Cách mà tôi đã vượt qua cửa ải phụ huynh cấm đoán vì lấy vợ không hợp tuổi dù đã yêu 10 năm
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi.
Tôi và Ngọc yêu nhau từ khi học cấp 3 rồi lên đại học vẫn yêu nhau thắm thiết chỉ đợi có công việc ổn định nữa là chúng tôi sẽ trở thành vợ chồng. Bao nhiêu khó khăn trở ngại hai đứa đều vượt qua, tưởng như đã về đến đích nhưng chúng tôi quá ngộ nhận khi gặp phải sự ngăn cấm gay gắt từ bố mẹ tôi.
Mẹ bảo:
- Hai đứa không hợp tuổi không thể lấy nhau được nếu lấy nhau thì chồng sẽ chết hoặc làm ăn khó khăn.
Trong tình yêu có ai để ý đến hợp tuổi bao giờ đâu chỉ đơn giản thích nhau điểm gì là yêu nhau thôi, mà bây giờ là thời buổi nào rồi mà bố mẹ tôi lạc hậu cổ điển vậy chứ. Mang tin buồn báo cho Ngọc biết để em chuẩn bị tinh thần chiến đấu trường kỳ. Vừa nghe xong nước mắt của em đã chảy ra rồi tu lên khóc:
- Em yêu anh lắm, cả cuộc đời này em không lấy ai ngoài anh đâu đừng có bỏ em anh nhé.
- Đúng là đồ đàn bà cứ động đến việc gì mà lại mang nước mắt ra làm người ta rối hết cả người đây này. À anh nghĩ ra cách rồi hay chúng mình vượt rào, khi có con rồi bố mẹ làm gì dám ngăn cản nữa chứ.
- Không em sợ lắm đã giữ được 7 năm sắp đến đích rồi lại mất sao mà nhỡ ra anh chiếm được thân thể em rồi lại chán ghét em, bỏ em mà đi với người khác thì sao. Mà bố mẹ em biết được con gái diệu có thai trước khi cưới thì chắc họ chết ngay tức thì mất.
- Đồ ngốc này, chúng ta phải biết hi sinh chữ trinh để được ở với nhau trọn đời không tốt hơn à. Cứ nghĩ lung tung chứ em có bao giờ thấy bố mẹ nào uất ức mà chết khi con gái có bầu bao giờ chưa. Thôi anh đã quyết rồi cứ thế mà làm.
Vậy là tối hôm ấy lần đầu tiên tôi được đụng chạm vào cơ thể ngọc ngà kiều diễm của người yêu sau gần chục năm yêu nhau chờ đợi mòn mỏi. Mà công nhận thích thật thế mà từ trước đến giờ tôi luôn tỏ ra hững hờ cao thượng chứ. Chỉ ngay hôm sau tôi đã báo tin người yêu có thai cho bố mẹ biết, vừa nghe xong mẹ tôi chân tay bủn rủn rồi lăn xuống đất ngất xỉu, đang chuẩn bị gọi cấp cứu có lẽ mẹ tôi tiếc tiền quá lên tỉnh lại ngay, cả nhà tôi được một phen hú vía.
Trong khi đợi mẹ hạ nhiệt chúng tôi ra sức tập trung vào sản xuất đứa con để ép bố mẹ phải đồng ý cưới. Ngọc suốt ruột chưa thấy bố mẹ tôi đả động đến cưới xin lên luôn thúc ép tôi phải cưới gấp. Thật may mẹ tôi đã cho mời Ngọc đến nhà để nói chuyện, mẹ đưa mắt nhìn Ngọc từ trên xuống dưới rồi nói:
- Con gái thời này dễ dãi quá nhỉ cứ không cho cưới xin là thể nào cũng có bầu ngay, thế cháu có bầu mấy tháng rồi?
- Dạ, dạ.
- 2 tháng rồi mẹ ạ, mẹ cho chúng con lấy nhau nhé
- Tôi không hỏi anh, chỉ được nước mau mồm miệng là nhanh.
Thật hạnh phúc quá cuối cùng mẹ cũng đồng ý, chỉ hai tuần sau đó tôi đã đón được Ngọc về nhà làm vợ, cuối cùng chúng tôi đã về đến đích.
Mà cũng lạ kể từ hôm quan hệ vợ chồng với nhau đến nay đã gần 2 tháng rồi vợ tôi chẳng có biểu hiện bầu bì gì cả, mấy lần thử thai đều là một vạch, Ngọc bảo:
Video đang HOT
- Nếu em nhớ không nhầm cũng trễ bệnh hàng tháng phải được đến 3 tháng rồi đấy.
- Thôi vợ chồng mình cố gắng chờ đợi vậy chắc có rồi mà nó đang ẩn dấu đấy mà.
Nhưng chúng tôi đã nhầm có lẽ Ngọc lo nghĩ nhiều quá nên bị tắc bệnh hàng tháng, lấy chồng được vài ngày thì Ngọc có bệnh luôn khiến chúng tôi mừng hụt. Để rồi trong lúc đi làm thì mẹ tôi ở nhà đổ rác đã phát ra cái bịch đen của Ngọc vứt trong thùng rác.
Hai vợ chồng vừa cười nói rôm rả bỗng khựng lại khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của mẹ cùng với túi rác đen, bà bảo:
- Chúng mày đã lừa bà mẹ này để được lấy nhau đúng không, thật không ngờ chỉ vì một đứa con gái mà thằng con trai yêu quý của tôi phản bội lại mẹ của nó, chúng mày chia tay vẫn chưa muộn đâu.
Mẹ không để cho chúng tôi thanh mình, chạy xồng xộc vào phòng ném hết đồ đạc của Ngọc vào vali rồi kéo cả vali và nắm lấy tay Ngọc lôi đuổi ra ngoài:
- Còn nước còn tát, vì có cháu nên mẹ đành nhắm mắt cho chúng mày lấy nhau, bây giờ chưa có con thì đường ai lấy đi cho sớm chứ mẹ không muốn nhìn thấy cuộc sống các con phải gãy gánh giữa đường, các con hãy tha lỗi cho mẹ.
Mặc cho Ngọc vừa khóc vừa kéo lê chiếc vali trên đường mẹ tôi bắt tôi vào nhà đóng cửa lại và cấm luôn tôi liên lạc hay gặp mặt Ngọc, mẹ lấy khóa rồi cả điện thoại của tôi. Dù nói thế nào mẹ cũng không chịu nghe lời, để mặc tôi khóc lóc van xin như con gái thậm chí nhịn ăn, trái tim mẹ vẫn khô như sỏi đá. Tôi không thể để Ngọc chịu ấm ức tủi nhục bị đuổi về nhà mẹ đẻ được, mà những lời nói nhẹ nhàng tình cảm không làm rung động ý trí của mẹ. Tôi quyết định lên kế hoạch trốn nhà bỏ đi trong khi bố mẹ đi làm.
Sau khi trốn nhà ra đi tôi viết một bức thư để bố mẹ yên tâm, để đảm bảo cuộc sống của hai vợ chồng được sung túc tôi không quên mượn tạm mẹ 500 triệu trong két sắt khi nào có điều kiện vợ chồng tôi sẽ trả sau.
Sang nhà thấy Ngọc đang rầu rĩ ở nhà tôi liền rủ vợ bỏ nhà ra đi như kế hoạch để hai đứa được ở bên nhau mãi mãi mà không còn ai ngăn cản nữa. Ngọc nghe thấy tỉnh cả người:
- Từ ngày trở về nhà bố mẹ thấy con gái bị xỉ nhục nên nhất quyết sẽ không cho trở lại nhà anh nữa đâu, hôm nay bố mẹ đi ăn cỗ vậy vợ chồng phải nhanh thực hiện kế hoạch không mấy ông bà phát hiện ra thì vỡ hết kế hoạch.
Vợ chồng tôi đi ra máy bay thẳng Nam tiến, vừa đến nơi thì hết vé chuyến gần nhất, khiến chúng tôi phải đợi mất tiếng đồng hồ để đi chuyến sau mà đến giờ đâu đã đi được ngay, chuyến đi bị hủy do máy bay trục trặc kỹ thuật. Thở dài ngao ngán ăn trực nằm chờ, rồi cuối cùng trời chập choạng tối chúng tôi cũng được mời lên máy bay. Đang đứng xếp hàng chờ kiểm tra hành lý thì bố mẹ tôi và bố mẹ Ngọc xuất hiện khiến chúng tôi lo sợ cố tình giấu mặt đi. Nhưng họ vẫn phát hiện ra gọi ầm ĩ hai ông bố cố tình chạy gần khu vực cấm của sân bay rồi gọi với giật chúng tôi trở lại:
- Các con không phải đi đâu cả hãy về nhà đã có hai ông bố ở đây rồi.
Hai bà mẹ nước mắt đỏ hoe nhìn thấy chúng tôi vội chạy ùa lại mà ôm chặt lấy các con, mẹ tôi khóc nấc lên vẫn cố nói:
- Mẹ xin lỗi con, mẹ không ngờ sự ngăn cấm của mẹ lại gây ra hậu quả nghiêm trọng vậy, bố mẹ sợ các con lắm rồi, con hãy cầm hành lý Ngọc về nhà mình ở luôn nhé.
Hai vợ chồng tôi hạnh phúc nghẹn ngào chẳng còn tâm trạng nào mà giận mẹ nữa mà chỉ biết cố gắng sống thật tốt để bố mẹ khỏi thất vọng về hai đứa.
Bây giờ chúng tôi đã có hai đứa con gái 10 tuổi xinh xắn giỏi giang và năm nào vào ngày này vợ tôi cũng kể cho bọn chúng về kỷ niệm đáng nhớ trong đời của bố mẹ nó.
Theo Ngoisao
'Đằng nào mai ly hôn rồi cho anh tranh thủ tý' và cái kết cười ngặt nghẽo
Tôi lấy vợ được gần 3 năm. Vợ tôi là cô nàng hay giận dỗi nên cũng lắm khi nhiều chuyện phiền phức xảy ra để đến độ vợ nhất định đòi ly hôn bằng được.
Tôi và vợ quen nhau từ khi cả hai còn học đại học. Mặc dù biết thừa tính cách của nhau nhưng thật sự nhiều khi tôi cũng không ưa sao cho nổi cái tính khó chiều của vợ. Vợ tôi với tôi dù bằng tuổi nhưng tính khí của cô ấy khá trẻ con.
Vợ và tôi đều là dân tỉnh lẻ lên thành phố lập nghiệp, vì thế nên chúng tôi có một sự hòa hợp nhất định trong cuộc sống ngay từ thời còn là sinh viên và đang yêu nhau. Cũng chính vì thế mà vẫn còn trẻ nhưng chúng tôi đã cưới ngay khi ra trường. Cả hai mặc dù còn bỡ ngỡ nhưng đám cưới sẽ giúp tình yêu của hai đứa trưởng thành hơn.
Vợ chồng tôi cưới đến giờ cũng được gần 3 năm. Bởi cả hai mới cưới và còn khá trẻ nên chúng tôi thống nhất việc hoãn kế hoạch sinh con lại cho việc phát triển sự nghiệp. Thế rồi sau hơn 2 năm phấn đấu tôi cũng có được cho mình công việc ổn đinh, thu nhập cao và là cố vấn cho công ty truyền thông dù còn trẻ. Còn vợ tôi thì hiện cũng có công việc ổn định trong lĩnh vực tài chính.
Tính vợ tôi trẻ con hơi một tí là dỗi đòi ly hôn (Ảnh minh họa)
Cứ thế, vợ chồng chúng tôi sống một cuộc sống hòa thuận. Nhưng những điều lớn thì đã nói, còn một vấn đề nhỏ mà vợ chồng tôi lúc nào cũng phiền não là tính cách của vợ tôi vẫn không thể người lớn hơn được. Chỉ hơi 1 tý là dỗi. Dỗi điển hình như việc tôi ghé qua công ty vợ đón cô ấy muộn, cô ấy sẽ hoạnh họe tôi đủ lý do nào chắc là gặp em nào, tranh thủ xin số rồi là cô nàng ấy còn tưởng tượng ra đủ thứ trên đời khi mà ngay cả những người trong cuộc cũng chưa khi nào nghĩ đến.
Nếu như vợ cứ hồn nhiên, vô tư như thế có lẽ tôi vẫn đã chấp nhận. Nhưng rồi cái chuyện cô ấy có một chút là xị mặt ra với tôi là điều không thể yêu thương được. Chuyện chẳng có gì to tát mà vợ tôi đã thật sự làm quá mọi chuyện lên. Hôm đó, tôi vô tình gặp lại cô gái trước kia mà mình từng thích trước khi tôi chuyển sang yêu vợ tôi. Cũng không hiểu sao lại bị vợ bắt gặp. Cô ấy mà gặp rồi nói luôn lúc đó thì không sao. Đằng này vợ tôi nhìn thấy không nói gì mà đợi tôi về nhà rồi mới hỏi. Tôi vẫn còn ngơ ngác thì cô ấy phụng phịu khóc rồi đưa luôn cho tôi tờ đơn ly hôn rồi thẳng thừng tuyên bố:
- Anh còn lưu luyến cô ấy thì đi đi, em không giữ nữa. - nghe thế có lộn ruột không chứ lại. Thấy vợ thế tôi càng phát cáu, tôi giật lấy kí luôn rồi nói lại:
- Đấy, anh kí rồi đấy. Em vui chưa? Để đấy mai anh đem ra tòa mình ly hôn luôn cho nhẹ nợ.
- Anh....
Cô ấy khóc rấm rức rồi chạy tốc về phòng. Tôi biết kiểu gì vợ cũng giận tôi. Nhưng lần này mà tôi không làm căng chắc cô ấy sẽ mãi cứ giữ cái tính đó mất. Thế mà hôm sau vợ hùng hổ đòi đuổi tôi ra phòng khách ngủ. Tôi đành hiến kế, dùng chiêu năn nỉ cô ấy:
- Cho anh vào phòng đi vợ, nay đang lạnh gió mùa mà.
- Đây, chăn đây. - cô ấy ôm cho tôi 1 đống chăn rồi đóng sầm cửa lại. Tôi vẫn dùng bài năn nỉ nói:
- Nhưng ngoài này tối, ngủ 1 mình không quen, vợ ơi, anh năn nỉ đấy.
Mãi một lúc sau, cô ấy không nói gì mà chỉ lẳng lặng ra mở của. Tôi chạy lại ôm chầm vợ luôn. Cô ấy khẽ đẩy ra. Tôi nghĩ thôi mình có kế giữ chân vợ và khiến vợ người lớn rồi. Tôi vội vàng ôm chặt rồi xin cô ấy:
- Đằng nào mai cũng ly hôn rồi cho anh tranh thủ tý đi.
- Không được.
- Đi mà....
(Ảnh minh họa)
Cô ấy cuối cùng vẫn phải chấp thuận. Sau đêm đó thì tôi bị cấm cửa tuyệt đối. Vợ không thèm quan tâm tôi. Nhưng ai ngờ đâu, được nửa tháng vợ mếu máo hỏi tôi:
- Sao tòa chưa gọi hả chồng? - tôi giật nảy mình vì đâu có gửi đơn đi đâu mà gọi. Tôi trả lời hờ hững:
- Chắc sắp rồi, mai kia thôi. Dạo này nhiều người lên xin ly hôn quá... vợ nhìn tôi rồi thút thít nói:
- Nhưng giờ, giờ vợ có bầu rồi thì làm sao?
- Thật sao? Vợ có bầu rồi sao? Anh sắp được làm bố rồi.
- Nhưng, nhưng mà...
- Thì mình không ly hôn nữa. Với cả anh có gửi đơn đi đâu mà tòa gọi được.
- Thật hả chồng? Anh không gửi thật à?
- Tất nhiên rồi.
Tôi đưa cho cô ấy xem tờ đơn ly hôn có hẳn chữ kí của hai đứa. Đến giờ vợ chồng tôi đã có với nhau đến 2 đứa con lớn mà tính vợ vẫn trẻ con không lẫn vào đâu được. Nhưng sau lần đó thì chúng tôi không còn bao giờ viết thêm 1 tờ đơn ly hôn nào nữa. Đó có lẽ là kỉ niệm đáng nhớ nhất trong cuộc sống vợ chồng tôi.
Theo Ngoisao
Yêu đàn ông tồi, con gái muôn đời vẫn thường 'dại' như thế! Phía sau một thằng đàn ông tồi là một người con gái ngốc. - Người đó yêu bạn là thật, người đó lăng nhăng cũng là thật. Tình cảm của người đó giống như mấy cái tờ rơi quảng cáo, vừa đi trên đường vừa phát, ai cũng được đưa đến tận tay, ai cũng có thể có, người đó chẳng đưa riêng...