Các bà nội trợ thường mắc bệnh gì?
Nhiều người vẫn coi nội trợ là công việc đơn giản. Ít ai biết, đây cũng là một nghề nguy hiểm với nhiều rủi ro về sức khỏe.
Nguy hiểm từ bếp
Người có “ thâm niên” tiếp xúc với khói bếp rất dễ bị ảnh hưởng đến da và phổi. BS Đỗ Thị Tường Oanh – Trưởng khoa Bệnh phổi tắc nghẽn mãn tính (COPD), BV Phạm Ngọc Thạch TP.HCM cho biết: “Khói bếp là nguyên nhân gây bệnh COPD đứng hàng thứ hai sau khói thuốc lá!”. Khi COPD xảy ra, đường thông khí hệ hô hấp bị tắc nghẽn, gây khó thở, ho…
Nếu không điều trị, vách của các phế quản bị xơ hóa gây nghẽn đường thở, dẫn đến suy hô hấp và tử vong sớm (các nhà chuyên môn gọi căn bệnh này là “kẻ giết người thầm lặng”). Để hạn chế bệnh này, các gia đình nên dùng bếp gas, bếp điện thay vì bếp than, củi… Tuy nhiên, các món nướng, chiên chỉ nên nấu nướng nơi không khí thoáng đãng, đỡ thải thán khí trong nhà.
Để “nhà mát, bát ngon cơm” hay chồng con “quần là áo lượt”, thơm tho, các bà nội trợ còn phải tiếp xúc với hóa chất từ nước rửa chén, nước cọ nhà tắm, bột giặt, thuốc tẩy, nước xả… Ngày càng nhiều bà nội trợ tìm đến BV Da Liễu điều trị do bị hóa chất “ăn” tay. Theo BS Mai Thu Đường – BV Da Liễu TP.HCM: “Trong hóa chất có chứa nhiều chất tẩy mạnh, làm tan lớp tế bào sừng bảo vệ da”. Thế nhưng, nhiều người ngại dùng găng tay vì vướng víu hoặc tay bị đổ mồ hôi do hầm nóng trong lớp cao su “bít bùng”.
Để không khó chịu, BS Thu Đường hướng dẫn: “Trước khi xỏ găng tay, cần thoa vào tay một lớp phấn (phấn rôm của em bé) hoặc đeo thêm một găng tay vải”. Về nước xả làm mềm vải, thông tin từ trang web sixwise.com cho biết có chứa các chất như: benzyl acetate, benzyl alcohol, camphor, pentane… không tốt cho hệ hô hấp, hệ thần kinh. Vì thế, không nên lạm dụng nước xả vải, vừa bảo vệ môi trường vừa tránh mối nguy cho cơ thể.
Xương khớp “bị ăn hiếp”
Video đang HOT
Đau lưng do xách giỏ đi chợ mỗi ngày là nguyên nhân ít ai ngờ tới. Đã thế, những khi nhà có giỗ, đãi tiệc hay đổi món “ít thịt, nhiều xương” như nghêu sò ốc hến vào ngày cuối tuần cũng làm nặng thêm đôi vai bà nội trợ… BS Nguyễn Văn Quang – Hội Chấn thương Chỉnh hình TP.HCM, khẳng định: “Nếu không ngồi lâu nhưng vẫn bị đau lưng thì chắc chắn nguyên nhân là do xách nặng, vác nặng. Và đây là bệnh thường gặp của các bà nội trợ”.
Cố gắng khuân vác, lưng bị nghiêng lệch về một bên (thường về bên tay thuận), các cơ lưng phải co rút mạnh để giữ thăng bằng trong thời gian dài liên tục. Lúc đầu xách nặng, chỉ thấy hơi mỏi, cùng với thời gian và tuổi tác, sự mệt mỏi tăng dần và đau hẳn một bên lưng (cái lưng không chịu nổi sự quá tải nên “lên tiếng” bằng cách “kêu”… đau). Việc điều trị chứng đau này chỉ còn cách thay đổi thói quen. Nếu phải xách nặng, chị em nên đi chợ bằng xe đạp, xe máy hoặc nhờ chồng chở – cũng là cơ hội để chồng chia sẻ gánh nặng với vợ.
Vẫn biết đau cổ tay sau khi sinh nở là chuyện thường gặp ở những bà mẹ trẻ. Đa số đau ở cổ tay trái trước, rồi đau sang cổ tay phải, vắt khăn cũng đau, cầm vật nhẹ không nổi, nhiều người “đổ” cho sinh đẻ không kiêng cữ nên ảnh hưởng xương khớp. Thế nhưng, BS Thái Thị Hồng Ánh – Khoa Cơ xương khớp – BV Nguyễn Tri Phương TP.HCM cho biết: “Đây là bệnh Quervain – bao gân bị cọ xát do sử dụng cổ tay quá nhiều trong các động tác nâng lên hạ xuống như: nâng hạ bình thủy (nhất là hiện nay, khi các bé bú sữa ngoài nhiều hơn bú mẹ), giặt quần áo, nâng ẵm bé sai tư thế… Để điều trị, cần ngưng làm việc nặng, hạn chế cử động cổ tay cho gân nghỉ ngơi. Mang nẹp hoặc băng thun cổ tay cũng là phương pháp hiệu quả”.
Danh sách bệnh của các “nội tướng” không chỉ dừng ở đây. Một căn bếp không đạt tiêu chuẩn, công việc quá sức cộng với tâm lý của người “chỉ từ nhà ra chợ” còn gây ra hàng loạt những căn bệnh có tên và không tên khác. Vì vậy, người nội trợ cần cẩn trọng bảo vệ sức khỏe của mình, biết cách sắp xếp công việc hợp lý, khoa học và “động viên” chồng con cùng chia sẻ việc nhà.
Theo Phương Nam
Phụ nữ
Gam màu tình yêu
Anh đang vẽ bức tranh của anh rồi, em vẫn là gam màu anh chọn...
Em không biết em có yêu anh không? Với em mọi thứ thật bình thường. Anh đến với em thật tình cờ rồi yêu em cũng thật tình cờ. Tình yêu trong anh bắt đầu từ lần đầu tiên anh tiếp xúc với em thì phải, nhưng em không tin vì em đâu biết tình yêu là gì?
Anh hay cười và cũng hay tìm cớ làm cho em tức lên, mỗi lần em tức lên không nói được gì anh lại có dịp cười ha hả. Không dỗ dành, không xin lỗi, những lúc như vậy em ghét anh biết chừng nào, giận anh biết chừng nào...
Chẳng hiểu sao hôm nay anh không cười nhiều nữa, giọng anh buồn buồn, anh lang thang khắp phố mà không nói cho em hay. Anh lạ quá! Đêm lạnh... Em biết anh sẽ nhắn tin cho em và tin nhắn của anh đến đúng lúc em cầm điện thoại lên. "Cuộc sống đầy rẫy những toan tính và phiền muộn, anh muốn giữ cho tâm hồn được trong sáng và thanh thản. Anh đang vẽ nên bức tranh cho cuộc đời anh, em hãy là gam màu tươi sáng và ấm áp nhất trong bức tranh của anh nhé. Anh yêu em" - đọc tin nhắn của anh em xúc động đến rơi nước mắt.
Công việc của anh là 1 nghề nguy hiểm - bảo vệ an toàn cho người dân, có lẽ vì vậy mà anh cần 1 gam màu trong sáng và trẻ con như em. Em biết anh mệt mỏi, em biết để nói được câu nói này anh đã chờ đợi rất lâu, em biết lúc này đây anh đang chờ đợi 1 câu trả lời từ em, em biết và còn biết nhiều nhiều thứ nữa... nhưng em không trả lời được. Em lờ như không có chuyện gì và nói sang 1 câu chuyện khác, đơn giản vì em chưa sẵn sàng để yêu anh, em cũng chưa sẵn sàng làm gam màu đẹp nhất trong bức tranh của anh. Bởi cuộc sống muôn màu, em sợ mình sẽ làm anh thất vọng. Anh là 1 người đàn ông thành công và có nhiều thứ, ngược lại em chẳng có gì ngoài sự ngây thơ của 1 đứa trẻ. Em sợ...
Dường như anh đoán được em nghĩ gì nên anh không giận. Anh vẫn nói chuyện với em, nhắn tin cho em và đặc biệt còn kể cho em nghe nhiều dự định trong tương lai.
Bức tranh kia tuy là màu đen, nhưng màu đen đó có tình yêu của em, tình yêu trong âm thầm lặng lẽ...
Và anh đang vẽ bức tranh của anh rồi, em vẫn là gam màu anh chọn mặc dù anh không có câu trả lời trực tiếp của em. Anh mang bức tranh đó đến cho em để em thấy rằng trong bức tranh không chỉ có màu đỏ của tình yêu mà còn có màu xanh của hy vọng, màu hồng ấm áp của những yêu thương, màu tím của 1 chút chờ đợi... Anh cho em thấy những hạnh phúc ngọt ngào từ mái ấm gia đình, nơi đó anh được gọi là ba, em được gọi là mẹ, những đứa nhóc nhà chúng ta sẽ giống anh- thông minh và giỏi giang, chúng sẽ giống em ở sự dịu hiền và khéo léo. Mùa đông đến cả nhà chúng ta cùng mặc chung 1 màu áo len do chính tay em đan v...v... và anh gọi em là "Vợ" thật gần gũi và đầy thương yêu...
Anh đã nói và đã vẽ rất nhiều, em bị cuốn theo bức tranh đó, ham thích nhưng không mê muội. Em vẫn cứ là em, vô tư, ngây thơ và đôi khi vô tâm trước mọi thứ anh đang dành cho em.
Một hôm anh đang vẽ những nét đẹp tiếp theo, anh đang mải mê tô lên đó những màu tươi sáng nhất thì em lại vô tình "làm vây lên đó 1 gam màu đen tối". Anh như người đang ở thiên đường rơi xuống vực thẳm, bức tranh chỉ còn 1 nét chấm nữa thôi là hoàn thành nhưng chính em là thủ phạm làm hỏng hết tất cả... Lần này anh thật sự tức giận và ra đi. "Chúng ta ly dị" - đó là lời cuối cùng anh dành cho em.
Và đến lúc này em mới thật sự lo sợ, em thấy trong lòng hụt hẫng. Dường như có 1 lỗ thủng nào đó trong trái tim em. Em đau buốt mà không nói được nên lời. Em muốn gặp anh và nói với anh rằng: "Bức tranh kia tuy là màu đen, nhưng màu đen đó có tình yêu của em, tình yêu trong âm thầm lặng lẽ, tình yêu em chưa bao giờ được lên tiếng, 1 tình yêu bị màu đen che lấp"... "Em yêu anh".
Cuộc sống con người thật mong manh, đôi khi hạnh phúc trong tay nhưng ta không chịu nắm giữ để dến lúc tuột khỏi rồi mới biết nó quý giá chừng nào.
Tôi hy vọng trong cuộc sống này những ai có tình yêu hãy biết giữ lấy nó và ai chưa được nói lời yêu thương hãy nói với người mình yêu. Bởi tất cả chúng ta chỉ có 1 cơ hội, cơ hội duy nhất trong giờ phút hiện tại này.
lyly279@gmail.com (Theo Bưu Điện Việt Nam)