Cả gia đình khốn khổ từ khi bố tôi bị bệnh
Bố có khi không ngủ được thì bắt cả đêm mẹ thức trắng, rồi kêu rên, kêu mình sắp c.hết, giả như mất trí nhớ.
Bố tôi là người rất gia trưởng, nóng tính. Bố là con trưởng, lại rất quan tâm đến anh em nội nên các cô chú rất kính trọng, nể sợ. Ai cũng thấy bố là một người hết mình vì gia đình nhưng không hiểu được nội tình thực sự của gia đình tôi. Bố tôi rất ích kỷ, hai chị em đều bị cấm giao lưu với bạn bè, không được đi chơi liên hoan với lớp, nếu học kém sẽ bị c.hửi thậm tệ, thường xuyên bị lôi ra so sánh. Vì quá áp lực, chị tôi đã trượt đại học, bố nổi điên ném đồ đạc, một năm ôn thi lại lúc nào nhà tôi cũng như có đám tang. Mẹ tôi cũng vậy, khổ sở, nhiều lần mẹ có ý định t.ự t.ử nhưng vì thương con cái nên mới bỏ ý định.
Có lần mẹ phải vào viện chữa bệnh, cũng chỉ vì một câu nói bố đã nhắn tin bảo mẹ thắt cổ t.ự t.ử đi, rồi c.hửi bằng lời lẽ thô tục, kinh khủng. Nhà tôi vốn dĩ đã như nhà tù, cả ba mẹ con chúng tôi sống trong cay đắng sợ hãi, nhưng rồi cũng nhịn để sống. Khi bố về hưu, tính đỡ hơn trước, chúng tôi đều đi học ở Hà Nội, bố nhiều bệnh tật chỉ trông cậy vào mẹ. Các đây vài tháng bố bị u não nhưng may mà u lành. Tưởng như thế là may mắn nhưng gia đình tôi bắt đầu chuỗi ngày như địa ngục.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Người thân đau cũng như chính mình vậy, cả gia đình tôi lúc nào cũng căng thẳng, không dám làm gì mạnh để ảnh hưởng đến bố, mẹ chăm sóc bố rất chu đáo. Dù bố vẫn có thể đi lại, ăn uống được nhưng từ đi vệ sinh, ăn uống mẹ đều chăm bố như một đ.ứa t.rẻ. Bố thích gì là có ngay thứ đó, không ai dám làm phật ý. Khi bố bắt đầu nhập viện, lúc nào cũng tỏ ra đáng thương. Bác sĩ đã nói bệnh không nguy hiểm nhưng bố gọi hết cho anh em nói bệnh nặng, ung thư sắp c.hết, lúc nói giọng cũng thều thào giả vờ như kiệt sức nhưng thực ra bố vẫn đi lại bình thường, còn nói chuyện với bệnh nhân khác rất sôi nổi.
Nhà tôi không phải có điều kiện nhưng để chữa bệnh cho bố đã rút hết sổ tiết kiệm, bán đất đai không tiếc thứ gì. Khi bố lên Hà Nội chữa bệnh thì ở nhà riêng của chị gái tôi, không có gì bố muốn mà không được, từ ăn uống đến khám chữa bệnh bố đều được hưởng chế độ tốt nhất. Anh rể tôi tính cũng hiền và thoải mái, xin nghỉ làm để đưa bố đi khám bệnh rồi đưa đi đón về, hiếm người nào được như vậy. Tính bố tôi rất nóng vội, những lần mua thuốc ở bệnh viện hết hàng triệu nhưng bố chỉ uống mấy viên rồi vứt đi vì cho rằng không có tác dụng. Đến ngày phẫu thuật, trong bao nhiêu người chỉ có mình bố tôi là kêu đau quá nên không chịu thực hiện việc đặt khung trước khi mổ, đùng đùng bỏ lên phòng bệnh, bác sĩ cũng bó tay ngán ngẩm. Sau khi cả nhà động viên, bác sĩ điều trị giải thích bố mới chịu mổ.
Tưởng mổ xong thì mọi việc sẽ yên nhưng không, khi về nhà bố liên tục rên la kêu đau, nôn ọe bắt nhập viện. Nhà tôi cũng lo lắng cho nhập viện, đến khi vừa vào viện thì bố tự dưng lại khỏi, ăn uống bình thường mà không cần thuốc thang gì. Bác sĩ điều trị nói bố không hề có một bệnh gì, ca mổ thành công, nhà tôi cũng nhờ được một bác sĩ rất giỏi trong lĩnh vực thăm khám riêng, khẳng định không hề có tác nhân nào làm đau đến vậy. Sau khi xuất viện bố về nhà được 1-2 ngày lại kêu đau, bỏ ăn uống đòi sống c.hết để vào bệnh viện. Hôm bố đòi vào viện, tôi vì quá ức chế tinh thần bị đau tim, quỳ xuống khóc lóc, cầu xin bố ở nhà, nhưng bố chỉ hỏi thăm mấy câu rồi vẫn đòi vào viện.
Nhà tôi mới đầu khuyên bảo để bố chịu đựng, nhưng bố lại càng được thể làm mạnh hơn, lúc đau như thế nhưng cái gì không vừa lòng là bố sẵn sàng c.hửi mọi người, dùng những lời lẽ đay nghiến mẹ. Có lần tôi nghe được bố đóng cửa phòng để c.hửi mẹ nhưng không muốn cho các con nghe thấy. Mẹ cứ nhẫn nhịn chịu đựng vì sợ ảnh hưởng đến sức khỏe của bố. Các cô tôi lúc đầu gọi điện về khuyên mọi người phải cố gắng chăm sóc bố cho tốt, nhưng khi bảo về thăm bố thì lại viện hết cớ này cớ nọ, bảo đó là chuyện của nhà tôi, phải tự giải quyết.
Mọi người đưa bố đến viện cũ, các bác sĩ không cho nhập viện vì không có bệnh, đến viện khác thì cũng chỉ được mấy hôm lại cho ra viện. Bố hơi đau là đòi uống thuốc, vào viện, nếu không sẽ dọa c.hết. Đã bao ngày nay như vậy, nhà tôi dùng rất nhiều cách, từ khuyên bảo đến nói nặng, bỏ mặc nhưng không được. Bố có khi không ngủ được thì bắt cả đêm mẹ thức trắng, rồi kêu rên, kêu mình sắp c.hết, giả như mất trí nhớ. Tôi bế tắc, đau lòng, mong các bạn hãy cho gia đình tôi một lời khuyên.
Theo Nhung/Ngoisao
Cả đời ba khổ nên không muốn tôi lấy chồng nghèo
Ba tôi, gia đình tôi tất nhiên là phản đối, không cho quen anh, thế nên chuyện hai đứa vẫn chỉ là lén lút, âm thầm, thậm chí nói dối nhiều lần khi bị hỏi đến.
Tôi 27 t.uổi, thật tình không phải không muốn lập gia đình mà hoàn cảnh gia đình và những trắc trở tình duyên khiến tôi chưa thể. Hồi còn sinh viên ra thành phố trọ học, quen bao bạn mới, cũng có những người thương tôi, quan tâm, không hiểu sao tôi lại không hề có cảm giác thân thuộc gì ở họ. Rồi những lần cuối tuần về quê, bạn bè cấp hai tụ tập, gặp lại anh bạn học cũ, cho nhau số điện thoại rồi liên lạc, nói chuyện, một năm sau thế là quen nhau. Anh ở quê, tôi ở thành phố lâu lâu mới gặp mặt, anh thay lòng đổi dạ khi nào không hay, biết được tôi đề nghị chia tay. Một năm sau tôi lại gặp anh bạn học cấp hai khác, cũng cùng quê, nảy sinh tình cảm rồi yêu. Thời gian đầu yêu nhau say đắm, tôi cũng cảm nhận tình yêu anh dành cho mình là thật lòng. Tôi yêu anh sâu đậm đến nỗi tha thứ cho những lần anh sai trái, cũng tin tưởng anh rất nhiều.
Ảnh minh họa
Ba má sinh 9 người con, hiện tại còn 7 người, 6 gái một trai, ba má tôi làm nông nhưng vẫn ráng cho 7 đứa con ăn học đường hoàng, 3 đứa đại học, 2 đứa cao đẳng. Ba tôi nói, khổ mấy cũng phải có cái bằng mà sống với đời. Nhưng trong 7 đứa, chỉ có chị hai và tôi là có việc làm đàng hoàng, còn lại khó xin được việc, rồi cũng lông bông cực khổ. Ba đã quá khổ cực rồi, nhịn ăn nhịn mặc cho các con ăn học để mong sau này hưởng t.uổi già. Lúc chị hai xin cưới chồng là một anh tài xế ở quê, ba phản đối kịch liệt, sinh ra gắt gỏng buồn bực, cuối cùng anh chị cũng lấy nhau trong nước mắt. Chị hai là giáo viên cấp hai, vì các em nên thời xuân xanh bao nhiêu anh chàng bác sĩ, sĩ quan, giáo viên tới làm quen chị đều từ chối để lo cho các em được học hành, đến lúc 32 t.uổi chị mới có chồng. Tôi thương chị hai nhất.
Tôi cũng vậy, đi khắp bốn phương nhưng chỉ quen anh chàng công nhân cơ khí kia, vì thương và sợ anh sau này tủi thân nên tôi đem câu chuyện của ba với chị hai kể anh nghe. Từ đó anh dần dần thay đổi, tủi phận, sợ không hợp với tôi. Cuối cùng anh nói chia tay vì sợ không đem lại hạnh phúc cho tôi. Tôi đau khổ, mất sức sống, bỏ luôn công việc mơ ước ở một công ty lớn. 3 tháng sau tôi mới biết thực ra anh đã lén lút sau lưng tôi liên lạc lại với người yêu cũ từ lâu, nói thương nói nhớ người yêu cũ. Tôi suy sụp hoàn toàn, cả tình cảm, cả niềm tin. Hơn một năm sau tôi mới có thể bình tâm một chút, bắt đầu tìm công việc mới cho mình. Giờ tôi nghe tin anh ta cũng bỏ lại em gái kia chạy về quê cặp kè với cô bé hàng xóm của tôi. Thấy thế tôi thật mừng cho bản thân vì may ngày xưa bị bỏ rơi sớm.
Sau bao nhiêu lâu cô độc, hiện tại một anh chàng cũng là bạn cùng quê thương tôi, ban đầu vì cô đơn lâu ngày nên tôi đồng ý quen để có người bầu bạn. Dần dần tình cảm lớn lên, anh càng ngày càng yêu tôi chân thành, tôi cũng thương anh nhiều hơn. Tôi nói "thương" bởi trái tim bị tổn thương quá nhiều rồi nên không mở lòng ra để gọi là yêu được, luôn giữ một nửa lại cho mình, thương anh vừa đủ để quan tâm, chăm sóc mà thôi.
Ba tôi, gia đình tôi tất nhiên là phản đối, không cho quen anh, thế nên chuyện hai đứa vẫn chỉ là lén lút, âm thầm, thậm chí nói dối nhiều lần khi bị hỏi đến. Rồi do thương ba má t.uổi già sức yếu, vì món nợ khổng lồ so với hoàn cảnh gia đình vay mượn lúc chúng tôi đi học nên tôi quyết định sẽ toàn tâm toàn ý vì gia đình, không nghĩ đến hạnh phúc riêng tư của mình. Tôi nói với anh sẽ không có chồng, bảo anh tìm người khác mà thương rồi cưới vợ sinh con, anh vẫn không chịu. Nhiều lần tôi đòi chia tay nhưng thấy anh đau khổ, suy sụp bản thân không đành lòng nên quay lại. Thật sự tôi rất bế tắc, chẳng lẽ cứ sống cùng anh âm thầm, lén lút hoài vậy sao? Còn nếu công khai, tôi sợ ba má tôi đau khổ. Tôi phải làm sao?
Theo Vân/Ngoisao
Em từ chối tình cảm của tôi vì không thể quên tình cũ Tôi vẫn rất yêu em, nhìn em đau đớn vì người yêu cũ mà tim tôi đau nhói. Em, người con gái đầu tiên làm tôi rung động, lúc đó tôi mới học cấp hai. Không biết đó có phải là tình yêu hay không nữa nhưng mỗi ngày đi học điều tôi mong muốn nhất đó là được nhìn thấy em. Trong...