Các cô gái trẻ có nên mang bao cao su bên mình?
Có người chia sẻ rằng khi phải đối mặt với tình trạng không thể phản kháng, các cô gái nên lấy bao cao su và đưa cho chúng sử dụng để bản thân chịu mức tổn thương ít nhất. Đây không phải là sự thỏa hiệp, càng không phải sự hợp tác, mà đó là cách bảo vệ và yêu bản thân.
ảnh minh họa
Một người mẹ ở thành phố Ninh Ba, tỉnh Chiết Giang vô cùng vui mừng khi con gái thi đỗ đại học, nhưng sau niềm vui ấy, bà lại lo lắng về chuyện an toàn của con gái khi sống xa nhà.
Người mẹ này muốn nói với con gái rằng, phải bảo vệ bản thân khi sống ở nơi khác nhưng lại không biết phải bắt đầu thế nào. Vì vậy, trước ngày con gái nhập học, bà mẹ đã lén lút để một hộp bao cao su vào vali của con gái. Nhưng không ngờ, cô con gái lại phản ứng: “Mẹ có bị điên không?”
“Vậy nên hay không nên bỏ bao cao su?” Rất nhiều bà mẹ Trung Quốc đã thảo luận sôi nổi về vấn đề này.
Chuyên gia cho rằng khi phụ huynh gặp phải vấn đề tương tự nên nói cho con cái hiểu rằng đưa cho bao cao su không phải là để khuyến khích dùng thử, mà là để dạy các em cách bảo vệ bản thân.
Vậy, các cô gái nên hay không nên mang bao cao su bên mình?.
Video đang HOT
Chịu sự ảnh hưởng của tư tưởng văn hóa truyền thống Trung Quốc, nhiều người cho rằng khi gặp trường hợp cưỡng hiếp nên tìm mọi cách để phản kháng lại, dù có chết cũng không khuất phục.
Tuy nhiên, cũng có người cho rằng tính mạng là quan trọng nhất, chỉ cần không chết thì mọi thứ đều có thể lấy lại.
Có người chia sẻ rằng khi phải đối mặt với tình trạng không thể phản kháng, các cô gái nên lấy bao cao su và đưa cho chúng sử dụng để bản thân chịu mức tổn thương ít nhất. Đây không phải là sự thỏa hiệp, càng không phải sự hợp tác, mà đó là cách bảo vệ và yêu bản thân.
Theo Báo Pháp Luật
Tâm thư cô gái trẻ gửi người yêu sau 9 năm gắn bó khiến cộng đồng mạng xôn xao
Quen nhau 14 năm, hơn 9 năm yêu nhau. Em luôn tin rằng chúng ta là mối tình đầu cũng là tình cuối của nhau. Anh có nhớ năm lớp 11, khi anh bẽn lẽn đứng nơi cổng trường đợi em, đưa cho em lá thư tỏ tình nói đã thích em từ rất lâu rồi?
Quen nhau 14 năm, hơn 9 năm yêu nhau. Em luôn tin rằng chúng ta là mối tình đầu cũng là tình cuối của nhau. Anh có nhớ năm lớp 11, khi anh bẽn lẽn đứng nơi cổng trường đợi em, đưa cho em lá thư tỏ tình nói đã thích em từ rất lâu rồi? Có thể anh quên giây phút ấy, nhưng em thì không. Anh có nhớ năm lớp 12, em bị bố đánh gẫy chân, còn anh cũng bị mẹ giam lỏng ở nhà chỉ vì biết chúng ta yêu nhau không? Vì gia đình 2 chúng ta đều quá nghiêm khắc, em và anh tự hứa với lòng mình sẽ không liên lạc nhiều, sẽ học tập thật tốt để chứng minh cho bố mẹ thấy rằng chúng ta nghiêm túc với mối quan hệ này.
Anh có nhớ chúng ta đã hẹn nhau cùng vào đại học, cùng học một ngành để sau này được nhìn thấy nhau cả ngày, được gắn bó tương lai với nhau? Ngày đầu tiên nhập học cùng trường ấy, 2 chúng ta cứ đứng nhìn nhau khóc. Anh nhớ không?
Anh có nhớ những ngày tháng nghèo khổ đói rách - những hạnh phúc của thời sinh viên ta đã trải qua cùng nhau? Những ngày cùng học, cùng đi làm thêm, cùng đi tình nguyện, cùng vẽ ra những viễn cảnh về ngày mai? Những ngày mà chúng ta không toan tính không muộn phiền, chỉ lạc quan nhìn về phía trước ấy anh có còn nhớ ?
Anh có nhớ những ngày tháng nghèo khổ đói rách - những hạnh phúc của thời sinh viên ta đã trải qua cùng nhau? (Ảnh minh họa)
Anh có nhớ cách đây mới 1năm, khi chúng ta vừa mua được mảnh đất bằng chính sự nỗ lực của 2 đứa, để chứng minh cho gia đình về tình cảm dài lâu, chúng ta đã quỳ xuống cầu xin 2 gia đình chấp thuận như thế nào không? Để rồi một lần nữa chúng ta ôm nhau khóc, khi mẹ anh gật đầu, khi bố em im lặng đồng ý. Chúng ta đã mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ, và giấc mơ đó chưa bao giờ gần đến thế.
9 năm, kỉ niệm kể làm sao hết, giữa chúng ta không đơn thuần là tình yêu, mà còn là tình thân, là những gì ấm áp gắn bó nhất trong tim nữa. Vậy mà sao, khi chỉ còn cách cái giấc mơ đó một chút thôi, anh lại đành lòng phá bỏ tất cả?
Tại sao anh lại về nhà và nói trong nước mắt với em, rằng anh đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, với một cô gái khác? Tại sao anh lại có thể cầu xin em buông tha anh, để anh đến với tình yêu của anh, để anh được sống với đúng bản thân mình? Tại sao anh lại có thể nói với em rằng tình cảm với cô gái đó mới là tình yêu, là thứ anh không kiểm soát nổi, là người anh không thể sống thiếu? Nếu đó là tình yêu, vậy còn 9 năm của chúng ta, là cái gì? Nếu cô gái đó là tình yêu thực sự của anh, vậy còn em , là ai?
Những ngày mà chúng ta không toan tính không muộn phiền, chỉ lạc quan nhìn về phía trước ấy anh có còn nhớ ? (Ảnh minh họa)
Những ngày em đau ruột thừa, là ai chân trần cõng em từ Đại La chạy ra bệnh viên Thanh Nhàn giữa mùa đông lạnh giá, là ai đã nắm chặt tay em, ở cạnh em bao nhiêu ngày đêm không rời mắt? Nếu đó không phải là tình yêu?
Những ngày em đi làm thêm trên mãi Hồ Tây, là ai đã cặm cụi đưa đón em đi về, chỉ vì không muốn em đạp xe một mình xa như vậy, không muốn em cô đơn? Những ngày đầu mới đi làm, anh phải đi công tác xa, là ai đã lặn lội phi xe máy hàng trăm cây về Hà Nội trong đêm , chỉ vì "nhớ em quá"? Chỉ để nhìn em một chút, lại tất tả đi? Nếu đó không phải là tình yêu?
Những ngày chúng ta tiết kiệm từng đồng xu một, để dành mua nhà mua đất và chuẩn bị đám cưới, bữa cơm chỉ có mỗi đĩa rau và đậu phụ, mà ai nói với em rằng được ăn với nhau, được ăn cơm em nấu đã là hạnh phúc nhất của anh? Nếu đó không phải là tình yêu?
Anh có chút nào nghĩ về những giây phút ấy khi anh nói rằng giữa chúng ta không phải là tình yêu? Khi anh cầu xin em buông tay anh để anh đến với một người con gái khác? Nếu là anh, anh sẽ làm được chứ?
Anh nói anh nợ em quá nhiều. Đúng, anh nợ em rất nhiều. Nợ em 9 năm bên nhau, nợ em một đời hạnh phúc, nợ em những tình yêu và tin tưởng em đã gửi gắm cho anh hết lòng. Còn em, em cũng nợ anh 9 năm thanh xuân, nợ anh những ân cần và yêu thương anh đã trao cho em. Suy cho cùng, em đau đớn, em tiếc nuối, em không đành lòng, nhưng em cũng không hề thiệt thòi gì cả.
Em không đủ cao thượng để chúc anh và cô ấy hạnh phúc, em thậm chí còn rất muốn chỉ thẳng vào mặt anh và người con gái ấy, rằng để tôi xem các người hạnh phúc được bao lâu, để tôi xem cái các người gọi là tình yêu đích thực ấy kéo dài được bao lâu.
9 năm qua, em không tiếc, em chỉ tiếc rằng mình đã yêu quá nhiều, đã tin quá nhiều. Sau tất cả, em chỉ còn một điều duy nhất để nói với anh, chúng ta không ai nợ ai nữa, lời hứa về một đời hạnh phúc, em sẽ giữ lại cho riêng mình.
Theo NEU Confessions
Ông chồng đào hoa tiếc ngẩn ngơ bà vợ già ngày trước và sự thật phũ phàng Anh tự hỏi, mình đã làm gì để đánh mất những thứ này. Giờ thì anh không còn có cơ hội quay trở lại, anh phải đi, phải làm tiếp những gì mình chọn. Đừng ai như anh, có không giữ, mất lại tiếc ngẩn ngơ... Anh Tuấn và chị Hải lấy nhau đã 10 năm rồi. Từ lúc mà gia đình anh...