Cả nhà ngồi xem chồng đánh tôi
Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con trai duy nhất nên được chiều từ bé. Anh luôn chửi rủa tôi thậm tệ và đánh cả khi tôi mang thai.
Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán, chồng tôi 26 tuổi và ở nhà. Chúng tôi chơi với nhau từ khi học cấp 3, đều ở trong một nhóm nhưng vì là khác giới nên cũng không hay trò chuyện nhiều. Tôi và anh cưới nhau năm 2012 và hiện tại đã có một cháu trai 19 tháng tuổi.
Lúc chuẩn bị cưới, anh về nói với gia đình thì các chị gái của anh không đồng ý. Tôi cũng nói với anh rằng, nếu như các chị anh không đồng ý thì chúng ta nên chấm dứt (thực ra chúng tôi chơi với nhau nhưng yêu nhau thì cũng chỉ mới chỉ được một tháng là anh hỏi cưới tôi) vì nếu có lấy về thì sống cũng lắm chuyện giữa các chị và em dâu.
Anh khuyên bảo tôi rằng: “Anh lấy vợ về anh sống cùng vợ anh, còn các chị thì đã đi lấy chồng rồi, lo gì nữa”. Tôi cũng nghe anh và tôi nghĩ mình về không đụng chạm tới họ thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sau một năm cưới nhau về chẳng có chuyện gì xảy ra, cho tới khi tôi sinh cháu và nghỉ ở nhà 8 tháng thì khi đó bắt đầu mới có nhiều chuyện.
Gia đình chồng tôi cũng phức tạp, mẹ chồng đã mất, vợ chồng tôi ở chung với bố chồng, một chị không lấy chồng, một chị đã đi lấy chồng nhưng bỏ chồng (cùng đứa con của chị ấy) và một cô em sinh năm 1993. Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con thứ 6 và là con trai duy nhất trong gia đình nên được chiều chuộng từ bé.
Sống trong hoàn cảnh như vậy thật sự rất phức tạp, vậy mà anh không hề biết thông cảm và hiểu cho tôi, bất cứ chuyện gì các chị nói, không hề hỏi xem đúng như lời các chị nói hay không mà cứ thế là về để mắng và chửi tôi. Có một lần, con trai tôi phải nằm viện, khi đi tôi không kịp mang quần áo của mình để thay. Tối tôi bảo anh mang vào cho nhưng anh không vào và bảo chị gái anh mang giúp. Tôi nói: “Chị trông cháu hộ em để em đi thay quần áo”, thế mà vài hôm sau chồng tôi nói lại với tôi rằng: “Chị mang quần áo vào viện cho mà em không nói một lời nào với chị ấy”, rồi mắng tôi là ngu, không biết giống gì. Tôi thực sự bực mình nhưng không làm gì được.
Cứ mỗi lần anh đi chơi cờ bạc, tôi gọi về là hai chúng tôi lại cãi nhau. Anh cũng hay đi chơi sâm dưới nhà anh rể và bạn bè hay rủ anh đi uống rượu, lần nào đi uống rượu về là lần đó anh say mềm. Tôi đã khuyên bảo anh rất nhiều nhưng không được, những lời tôi khuyên bảo thì anh không bao giờ nghe cứ cho rằng tôi không biết gì và nói: “Câm mồm đi, mày thì biết gì mà nói”.
Trước đây anh đi làm công nhân thì không có thời gian để đi chơi sâm hay uống rượu, nhưng kể từ khi anh nghỉ việc năm 2012 đến giờ rồi ở nhà, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh hay đi chơi và bạn bè rủ anh đi nhậu. Hai vợ chồng cãi nhau, chồng đánh tôi mà bố chồng và các chị ngồi ngay cạnh đó không ai can hay nói năng gì, cứ để mặc cho anh đánh chửi và đuổi tôi ra khỏi nhà. Đã thế việc anh đi chơi sâm và rượu chè như vậy mà chị (chị bỏ chồng) còn mắng tôi là: “Nó chơi như thế là ít, nó mà chơi nhiều như anh rể thứ tư thì mày không sống nổi tới 2 ngày”.
Bố chồng thì bảo tôi không phải lo, việc anh đi chơi bời việc đó đã có bố lo, thật sự tôi không còn lời nào để mà nói nữa. Thế rồi anh ra nhà bạn của chúng tôi chơi thì được mấy bạn khuyên nhủ, từ đó anh ít đi chơi hơn và ở nhà hoặc đi thì cũng chỉ đi xuống nhà ông ngoại, đến nhà bạn bè chơi thì đều cho vợ con đi cùng.
Video đang HOT
Kể từ đó chúng tôi lại sống hòa thuận với nhau, không có cãi cọ. Hàng ngày tôi đi làm còn anh ở nhà trông con. Buổi sáng trước khi đi làm tôi thường phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho con khi nào con dậy, anh ở nhà cho con ăn nên bé rất quấn bố. Có khi hai vợ chồng ở nhà nhưng cháu chỉ theo bố, còn mẹ thì không.
Anh không chơi, không uống rượu được hai tháng thì anh “ngựa quen đường cũ”. Đầu tháng 7, con tôi ốm, bị ho rất nhiều nghe mà xót ruột gan, vậy mà anh đi ăn cưới xong lại đi ăn nhậu tiếp. 9h tối, tôi gọi điện bảo anh, con thì ho nhiều như vậy mà còn có tâm trí đi uống rượu muộn không về, tôi gọi rất nhiều nhưng anh không về, còn tắt điện thoại. Đến 10h30, anh mới về, rồi lại say. Tôi rất bực, đã phải lo cho con ốm giờ lại phải chăm anh say rượu.
Hôm sau, anh lại bỏ con ở nhà cho bố tôi trông để đi ngồi chơi sâm cả buổi sáng, trưa về ăn cơm tôi biết nhưng không nói gì. Đến 13h30 tôi đi làm thì anh cũng dậy và lại đi tiếp. 18h tôi đi làm về, anh vẫn không về. Tôi thấy con chơi một mình, ở nhà thì có đứa cháu năm nay học lớp 8 trông và cô em chồng (em chồng tôi năm nay ngoài 20 tuổi nhưng thật sự vì chưa phải làm gì nên vẫn còn trẻ con và chưa biết suy nghĩ nhiều).
Tôi rất bực mình vì anh bỏ bê con trong khi con vẫn còn đang ốm (tôi rất sợ con ốm vì một lần cháu đã bị co giật, mà khi đó cháu chỉ bị nóng chứ không sốt, mà co giật thì những lần sau hay bị tái phát) nên khi ốm tôi không an tâm nếu không có người lớn ở nhà. Nói gở, nếu chẳng may anh đi như vây để con cho đứa cháu trông nếu có chuyện gì xảy ra thì nó làm sao biết xử lý như thế nào?
Rồi tôi đi gọi anh về. Anh cũng không về ngay, 18h30 anh mới về, rồi hai vợ chồng lại cãi nhau. Hôm sau, vì một chuyện nhỏ nhặt mà chúng tôi lại cãi nhau tiếp. Anh đã túm tóc và lấy tay ấn đầu tôi xuống giường, làm tôi rất đau. Tôi vùng lên, dùng cây phất trần trong tay và đánh vào người anh. Anh lại túm tóc, đánh và tát tôi, trong khi đó tôi lại đang có bầu 4 tháng.
Tôi bực quá, nói anh đánh chết luôn hai mẹ con tôi đi, đàn ông gì mà chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt rồi về nhà đánh vợ, chửi con. Hôm đó còn có bố chồng, chị chồng ngồi ngay cạnh mà không ai lên tiếng một câu hay can vợ chồng tôi.
Anh nói tôi chẳng làm gì được cho gia đình anh cả, đừng tưởng đi làm về hàng tháng được 1 triệu đồng đã là to. Nhưng anh đâu biết rằng, tôi một tháng làm được 3 triệu đồng, về đưa cho gia đình 1 triệu đồng để phụ thêm nhưng buổi chiều đi làm về không có rau, thức ăn tôi lại phải bỏ tiền ra mua. Còn 2 triệu đồng, tôi để nuôi con. Anh chưa hề cho tôi được một đồng nào, từ quần áo, sữa, thức ăn… của con đều do tôi bỏ tiền ra mua. Bây giờ để nuôi một đứa trẻ cần biết bao nhiêu thứ mà anh có nghĩ gì đâu. Tôi không dám ăn, không dám mua sắm đồ cho bản thân chỉ biết lo cho con sao cho con không bị thiếu thốn.
Hai vợ chồng tôi đang cãi nhau thì cô em gái từ nhà tắm đi ra và nói tôi: “Chị câm mồm đi! Chồng nói một câu, vợ cãi lại một câu, bị đánh thế là ít, còn phải đánh nữa”. Chẳng lẽ chồng đánh, tôi cãi lại là tôi có tội ư? Tôi bị chồng đánh lần này không phải là lần đầu mà đã mấy lần, chưa kể anh luôn chửi tô. Nhiều khi tôi nghĩ đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nên tôi lại thôi nhưng thật sự tôi sống trong gia đình này tôi bị ức chế và strees rất nhiều.
Tôi viết lên những dòng tâm sự này mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì đây? Các chị chồng thì hay để ý và nói lại với chồng để anh chửi tôi. Bỏ chồng thì lại mang tiếng với làng xóm, khổ cho bố đẻ tôi (bố tôi là hiệu trưởng của trường cấp 1, mẹ thì đã mất khi tôi bắt đầu lên lớp 10, sau đó bố tôi đi bước nữa), và nhất là khổ cho đứa con gần 2 tuổi và đứa trẻ đang trong bụng tôi rồi chúng lại không có bố hoặc không có mẹ. Tôi không biết phải làm sao nữa.
Theo VNE
Sự thật sau 4 năm sống thử
Ngay phút quan trọng nhất, tôi đã phát hiện ra một sự thật có thể đã quá đủ cho cuộc đời tôi.
4 năm sống thử, tôi luôn chiều chuộng và dành cho em những tình cảm chân thành nhất. Vậy mà ngay phút quan trọng nhất, tôi đã phát hiện ra một sự thật có thể đã quá đủ cho cuộc đời tôi.
Tôi và em quen nhau cũng đã 4 năm rồi. Bốn năm đó sống chung với nhau, có thể xã hội đã lên án từ " sống thử" nhưng thật sự cả 2 chúng tôi đều rất yêu nhau và tự nguyện đến với nhau. Em là người con gái của một gia đình ở miền Tây Nam Bộ. Nhắc đến miền Tây ai cũng nói con gái dễ thương, biết chiều chuộng và thương yêu chồng. Và tất nhiên người tôi yêu cũng có những đức tính đó.
Trước khi quen em, tôi biết em đã trải qua nhiều cuộc tình trước đây. Nhưng vì tình cảm của tôi có thể quá sâu đậm, nên em chấp nhận và sống cùng tôi. Cả hai đều làm việc, yêu thương nhau và trao cho nhau những kỷ niệm có thể đối với tôi đó là tất cả.
Hai năm đầu, em đi làm và sống cùng tôi. Bỗng nhiên qua năm thứ 3 từ lúc Tết em về quê thăm gia đình xong em nói với tôi là ba mẹ em không cho lên Sài Gòn nữa. Tôi cũng nghe em và hiểu, cũng an ủi em và 1 năm đó em sống với gia đình, chúng tôi vẫn giữ liên lạc. Và tất nhiên cả hai gia đình đều biết chúng tôi yêu nhau.
Năm thứ 4, tôi quyết định nói cha mẹ tôi xuống ra mắt và xin hỏi cưới em. Gia đình em cũng đồng ý và cho em lên Sài Gòn học giáo lý bên đạo Thiên Chúa. Tình cảm của chúng tôi vẫn yên ấm trong 3 tháng học giáo lý. Tôi bắt đầu cảm thấy em không còn như xưa, một tình cảm dần xa cách. Tôi đâm ra nghi ngờ qua những tin nhắn lẫn hành động của em. Tôi thì không xem hay điều tra các tin nhắn trong điện thoại của em, vì tôi tôn trọng một cái gì đó riêng của em.
Tôi thì đi làm, em vừa lên Sài Gòn sau 1 năm sống ở nhà với ba mẹ. Tôi cũng xin việc cho em bán hàng trong siêu thị. Nhưng làm được một ngày thì em xin rút lại hồ sơ xin nghỉ. Tôi hỏi thì em nói do ở nhà giờ lâu bỗng đi làm cảm thấy khó và mệt mỏi. Tôi cũng thông cảm, bởi vì tôi cũng từng như thế, nên để cho em một thời gian thích nghi lại. Vì thế em ở nhà 3 tháng để học giáo lý hôn nhân.
Cũng trong lúc đó, vô tình khi tôi chép nhạc vào điện thoại từ máy tính qua cho em, tôi thấy những tấm hình em chụp với một người nào đó ở khu du lịch quê em. Tôi hỏi thì em nói anh họ. Nhưng anh họ tại sao lại đi chơi riêng? Những tấm hình chỉ có hai người, tại sao anh em họ mà không có người thứ 3? Em không lên tiếng, chỉ trả lời cho qua. Tôi cũng cho qua, vì tôi đã quyết định yêu em. Với lại người lớn hai bên gia đình đã nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ em sẽ hiểu và từ bỏ nó.
Trong thời gian học giáo lý hôn nhân để kết hôn, em có những biểu hiện khác thường. Tôi hay đi uống cafe với bạn ở công viên những buổi tối, tôi rủ em đi cùng thì em nói mệt, không muốn đi hoặc giả vờ giận hờn, nói tôi hay đi uống cafe tối.
3 tháng dần trôi qua, tôi cũng không biết như thế nào nữa. Nhưng sự thật là những cái ôm, nụ hôn của chúng tôi không còn mặn nồng như xưa. Tôi phải làm thế nào, bỏ em sao? Cha mẹ tôi rất quý em, cha mẹ em cũng rất thương tôi. Đồng thời tôi vẫn còn rất yêu em. Đã có những lúc quá hoang mang tôi đã cầu xin Chúa sắp xếp tình cảm và vun vén cho tôi nếu em yêu tôi thật lòng. Còn không, xin Chúa hãy cho em rời xa tôi.
Đến ngày học giáo lý cuối cùng, ngày thi để lấy bằng Giáo Lý Hôn Nhân. Vô tình tôi login vào nick chat của em và xem các nhật ký trò chuyện. Và tôi cảm thấy một tiếng "nổ" ngang tai.
Một sự thật có thể đã quá đủ cho cuộc đời tôi (Ảnh minh họa)
Trước khi quen tôi, em cũng có tình cảm và quan hệ với người kia. Giờ em mới biết người đó đã có vợ, có con đã 3 tuổi. Lời qua tiếng lại, đàn ông mà nên tôi hiểu, mật ngọt chết ruồi. Người đó vẫn buông lời tán tỉnh, nói vẫn còn yêu em và có nhiều chuyện khó nói với em. Tôi thật khinh thường người đàn ông đó đã có vợ có con rồi mà vẫn còn trêu chọc như vậy. Còn em, em nói nhớ lại những kỉ niệm của hai người, em còn nói một câu mà tôi có thể chết đứng luôn: "Lúc đó, em rất muốn anh cho em một đứa con, nhưng mà không được". Nghe câu đó tôi lặng người một lúc rồi bình tĩnh đọc tiếp xem như thế nào. Và các anh chị cũng biết, lời qua tiếng lại em vẫn mong gặp lại người xưa.
Qua tin nhắn tiếp theo, đó là lời nói chuyện của cô ấy với chị họ của cô ấy, lúc thường tôi cũng thường than thở với người chị họ đó. Em có trao đổi, nói em cũng mới quen thêm một người ở quê em, người này lái taxi 8 năm rồi, hơn em 13 tuổi, có thể nói ông này 46 tuổi gần bằng tuổi cha của em. Em nói với chị gái em là ông này dễ thương, gia đình cũng khá giả vì chính em cũng đã đến nhà người đàn ông ấy rồi. Những lần em xin tôi về quê, tôi đưa em từ Bình Thạnh chạy qua đến Bến xe Miền Tây để em bắt xe về. Và qua những tin nhắn đó thì tôi cũng phát hỏa là người đó chạy taxi chở em từ dưới quê lên Sài Gòn lại. Trong khi em nói với tôi em bắt chuyến xe có người chở đến tận nhà, không mất công anh chạy ra đón.
Tôi lặng trong giây lát, một cơn đau như tia sét đi ngang tôi. Tôi mới bảo em lại trước máy tính của mình và tôi bảo em đọc hết những dòng tin nhắn ấy rồi cho tôi một câu trả lời. Vì chứng cứ rành rành như thế, em không nói được gì. Em chỉ nói là người đàn ông ấy cũng là người anh của em. Đợt Tết năm 2012 này em lên nhà ngoại chúc Tết, thì anh này ở kế nhà ngoại nên tình cờ anh ấy qua chúc Tết ngoại nên em quen.
Tôi cho em đọc lại tin nhắn của em với người tình cũ - người mà em muốn cho anh đó một đứa con. Em khóc, em nói đó chỉ là quá khứ, một quá khứ có thể đau lòng vì em nhận ra mình bị lừa. Tôi hỏi, nếu em đã biết như thế, tại sao còn cố tìm ra số điện thoại lẫn nick chat để liên lạc lại với người ta làm gì, thì em lại biện luận em giờ coi anh ấy như một người bạn thân.
Tôi có hơi nóng nên nói ra những lời xúc phạm em, nhưng bình tĩnh lại tôi nói chúng tôi nên xa nhau một thời gian để cho cả hai có một khoảng lặng riêng để suy nghĩ. Và tôi không muốn em ở lại đây nữa. Trưa hôm đó em bắt xe về quê luôn. Ngay tối đó tôi đã đi thi Giáo lý Hôn Nhân một mình và tự nhiên không biết tôi nghĩ thế nào mà làm cả hai bài, một bài cho tôi và một bài cho em.
Thật đau lòng khi tôi đưa ra quyết định chia tay em, vì không còn gì nữa. Một vết thương lòng quá đau suốt 4 năm ăn ở với nhau, mặc dù tôi còn rất yêu em. Em có nhắn tin xin lỗi và mong tôi tha thứ. Tôi nói nếu chấp nhận quay lại, em có thể chịu đựng được khi tôi không còn niềm tin với em nữa hay không? Tôi nói em hãy nói với gia đình em mọi chuyện và tôi sẽ gọi về để nói chuyện với cha mẹ em về vấn đề này. Nhưng em không muốn, em nói để từ từ có cơ hội em nói. Em không muốn gia đình em buồn vì cả họ hàng ai cũng biết tôi và em, giờ xảy ra chuyện như thế thì còn gì.
Tôi phải suy nghĩ để nói thế nào cho gia đình hai bên hiểu, để bên kia hiểu tôi đã bị đối xử như thế nên tôi mới chia tay. Và đối với cha mẹ tôi, mẹ tôi rất quý em, tất nhiên khi tôi nói sự thật, mẹ tôi sẽ rất buồn. Mẹ tôi ốm lắm, bình thường đã ăn ngủ không được. Đi khám thì bác sĩ nói tính mẹ tôi hay lo, suy nghĩ nhiều dẫn đến mất ăn mất ngủ. Tôi thì không muốn mẹ lại phải mất ngủ, ăn không ngon vì chuyện của tôi nữa.
Anh chị ơi, anh chị đọc được đến đây, trong lòng tôi thật sự cảm ơn anh chị rất nhiều, vì quan tâm đến tôi, một người xa lạ. Tôi cũng đã rớt nước mắt cho mối tình này. Nhưng tôi đã quyết định để cả hai được giải thoát. Nhưng làm sao để cho cả hai bên gia đình - những người lớn chấp nhận và không đau buồn nếu chúng tôi không kết hôn với nhau? Nếu tôi nói sự thật, tất nhiên cha mẹ cô ấy sẽ cảm thấy xót xa, ray rứt, xấu hổ vì có cô con gái như thế. Tôi cũng không thể nói với cha mẹ tôi sự thật ấy. Một sự thật có thể đã quá đủ cho cuộc đời tôi.
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Sợ rằng đến lúc nào đó, chồng tôi sẽ... ăn phở!" Chúng tôi đã có với nhau hai mặt con, nhưng dạo gần đây mỗi khi hai vợ chồng gần gũi, tôi thấy rất khó chịu và đau đớn, không có cảm giác như trước. Năm nay tôi 42 tuôi, hàng tháng vân thây kinh đêu đặn nhưng sao chẳng còn ham muôn? Tôi rât ý thức vê tâm quan trọng của chuyên gối...