Cách giúp vợ chồng trẻ vượt qua nỗi lo ‘cơm áo gạo tiền’
Anh chị kết hôn ở độ tuổi đôi mươi, khi đó họ không có nhiều tiền. Vì quá trẻ nên họ cũng không có nhiều lý do để lo lắng về tiền bạc.
Họ cảm thấy hài lòng khi chung sống trong một căn hộ rẻ tiền, nhưng khi phải đón nhận những tờ hóa đơn chi tiêu hàng tháng, họ bắt đầu xem xét nghiêm túc việc phát triển gia đình, nỗi lo lắng về tài chính dần len lỏi vào cuộc sống.
Khó khăn chồng chất khó khăn khi anh bất ngờ bị cho nghỉ việc. Chị nhận ra cuộc sống thật vô thường, bất cứ điều gì cũng có thể thay đổi trong một ngày.
May mắn là không lâu sau đó anh đã được tuyển dụng trở lại. Một năm sau, họ tiếp tục tiến tới kế hoạch mua nhà, và chị đang ở quý thứ hai của lần mang thai đầu tiên. Tuy nhiên, trong thời gian đó, họ bắt đầu căng thẳng về tài chính.
Chị thường thức trắng đêm tự hỏi mình sẽ xoay xở thế nào nếu một trong hai người bị mất việc làm hoặc một điều gì đó bất ngờ ập đến khiến mình tốn nhiều tiền bạc. Anh cũng rất lo lắng về các khoản chi tiêu.
Bảy năm sau, nhiều điều đã thay đổi. Sự nghiệp và thu nhập của anh chị ngày càng phát triển. Họ có ba đứa con và có nhiều khoản chi tiêu hơn, nhưng họ cảm thấy thoải mái về tài chính.
Chị cho rằng, thời gian đã giúp xóa bỏ thói quen căng thẳng về tiền bạc. Thay vì chìm đắm trong căng thẳng, anh chị đã làm việc để phá bỏ thói quen cũ và không cần thiết này. Đây cũng là cách họ đang học để loại bỏ căng thẳng tài chính.
Một trong những phương pháp đầu tiên mà anh chị đang thực hiện có vẻ rất hữu ích: Nỗ lực thực hành lòng biết ơn, đặc biệt là khi họ căng thẳng. Điều này đồng nghĩa với việc sắp xếp lại các chi phí trong gia đình. Chẳng hạn, chị đã từng cảm thấy rất lo lắng khi hóa đơn hàng tạp hóa của họ vượt qua một ngưỡng nhất định.
Video đang HOT
Hiện tại, chị vẫn cảm thấy hoảng sợ, mặc dù con số đó không còn là vấn đề đối với ngân sách của anh chị. Nhưng thay vì căng thẳng, chị đang cố gắng nói với bản thân, các con và anh rằng chị biết ơn vì đang có đủ những gì cần thiết để nuôi gia đình.
Trước đây, anh chị hay lo lắng về tương lai vì không có đủ nguồn lực để tạo quỹ khẩn cấp hoặc tăng cường tiết kiệm khi nghỉ hưu. Hiện tại, họ đã trích ra ba tháng thu nhập để tiết kiệm khẩn cấp và tiếp tục cộng số tiền đó hàng tháng. Họ cũng đã thay đổi cách lập kế hoạch nghỉ hưu, tăng số tiền đóng góp hàng tháng của cả hai.
Mặc dù có vẻ như “không bao giờ là đủ” khi anh chị tiết kiệm cho tương lai, nhưng việc biết rằng mình đang làm việc hướng tới một mục tiêu đã giúp tâm trí của họ trở nên thoải mái. Họ nhắc nhở nhau về điều đó khi lo lắng len lỏi vào các cuộc trò chuyện hàng ngày của họ.
Cuối cùng, anh chị đang học cách nhận biết khi nào nỗi lo lắng của mình không thực sự dựa trên thực tế. Thay vì thao thức trên giường, chị sẽ đứng dậy và viết ra những lo lắng của mình. Sau đó, chị sửa mối quan tâm đó với thực tế rằng anh chị có tiền tiết kiệm, hoặc có gia đình yêu thương và sẽ chăm sóc trong trường hợp khẩn cấp, sau đó chị cố gắng duy trì mạch suy nghĩ tích cực.
Bằng cách này, chị có thể trở lại giường và chìm vào giấc ngủ. Hiện tại, anh cũng biết rằng chi tiêu không phải là điều xấu và họ có thể đủ khả năng sử dụng tiền của mình cho nhiều việc hơn là chỉ tiết kiệm cho tương lai.
Đối với nhiều cặp vợ chồng, như anh và chị, lo lắng về tiền bạc không chỉ là điều kiện ngẫu nhiên, đó là một thói quen được truyền lại từ các thế hệ trước. Điều quan trọng là phải học cách sống cuộc sống của mình, không lo lắng vô căn cứ.
Anh chị không chỉ muốn tận hưởng cuộc sống và đáp lại bằng lòng biết ơn mà còn muốn làm một tấm gương lành mạnh hơn cho chính con cái của mình. Rốt cuộc, lo lắng về tiền bạc không giúp ích được gì cho gia đình, nhưng việc tin tưởng vào một kế hoạch tài chính an toàn thì có.
Ông bà nội giàu sang nhưng ghét cay ghét đắng đứa cháu gái chỉ vì không ưa con dâu cũ
Đứa trẻ không có ô chở che lúc nắng khi mưa như tôi, càng phải dốc sức chạy về phía trước
Chuyện của tôi nghe thật viển vông và chắc hẳn sẽ khiến không ít người bĩu môi cho rằng tôi bịa đặt. Thế nhưng, phải là đứa trẻ sống trong gia đình của mình nhưng lại lạc lõng không tìm thấy ai để tựa vào mới hiểu "nơi lạnh lẽo nhất chính là lòng người".
Khi tôi vừa tròn 1 tháng tuổi thì bố mẹ tôi đã đường nấy đi. Tôi sống với bố và ông bà nội vì vào thời điểm đó, mẹ tôi không đủ tiềm lực kinh tế để nuôi nấng 1 đứa trẻ. Vả lại, dễ gì mà đấu tranh với gia đình quyền quý như nhà nội tôi.
Khi còn nhỏ, tôi cũng đã từng thắc mắc vì sao bố mẹ mình không thể ở bên cạnh nhau. Mãi về sau này, khi đã lớn lên rồi, tôi mới hiểu thật ra cuộc hôn nhân của hai người họ đã sai ngay từ những bước đi đầu tiên.
Mẹ tôi sinh ra và lớn lên trong một xóm chợ chẳng khá khẩm hơn mấy khu ổ chuột là mấy. Thế nhưng ông trời ban cho mẹ một nhan sắc mà ở cái thời đó, chẳng ai gặp mẹ rồi mà không xuýt xoa trầm trồ.
Bố tôi thì lại là thiếu gia đất Hà thành, ông sinh đã ngậm thìa vàng thìa bạc. Đã vậy là là cháu đích tôn của gia tộc thành thử cả họ ai cũng nuông chiều. Trong một lần đi chơi với đám bạn, bố gặp mẹ và ngay lập tức nhất quyết đòi lấy mẹ cho bằng được,
Tình yêu bồng bột ấy không cứu vãn được khác biệt tầng lớp giữa hai bên gia đình thông gia. Ông bà nội tôi luôn cảm thấy cuộc hôn nhân không môn đăng hộ đối này là điều không thể chấp nhận được. Bởi vậy mẹ tôi cũng khó lòng mà sống yên ổn bên nhà chồng.
Cuối cùng thì chỉ sau hơn 1 năm chung sống, mẹ tôi đã bỏ về nhà ngoại. Thời gian đầu, mẹ cũng cố gắng nuôi tôi nhưng cơm áo gạo tiền đè nặng lên đôi vai của người con gái mới chỉ hơn hai mươi tuổi cuối cùng cũng đã chiến thắng. Hai tuổi, tôi được mẹ đem về trả lại cho nhà nội.
Mặc dù không ở cùng mẹ thế nhưng bà luôn quan tâm đến tôi, chưa có một dấu mốc quan trọng nào trong cuộc đời tôi mà bà không có mặt. Người ta thường nói, đứa trẻ chịu thiệt thòi thì hay lớn trước tuổi. Thời điểm đó dù còn rất nhỏ nhưng tôi chưa từng kể cho mẹ về cuộc sống ở bên nhà nội.
Ông bà nội không hề thích tôi, thậm chí là ghét cay ghét đắng. Ông bà vẫn thường lôi chuyện của mẹ ra để "dạy" tôi phải từ mặt mẹ mình. Tôi không nghe lời thì mối quan hệ giữa tôi và ông bà nội ngày càng tệ. Có thể nói, ông bà ghét cay ghét đắng tôi.
Oái oăm làm sao, càng lớn tôi càng giống mẹ mình. Thậm chí, không ít người quen giật mình vì tôi gần như chính là hình ảnh của mẹ lúc còn trẻ. Bởi vì điều này, ông bà nội đã không ưa lại càng thấy tôi không vừa mắt. Không ít lần tôi phải nghe thấy ông bà chì chiết rằng "mày giống hệt mẹ mày"
Người duy nhất luôn bênh vực bảo vệ tôi là cụ cố. Cụ thương tôi lắm, cụ hay đi lại trong nhà với chiếc lưng còng còng và mắng mỏ con cháu rằng phải thương chắt của cụ vì nó đã không có mẹ ở bên cạnh rồi.
Tài sản cả đời của cụ không hề ít ỏi nên con cháu trong nhà ai nấy đều nghe lời cụ răm rắp. Các chú, các bác tuy không ưa tôi nhưng cũng không thể thái độ trước mặt cụ cố.
Cuộc sống của tôi yên ổn trong sự đùm bọc yêu thương của cụ cho đến ngày cụ về trời...
Từ ngày cụ mất, những cay nghiệt từ tất cả mọi người bên nhà nội ngày càng trở nên nặng nề. Tôi sống trong gia đình của chính mình nhưng chẳng thể tìm thấy một chút yêu thương từ bất kỳ ai. Thật may trong suốt những năm tháng đó, tuy chẳng thể đưa tôi về sống cùng nhưng mẹ chưa từng từ bỏ tôi. Bà luôn luôn quan tâm đến từng điều nhỏ nhặt nhất của tôi. Ngang trái thay, càng giữ liên lạc với mẹ, tôi càng bị cô lập ở nhà nội mình.
Mãi cho đến cách đây 2 năm, khi tôi loay hoay lập nghiệp với vô vàn áp lực dồn đến nhưng chưa từng nghĩ đến nhờ vả nhà nội mình, lúc này một người nhận là con của bạn thân cụ cố tôi tìm đến nhà với bản di chúc từ hơn chục năm trước của cụ.
Thì ra bản di chúc mà cả họ lùng sục khắp nơi lại nằm trong tay một người ngoài. Cụ thậm chí còn tin tưởng người bạn của mình hơn cả con cháu trong nhà. Thậm chí, cụ còn cẩn thận đến mức tính toán mọi cách thức để bản di chúc của mình sau nhiều năm vẫn hợp thức về mặt pháp luật.
Trong bản di chúc, cụ cố đã để lại cho tôi hơn một nửa số đất đai của cụ. Thứ duy nhất cụ để lại cho ông bà nội và bố tôi là căn nhà dùng để thờ tự đi kèm với điều kiện chỉ được ở, không được bán.
Những gì cụ để lại cho tôi, tôi cảm thấy buồn nhiều hơn là vui sướng. Thật kỳ lạ khi bỗng nhiên có một khối tài sản lớn nhưng tôi lại chẳng thể nào vui cho được. Nghĩ đến việc những năm tháng cuối đời, cụ đã phải đấu tranh tư tưởng nhiều đến thế nào để có thể chu toàn mọi thứ sau khi mình nằm xuống, tôi thấy lòng mình nặng trĩu...
Coi thường chiếc chăn rẻ tiền mẹ chồng tặng hôm cưới nhưng 2 năm sau tôi kinh ngạc thấy thứ bên trong Với nhà người ta, khi con trai lấy vợ thì mẹ thường tặng vàng bạc, trang sức... còn mẹ chồng tôi chỉ tặng chúng tôi một chiếc chăn loại xoàng. Tôi lớn lên trong tình yêu thương của bố mẹ. Gia đình tôi khá giả, bố mẹ tôi lại chỉ sinh được hai con gái nên điều ông bà luôn trăn trở là...