Cái gì đã đổ vỡ, nhặt lên làm gì, xước lòng em mà tim người cũng có đau đâu…
Đừng nhặt lên nữa, xước lòng mình mà tim người cũng đâu có đau? Nếu họ đã muốn ra đi thì dù ta có đặt cược bao nhiêu thứ cũng mãi không có giá trị. Một khi đã đổ vỡ như thế thì chỉ có thể làm lại…
Những gì khiến người ta đau lòng luôn dễ hằn những vết thương tưởng chừng như khó mà lành lại được. Như chiếc cốc đã đổ bể thì làm sao có thể nguyên vẹn đây? Có chấp vá, có hàn gắn, có thế nào thì cũng mãi không thể như ban đầu. Mọi điều trên thế gian này đều như thế, đã hư hao thì mãi không lành lặn được. Đồ vật đã thế thì huống chi là tình cảm, là yêu thương? Và đàn bà luôn biết những điều đó, lắm lúc tổn thương khiến họ còn rõ ràng điều này hơn bất cứ ai. Nhưng biết là một chuyện, còn buông bỏ được hay không lại là một chuyện khác…
Tôi thấy không ít những người đàn bà hằng ngày vẫn triền miên trong những tổn thương không dứt. Họ biết rõ ràng người đàn ông đã từng thề thốt bên họ suốt đời đã không còn như trước. Họ cũng cảm thấy từng nỗi đau người ấy gây ra. Vẫn trầm mình trong biết bao đêm dài cô đơn đến hoang hoải. Họ thậm chí chấp nhận cả việc thế nào cũng được, chỉ cần người ấy có thể quay về bên họ mỗi ngày. Họ có cả ngàn lý do cho sự nắm mãi không buông của mình. Vì gia đình, vì con, vì sẽ chẳng ai hiểu được họ rõ được, vì hàng tá những lý do không tên khác…Nhưng thật ra, lý do cuối cùng cho hết thảy, chính là vì lòng còn thương nên tay cứ nắm mãi những thứ đã không còn thuộc về mình.
Ảnh: Internet
Đàn bà luôn là người hiểu rõ nhất hoàn cảnh của mình. Họ cũng chẳng cần bất cứ lời khuyên hay an ủi của ai. Vì chính họ đã có câu trả lời cho mình, chỉ là họ vẫn không muốn làm theo, không muốn buông bỏ khổ đau của chính mình. Tôi không trách họ ngu dại, càng không khinh thường họ mãi tự làm mình khổ đau. Tôi thương họ hơn, thương những tình cảm cứ dâng đầy đến mức khỏa lấp cả những vết thương loang lỗ. Có yêu bao nhiêu, có trân quý thế nào, có hy vọng ra sao thì mới đủ sức để không màng đau lòng mà nắm mãi không buông? Đừng vội chê bai họ bất cứ điều gì khi một chút tổn thương của họ bạn cũng không hiểu hết. Phận đàn bà đã vốn đáng được thương hơn là giận, sao không thương luôn cả những đau lòng im lìm kia?
Nhưng tôi vẫn muốn nói họ rằng, cái gì đã đổ vỡ là tan tành, nhặt lên làm gì cho xước bàn tay thế đàn bà? Nếu nó xứng đáng để bạn hy sinh mọi điều thì đã không đổ vỡ. Bạn nên nhớ chẳng có quan hệ nào trên thế gian này có thể bền bỉ khi chỉ có sự cố gắng của một người. Vợ chồng cũng như thế. Đừng nghĩ rằng việc giữ lửa cho gia đình chỉ là nhiệm vụ của đàn bà, gia đình tan vỡ cũng chỉ tại đàn bà. Đàn bà giữ lửa là đúng, nhưng đàn ông mới là người dựng xây trụ cột của gia đình. Một khi đàn ông đã muốn ra đi thì đàn bà mãi không thể giữ lại nổi. Nhưng đàn bà lại chẳng thể nào rời bỏ khi đàn ông nắm tay họ ở lại. Vì vậy mà khổ đau vẫn là đàn bà thua thiệt
Video đang HOT
Ảnh: Internet
Đừng cố chấp vá, cũng đừng quyết hàn gắn. Chẳng phải đã lắm bận thứ tha, mấy lần níu kéo đến quên hết thảy mỗi điều rồi sao? Đừng nhặt lên nữa, xước lòng mình mà tim người cũng đâu có đau? Nếu họ đã muốn ra đi thì dù ta có đặt cược bao nhiêu thứ cũng mãi không có giá trị. Một khi đã đổ vỡ như thế thì chỉ có thể làm lại mà thôi. Đừng nghĩ rằng sẽ chẳng có thể thay thế được những điều đã không còn đó. Đúng thật sẽ không có gì thay thế được cả. Nhưng những cái mới mẻ hơn, hạnh phúc hơn thì vẫn luôn đợi chờ ta. Và chắc chắn nó không thể tệ một lần nữa để thay thế cho điều cũ kỹ đau lòng đó. Chỉ là ta không dám đóng cánh cửa ấy để mở một cái khác trong tương lai. Vì vậy mà bất hạnh, mà triền miên tổn thương không dứt…
Đàn bà à, đừng thế nữa, chẳng phải đã quá mỏi mệt rồi hay sao? Sinh ra là phận đàn bà đã lắm xót xa rồi, đừng tự níu mình ở lại những đau lòng khác. Càng trải qua đổ vỡ, bất hạnh thì càng phải biết đâu là con đường an toàn cho mình. Mình không thương mình được thì sao đủ xứng đáng tìm được người tốt để trân trọng mình đây? Những gì đã không đáng thì cả đời vẫn là không đáng. Đã đau thì phải buông, giá nào cũng phải buông, được không hả đàn bà?
Theo Phununews
Đã xác định sẽ cưới, vậy mà tôi chung thủy yêu anh còn anh liên tục phản bội
Tôi chung thủy yêu anh nhưng sao anh lại luôn lừa dối tôi?
Tôi 27 tuổi, có công việc ổn định. Cách đây gần 3 năm, tôi gặp và quen anh. Lúc đó, anh đang công tác ở gần nhà tôi, còn tôi đang chờ thi công chức. Yêu nhau được 6 tháng, tôi thi đậu và được cử đi làm việc ở một huyện khác. Tình yêu của chúng tôi bình lặng, cũng thi thoảng giận hờn, cãi nhau như bao cặp đôi khác.
Nhưng có một số chuyện cứ lặp đi lặp lại, tôi đã tha thứ nhiều lần nhưng sau đó một thời gian anh lại tái diễn khiến tôi mệt mỏi và mất hết niềm tin. Tết Đinh Dậu gần đến mà tôi thấy vô cùng trống trải, bế tắc, không biết phải giải quyết thế nào. Vì vậy, hôm nay tôi viết bài lên mục tâm sự, mong quý độc giả cho tôi lời khuyên.
Ảnh minh họa.
Sau khi yêu nhau được một năm, xác định không thể lấy nhau vì đặc thù của ngành tôi là hai vợ chồng không được công tác trong cùng một cơ quan, tôi quyết định chia tay anh. Bởi nếu một trong hai người chuyển về một huyện gần nhau thì cũng mất ít nhất 30 phút đi xe mô tô, trong khi anh lại không muốn như thế.
Lúc đó anh đã khóc rất nhiều, nói rằng anh rất yêu tôi, nhưng do điều kiện công tác, lại sợ làm mất tuổi thanh xuân của tôi nếu cứ yêu anh nên anh chấp nhận để tôi ra đi. Lúc đó tôi đã nghĩ, chẳng qua anh đang ngụy biện, nếu yêu tôi thật lòng, anh đã chẳng dễ dàng buông bỏ đến thế.
10 ngày sau đó, tôi phát hiện anh nhắn tin tán tỉnh người con gái khác trên mạng xã hội (do lúc trước anh cho tôi tài khoản và mật khẩu). Thời điểm đó, tôi khóc như điên dại và đau đớn thật nhiều vì nghĩ sao anh nhanh quên tôi đến vậy. Lúc chia tay còn khóc lóc mà giờ đã nhắn tin tán người khác như chưa có chuyện gì. Tôi gọi anh nói chuyện. Anh quanh co không thừa nhận vì nghĩ tôi không biết. Tôi đã gửi hết tin nhắn anh gửi cho người ta để anh đọc.
Anh giải thích vì buồn quá nên nhắn tin chơi thôi chứ không có gì. Vì quá yêu anh nên vào thời điểm đó tôi nghĩ: cứ yêu anh, đến đâu thì đến, chứ chia tay đau khổ quá nên tôi đề nghị quay lại, đồng thời yêu cầu anh phải chấm dứt với người con gái kia. Anh nói: "Nếu em muốn quay lại cũng được nhưng anh vẫn sẽ nhắn tin với em ấy. Nếu được thì tiếp tục, nếu không thì chấm hết".
Tôi đồng ý nhưng lên kế hoạch là sẽ bắt cá hai tay, tìm được người phù hợp tôi sẽ đá anh để trả thù. Với bản tính chung thủy, yêu ai yêu hết lòng nên tôi chẳng thể làm được, còn anh thì tiếp tục nhắn tin với người con gái kia để tôi không đọc được.Một tháng sau đó, kiểm tra tin nhắn trên mạng xã hội ở điện thoại của anh, tôi phát hiện anh đi uống cà phê với một người con gái khác nữa.
Tôi hỏi anh: "Đến thời điểm bây giờ, anh muốn chọn ai trong 3 người?" thì anh nói chọn tôi. Nói rõ hơn, trong 3 người chỉ có tôi là người có công việc ổn định và kinh tế gia đình hơn hẳn 2 người con gái trên rất nhiều. Tôi mù mờ cho qua với điều kiện là anh phải chấm dứt với hai người con gái trên. Sau đó, anh dứt hẳn.
Sau những sự việc trên, chúng tôi yêu nhau và quan tâm nhau nhiều hơn vào hai năm sau đó, thậm chí anh xác định sẽ lấy tôi khi tôi 29 tuổi, hứa sẽ chung thủy không lừa dối tôi, không để ý tán tỉnh ai nữa. Anh thường xuyên vào nhà tôi chơi, quan tâm đến gia đình tôi cả những việc nhỏ nhất. Tôi vui và tin anh.
Đến năm thứ ba yêu anh, vào khoảng tháng 8, tôi đọc được tin nhắn của một người con gái rủ anh đến nhà chơi. Lúc đó, tôi đã nhắn tin lại: "Mình đang chơi ở nhà người yêu, xin lỗi bạn nhé". Tôi hỏi thì được anh giải thích, người này anh gặp khi đi công tác bên Đoàn thanh niên, họ thích anh nhưng anh chỉ xem là bạn.
Hơn nửa tháng sau, tôi lại thấy người này nhắn tin cho anh với nội dung trách anh sao lại thích thì nhắn tin, không thích thì chặn. Tôi đã tự nhắn tin lại nói rõ mình là người yêu của anh, vì tôi về nên anh mới chặn tin nhắn, sau đó tôi đề nghị chia tay với anh. Anh giải thích anh chỉ yêu tôi và không thể để mất tôi.
Còn người đó anh chỉ nhắn tin bạn bè bình thường, mới đi ăn chè một lần vì nể người ta đã giúp anh. Người đó công việc không ổn định, lại thua tôi về mọi mặt, hơn nữa anh không hề có tình cảm với người ta. Tôi bỏ qua cho anh. Sau đó, anh không hề nhắn tin hay gặp mặt người này.
Đến dịp gần Tết, tôi thấy anh lại nhắn tin tán tỉnh với một người con gái làm giáo viên cấp 3 nhưng cứ nghĩ tôi không biết (tôi vô tình mở được mật khẩu trang cá nhân của anh) nên anh tiếp tục thề thốt với tôi bằng cả tính mạng của anh, bố mẹ anh và cả dòng họ anh nếu nhắn tin với ai khác ngoài tôi. Tôi đã thử lòng anh bằng cách xin mật khẩu trang cá nhân nhưng anh nhất định không cho vì lý do tôi hay ghen. Tôi đã nói rõ cho anh biết những tin nhắn anh nhắn với người đó tôi đọc được hết rồi và đề nghị chia tay. Anh nói đã sai và tùy tôi quyết định.
Tôi là người hiểu chuyện, chẳng ghen vô cớ bao giờ. Anh cứ như thế, hỏi sao tôi không tin và không ghen. Muốn người ta tin thì mình phải thành thật, đằng này anh cứ liên tục lừa dối tôi. Tôi chung thủy yêu anh nhưng sao anh lại luôn lừa dối tôi? Xác định lấy tôi nhưng sao anh vẫn nhắn tin tán tỉnh người khác? Phải chăng anh đang đi tìm một người thích hợp hơn? Tôi có quá ngu ngốc khi cứ yêu anh như vậy không? Xin độc giả cho tôi khuyên hữu ích chứ đừng ném đá hay chỉ trích tôi. Chân thành cảm ơn.
Theo phununews
Sững sờ khi nghe những lời bạn thân của chồng nói kín đáo với tôi Anh bạn thân của chồng khuyên tôi nếu nghĩ cho anh thì đồng ý ly hôn đi, để anh cảm thấy thoải mái trong lòng hơn. Còn chưa kịp tận hưởng cuộc sống hôn nhân mà bấy lâu chúng tôi luôn ao ước thì tai hoạ đã ập xuống đầu anh. Giờ đây tôi thực sự suy sụp và chẳng còn suy nghĩ...