Cả tuần nay, vợ chồng mình “chiến tranh lạnh” tại vì cái điều hòa
Vợ chồng đang nằm điều hòa mát lạnh, cớ gì mà kêu nóng được. Vì thế, mình muốn “lười yêu” với chồng cũng không được nữa.
Mấy hôm nay thời tiết nắng nóng khủng khiếp quá. Có lẽ đây là mùa hè nóng nực và khắc nghiệt nhất suốt mấy năm trở lại đây. Ngày nào cũng đối mặt với cái nắng nóng oi ả từ 38 – 40 độ mà cả nhà mình cũng như mọi người đều thấy oải và mệt mỏi hết cả người. Song riêng chồng mình thì không thế.
Kể chuyện tế nhị nhà mình ra đây, mình biết chồng mình sẽ không hài lòng. Nhưng vì tin chắc chồng sẽ đọc được bằng cách này hay cách khác (vì anh cũng làm việc online cả ngày trên máy tính) nên mình xin phép được giấu tên. Để nhỡ có đọc được những tâm sự của vợ viết, anh cũng đỡ ngại ngần với các đồng nghiệp hay bạn bè của mình.
Vợ chồng mình đều cùng bằng tuổi nhau. Năm nay cả hai đều 28 tuổi. Chúng mình đám cưới đã 4 năm nay và cũng đã có 2 con nhỏ rồi. Dù vợ chồng ở riêng không sống cùng bố mẹ nên có vất vả hơn nhưng bù lại, mình được sống rất thoải mái. Mình tha hồ chăm con theo ý mình và vợ chồng cũng được riêng tư tối đa.
Mùa nóng mà tần suất yêu của chồng chẳng giảm, mình nghĩ chung quy lỗi tất cả là tại… cái điều hòa (Ảnh minh họa)
Trước đây, mình và chồng đều rất hợp nhau trong “khoản ấy”. 2 lần bầu bí, mình chẳng phải kiêng khem sinh hoạt với chồng như nhiều mẹ bầu khác. Rồi sau sinh đúng 2 tháng, là vợ chồng mình ai cũng đầy ham muốn được gần nhau. Song thời gian gần đây, do bận rộn hơn lại nắng nóng kéo dài nên mình mệt mỏi, chẳng ham hố chuyện yêu với chồng nữa.
Song khổ nỗi, trong khi nhiều chị em kêu thời tiết nắng nóng, chồng lười ăn và lười yêu. Còn chồng mình lại không giống thế. Đi làm, anh ngồi máy lạnh cả ngày. Khi về nhà, cả nhà mình cũng “nhốt” nhau trong phòng máy lạnh với điều hòa bật liên tục nên chồng mình vẫn chưa thấy hiện tượng gì.
Video đang HOT
Thế là mỗi tối, khi đã cho 2 con ngủ riêng yên vị tại phòng khác, mình về phòng riêng lần nào là lần ấy bị chồng “khều khều”. Mình kêu mệt thì anh không ép mình song vẻ mặt chồng cứ lầm lì không vui. Nhiều khi mình đành lấy lý do nóng thì chồng biết ngay mình ngụy biện. Bởi vì thực tế, vợ chồng đang nằm điều hòa mát lạnh, cớ gì mà kêu nóng được. Vì thế, mình muốn “lười yêu” với chồng cũng không được nữa.
Thấy mùa nóng mà tần suất quan hệ của chồng chẳng giảm, mình nghĩ chung quy lỗi tất cả là tại… cái điều hòa. Do đó, mình lục tung trên các web online tìm cách để làm cho điều hòa bị hỏng tụ. Và cuối cùng mình cũng làm được điều này với chiếc điều hòa nhà mình.
Khi chưa phát hiện được nguyên nhân, nhà mình phải tạm không có điều hòa 1 – 2 hôm. 1 – 2 hôm ấy mình cũng được “yên thân” thật do chồng mải mê chống lại những cơn nóng nực với khá nhiều mồ hôi dù nằm quạt.
Song chỉ được 1 – 2 ngày, chồng mình đã phát hiện điều hòa bị hỏng tụ. Vậy là anh sẵn sàng chi ra vài trăm để gọi người sửa tụ. Mình xót tiền nhưng vẫn phải im im, không dám hé răng nửa lời. Bởi thế, dù ngoài trời nắng nóng nhưng trong nhà mình vẫn mát lạnh. Mình lại phải khổ sở đối phó và chiều theo những ham muốn của chồng.
Mình thì nửa yêu và nửa ghét cái điều hòa nhà mình (Ảnh minh họa)
Thành ra mùa nóng năm nay, mình thì nửa yêu và nửa ghét cái điều hòa nhà mình. Chồng cứ “đòi” nhiều mình làm mặt giận chồng luôn. Còn anh, thấy vợ như vậy, anh cũng làm mặt lạnh. Dù thực tế chẳng có chuyện gì to tát mà vợ chồng mình cứ chiến tranh lạnh, hỏi gì đáp nấy, nhấm nhẳng trả lời cả đến tuần nay như vậy.
Mấy đêm nay mình cứ nằm nghĩ, ngày xưa vợ chồng chưa có điều kiện chưa có nhà và chưa có điều hòa thì khốn khổ vì những đêm mùa hè oi ả. Thế mà hiện nay có điều kiện hơn, ngày nóng vẫn mát lạnh thì lại vẫn hục hặc giận nhau chuyện không đâu? Có phải do vợ chồng mình đều quá ích kỷ không chịu chiều nhau, chỉ nghĩ đến bản thân mình hay tất cả lỗi là tại cái điều hòa đây?
Theo Tri Thức Trẻ
Tôi đã tìm anh suốt 9 năm qua
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao?
Ngồi cả buổi sáng để nghe đúng một bài hát Tình Ngàn Năm của Cẩm Ly, lòng tôi chợt buồn. Lời bài hát có chăng là định mệnh của tôi và anh?
Tôi và anh cùng học chung thủa cấp 2. Cái tuổi học trò ấy, không có định nghĩa của chữ yêu hay thương mà chỉ là thích. Rồi lớp 10, tôi và anh học riêng nhau. Tôi vẫn như vậy, mỗi giờ ra chơi, lại đến lớp của anh. Tôi có ngờ đâu, xung quanh anh có nhiều con gái quan tâm. Bởi, người ta nói anh học giỏi và đẹp trai nữa. Học giỏi thì tôi công nhận, riêng tôi thích anh thì chưa bao giờ nghĩ đó là vì anh đẹp trai. Tôi không thể quên cái ngày ấy, lúc vừa chạm mặt anh ở căng tin trường, anh đi cùng một bạn gái cùng lớp. Ánh mắt bạn ấy cứ nhìn tôi như viên đạn đâm xuyên. Những bạn học cùng lớp với anh ấy nói, tôi bị bạn nữ này dọa đánh. Vì nhớ tới câu nói ấy, tôi đã đi thẳng lại và đánh thật mạnh vào bụng của anh. Tôi bảo, sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Chuyện như ngày hôm qua các bạn ạ. Cái đánh ấy, bây giờ tôi vẫn còn rất đau. Và tôi đã hối hận với câu nói ấy.
Đúng là sau lần đó, tôi đã không được gặp anh. Mãi cho đến nay, gia đình anh chuyển về Hưng Yên sống. Sang năm lớp 11, tôi cuống cuồng tìm anh, tôi mới biết anh đã chuyển trường. Cái tuổi ấy, tình cảm có gì đâu là đau đớn nhỉ thế mà tôi như ngã ngụy xuống. Tôi khóc. Tôi chỉ biết về nhà nói với mẹ rằng "Đức nó về Hưng Yên rồi mẹ ơi".
Và từ lúc ấy, lòng tôi cứ thôi thúc một điều, nhất định tôi sẽ ra gặp anh. Và cũng từ lúc ấy, tôi khẳng định rằng, tôi có thương anh.
Năm nhất Đại học, vào một ngày chủ nhật, tôi nghe một giọng nói rất thân quen - là giọng của anh. Anh bảo lâu lắm mới tìm lại được số điện thoại nhà riêng của tôi, và mẹ tôi đã cho số di động cho anh. Nghe giọng nói anh mà nước mắt tôi đầm đìa và tim đập loạn. Tôi nghĩ trong đầu, ờ thì yêu xa vậy. Tôi được biết anh học ở Hà Nội. Lúc đó tôi sắp được đi thực tế ngoài ấy. Tôi chờ đợi ngày gặp anh. Tôi vẽ ra một bức tranh rằng, tôi sẽ đứng giữa Hồ Gươm, anh sẽ vội vã chạy lại ôm tôi - một cái ôm thật chặt. Chúng tôi sẽ yêu xa, dù là khoảng cách rất xa.
Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được (Ảnh minh họa)
Thế nhưng, giữa trời xuân Hà Nội, tôi đã tắt lịm đi niềm hy vọng. Lúc ấy, tôi không liên lạc được với anh. 3 ngày ở HN không đủ cho tôi tìm anh. Vì tôi chỉ biết anh học Ngoại ngữ ở Hà Nội. Thế là mất liên lạc lần nữa.
6 năm sau, trên trang Facebook, tôi nhận một lời mời kết bạn Đức Lee. Linh cảm cho tôi biết rằng đó là anh. Tôi đồng ý, tất cả như vỡ òa. Một lần nữa, tôi lại khóc. Tôi biết lần này sẽ không lạc nhau nữa. Chắc chắn là như vậy.
Thế nhưng, người không lạc nhau, nhưng tim giờ lạc nhịp. Nói chuyện với nhau, tôi cố giữ hết những cảm xúc, và cố gắng để xem anh như một người bạn cũ. Vậy mà tôi đã không làm được khi người bạn gái của tôi hỏi rằng "Liệu mày và Lee không thể như xưa à?". Đau lắm. Tôi chỉ biết nói là tôi rất muốn nhưng liệu người ta thì sao? Khi những câu nói hàng ngày chỉ là những cách nói chuyện như một đứa bạn học cùng cấp 2, không gì cho thấy sự quan tâm hay sâu sắc hơn nữa.
Nhưng tình cảm con người không thể nào giấu mãi được. Một ngày, hai ngày, ba ngày...và nhiều hơn nữa. Những tin nhắn, video call... càng làm tôi không đứng vững với suy nghĩ của mình. Tôi bắt đầu nghĩ rằng, tôi sẽ bỏ tất cả để hai đứa như xưa. Chỉ cần anh cho tôi một lời hứa, một niềm tin để tôi tiếp tục sống với cảm xúc của mình.
Tôi nói với anh. Ngày đầu anh im lặng, ngày thứ hai anh vẫn im lặng, rồi ngày thứ 3 như có vết dao ở đâu đó cứa vào tim tôi.
3 năm cấp 3, 4 năm đại học, 2 năm đi làm... 9 năm. 9 năm xa như vậy có gì để khẳng định cho một cảm giác thích của tuổi học trò? Anh bảo tôi đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh bảo như thế, vậy tại sao anh lại nói với bạn của hai đứa rằng "Anh không muốn tôi chờ anh, tôi khổ vì anh. Anh công việc chưa ổn định, anh là con trưởng, không thể vào Nam....". Anh có thể bày tỏ được với bạn ấy, anh còn quan tâm tôi nhưng anh không muốn tôi khổ. Anh muốn tôi hạnh phúc với những gì của hiện tại nhưng những điều đó anh đã không nói với tôi. Anh bắt đầu xa lánh tôi...
Có phải tôi đã quá đáng khi bắt anh phải như thời học sinh? Quá đáng khi bắt anh hứa một câu để tôi có động lực chờ anh?
Tôi đã tìm anh 9 năm, 9 năm để nhận lấy câu nói của anh rằng "Cảm xúc học trò". Tôi phải làm sao? Tôi muốn biến mất khỏi anh, bỏ số điện thoại, hủy kết bạn và tất cả... nhưng tôi không làm được. Tôi không muốn lại mất anh, rồi lại tìm anh. Vì trong 9 năm qua, chưa bao giờ tôi quên cái tên ấy, chưa bao giờ nguôi ngoai kỷ niệm học trò. Anh hứa sẽ hát cho tôi nghe bài Tình Ngàn Năm, và anh sẽ mãi hát cho tôi nghe như vậy. Vậy mà... Tôi phải làm sao đây mọi người ơi?
Theo VNE
Anh yêu tôi nhưng không muốn kết hôn Môi khi tôi nhăc đên chuyên kêt hôn, anh luôn tim cach lảng tranh. Tôi không biêt phai tiêp tuc lam ngươi tinh cua anh hay dưng lai? Sau khi chia tay môi tinh đâu keo dai gân 5 năm, tôi gân như không con dam tin vao tinh yêu nưa, cam giac bi ngươi minh yêu thương nhât phan bôi không co...