai, mà vì cô ấy phá thai bằng thuốc tại nhà, dẫn đến băng huyết.
Chưa bao giờ tôi thấy mình đau đến thế. Một cảm giác thật nghẹt thở. Trời đất đảo điên như muốn sụp đổ. Cảm giác khi ấy có lẽ tôi chẳng thể nào quên được. Cái tội lỗi và dằn vặt với “vợ và con” mình có lẽ chẳng bao giờ nguôi ngoai. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa thể giải thoát cho bản thân mình để ổn định cuộc sống riêng. Có lẽ cả đời này tôi sẽ phải sống trong cảnh cô đơn. Nếu vậy cũng đáng cho người vô tình, bạc bẽo như tôi phải không?
Theo Afamily
Gửi tôi Cô gái hay lo sợ
Trên đoạn đường thật dài của cuộc sống, tôi luôn lưỡng lự đặt niềm tin tuyệt đối vào bất kì điều gì. Có lẽ là vì tôi quá đa nghi, quá ích kỉ. Nhưng để không tự làm mình đau thêm những lần sau nữa, tôi phải chắc chắn rằng lựa chọn của mình là an toàn tuyệt đối.
Bởi thứ gì dễ tới rồi cũng dễ đi, thế nên tôi sợ anh rồi cũng như vậy thôi. Cũng đi và rồi để lại trong tôi những hoài niệm u ám cả một đời. Có chắc rằng ta yêu nhau được mãi về sau?
Ừ thì... không cần mãi về sau, tôi chỉ cần một tình yêu trọn vẹn. Một thứ tình cảm dù không còn nữa nhưng cũng sẽ là những kỉ niệm đẹp. Tình cảm nảy sinh dễ dàng như thế anh không sợ đang dối chính bản thân?
Tôi chẳng thể dễ dãi trao đi trái tim mình cho bất kì ai. Chỉ vì sợ, sợ nhiều lắm! Sợ tình cảm đó chỉ làm tôi thêm mệt mỏi. Sợ tiếng lòng tôi chỉ rộn ràng một vài nhịp rồi thôi. Sợ tôi sẽ lạc vào một con đường khác đầy bóng đêm mà chẳng tìm thấy lối ra.
Cứ như bao ai kia vô suy, vô nghĩ - yêu nhau nhanh chóng tới bàng hoàng thì tôi không làm được! Tôi cần một thứ gì đó thật rõ ràng, thật chắc chắn để có thể tin vào nó. Tin vào một tình yêu từ người trao gửi nó cho tôi. Vì vốn, tôi muốn có một điểm tựa thật vững vàng!
Có lẽ vì những đau khổ, những mệt mỏi trong cuộc sống đã biến tôi từ một cô bé vô tư giờ đây lại thấy lo sợ trước mọi việc. Làm gì cũng phải tính trước tính sau. Thế rồi dần dần tôi cũng không còn là cô bé dễ dàng tin người ngày xưa. Bởi lẽ, tôi để dành lại cho tôi một chút niềm tin để thôi khỏi thất vọng tột cùng một khi mọi thứ tôi đặt niềm tin vào bỗng trôi mất tựa như cơn gió!
Cô đơn cuốn người ta vào những suy tư lầm tưởng. Tôi có đang như thế - có đang cũng thích người ta? Hay người ta có thật lòng với tôi? Khi chưa biết chắc chắc câu trả lời tôi sẽ không dại dột gì mà tự làm mình đau thêm vì một ảo tưởng có hạn ấy đâu!
Tình cũ đã xa, nhưng mỗi kí ức với tôi vẫn thật gần. Không phải vì tôi luyến tiếc một tình yêu vội vàng, chóng vánh mà là những kí ức ấy cho tôi một bài học sâu sắc đầu đời - đừng nên đặt niềm tin tuyệt đối vào ai nếu không tôi sẽ gục ngã bất ngờ!
Thế nên giờ đây, tôi có chăng là để thời gian chứng kiến tất cả cho thật chắc chắn còn hơn tự mình lao vào bóng đêm mập mờ. Có hiểu tôi, thì mới biết tôi sợ mất đi niềm tin còn hơn cả cái chết. Bởi tôi chẳng hề mạnh mẽ, chẳng hề tự tin để thôi không hoài nghi về bất kì mối quan hệ bất thường nào.
Một người con gái đã không còn khóc từ lâu. Những giọt nước mặt ấy chỉ lăn dài trên gò má, chạm vào bờ môi mặn chát khi đêm về. Nhìn tôi, ai cũng nói rằng tôi là người con gái mạnh mẽ. Đúng! Tôi mạnh mẽ vì tôi phải tự bảo vệ mình trước vô vàn gian dối của cuộc sống. Giữa con người với con người chân thật không hiếm nhưng giả dối cũng thật nhiều!
Trái tim tôi này - nó vẫn luôn hát đấy. Nó hát bởi muốn che lấp đi những niềm đau, che lấp đi những sợ hãi của một đứa con gái muốn trốn tránh cái gọi là tổn thương. Tại sao con người ta cứ luôn muốn cuốn mọi thứ theo hướng thích của mình mà không suy nghĩ tới người khác? Giả dối như thế thì cũng có được gì? Sao ta không cứ sống thật với nhau một lần?
Những ngày tháng về sau - nếu chờ tôi đặt một tình yêu mới vào chàng trai nào đó, trước hết tôi sẽ phải đi tìm cho thấy được sự chân thành trong con người cậu ấy. Khi đó tôi mới chắc chắc rằng mình đủ tự tin để bước tới, để trao đi trái tim này, để yêu thương không môt lần nữa lạc mất giữa dòng người vô tình!
Theo Guu
Lừa gạt cha mẹ lấy người có vợ và cái giá phải trả Cưới nhau được hai tháng, Nhàn nói với anh chuyện ly dị vợ, tự nhiên anh quay ngoắt. Anh cãi trắng nói là chưa từng nói bỏ vợ. Ngày cưới, Nhàn không vui lắm, chỉ trong lòng Nhàn hiểu lý do. Lý do là, cô đã giấu bố mẹ một sự thật trời đánh. (Ảnh minh họa) Ngày ấy, ai cũng nói Nhàn...