Cả đám ma nghẹn lại khi nghe đứa bé hỏi: Bố ơi, sao người ta lại nhốt mẹ trong cái hộp gỗ
Đúng lúc hạ huyệt cu Bin chỉ tay vào chiếc quan tài mà hỏi bố khiến cả đám ma chết lặng: “Bố ơi, sao người ta lại nhốt mẹ trong cái hộp gỗ đó. Mẹ chết đấy, bố cứu mẹ ra đi, nhanh lên bố, bố cứu mẹ đi…”.
Mẹ chết đấy, bố cứu mẹ ra đi (ảnh minh họa)
Người ta bảo số chị khổ từ trong trứng khổ ra, kể cũng đúng. Ngày mẹ chị mang bầu chị bố chị say xỉn đánh mẹ con chị ác lắm. Hồi ấy gia đình chị cũng khó khăn nên 1 mình mẹ chị đi làm mướn nuôi cả nhà. Ngày mẹ đẻ chị, là đẻ rơi ngoài ruộng lúa cũng may lúc ấy có mấy người đi làm đồng về đưa mẹ con chị đến trạm xá không thì…
Lớn lên chị sống cảnh nước mắt chan cơm bởi cái nghèo, nợ nần và 1 người bố say xỉn, 1 người bà nội suốt ngày chửi bới mẹ chỉ là loại ăn hại các kiểu. Dù còn bé nhưng chị đã phải theo mẹ ra đồng làm việc dù bao đứa trẻ khác đang được vui chơi nô đùa thỏa thích bên lũy tre làng.
Năm chị 16 tuổi mẹ chị mất do tai nạn. Mất mẹ, chị như hóa điên hóa dại nhưng chẳng thể làm gì khác. Ông bố chị lúc này không còn say xỉn nữa, nhưng thay vào đó ông ta lại lấy vợ mới khi mẹ chị chưa được 49 ngày. Ở với dì ghẻ cuộc đời chị đã đẫm nước mắt rồi lại đẫm hơn nữa. Dì ghẻ ác và đối xử cay nghiệt với chị lắm. Không chịu được cảnh này chị quyết định bỏ nhà lên thành phố kiếm sống.
Bao giờ cuộc đời chị mới hết khổ đây (ảnh minh họa)
Cuộc sống lang bạt của đứa gái quê như chị trên thành phố dễ dàng gì. Chị xin vào quán cơm rửa bát nhưng suốt ngày bị chủ chửi và trả công bèo bọt. Có 1 lần đi đổ rác khuya chị bị 1 nhóm thanh niên lao vào đòi hãm hiếp, nhờ gian khoảnh khắc chị tưởng chết vì nhục ấy thì anh xuất hiện và cứu chị. Nghe chị tâm sự về hoàn cảnh của mình, anh thương đưa chị về nhà mình làm thợ may ở xưởng nhà mình. Lâu dần 2 người có tình cảm và cưới nhau.
Video đang HOT
Gặp được anh và làm vợ anh cuộc đời chị nở hoa lắm. Anh 1 người đàn ông tốt yêu thương chị hết lòng. Anh bảo tuổi thơ của vợ đã đẫm nước mắt rồi, giờ là lúc anh khiến vợ cười và hạnh phúc và bù đắp lại thiệt thòi mà vợ đã phải chịu đựng. Sau hơn năm kết hôn vợ chồng chị đón đứa con đầu lòng, nó giống anh lắm. Nhìn con chị vỡ òa trong hạnh phúc vì sung sướng.
Gặp được anh, là vợ anh những tưởng cuộc đời chị sẽ may mắn và hạnh phúc đến già ai ngờ chị lại mắc phải chứng bệnh nguy hiểm. Chị ung thư vòm họng giai đoạn cuối. Tin đó như là sét đánh ngang tai với vợ chồng chị sau 5 năm chung sống. Chị khóc, khóc hết nước mắt và gầy sọp đi. Sau nửa tháng biết bệnh tình của mình, chị cầu xin chồng hãy ly hôn mình đi và lấy vợ khác chỉ cần anh nuôi cua Bin và yêu thương nó thay chị là được rồi. Chị không muốn chồng mang tiếng hóa vợ.
Chị suy nghĩ tiêu cực, làm những điều dại dột như thế anh giận lắm. Anh bảo chị dù chị có chết anh cũng ở vậy nuôi con chứ không đi bước nữa, bởi anh muốn dành trọn tình yêu cho chị. Anh muốn vợ được hạnh phúc vui vẻ ở nhưng ngày tháng cuối đời. Ôm lấy chồng chị khóc, khóc nấc lên vì hạnh phúc vì trách số phận mình sao lại nghiệt ngã đến vậy.
Ngày tháng chị truyền hóa chất, tóc chị rụng hết và người gầy dọc đi khiến cu Bin không nhận ra mẹ nữa. Nó khóc thét khi chị ôm nó vào lòng. Thế rồi sau bao ngày tháng chống chọi với căn bệnh quái ác này chị cũng ra đi khiến anh khóc nấc lên vì mất vợ. Ngày làm tang chị hàng xóm láng giềng đến đông lắm, ai cũng vô vai anh an ủi và gạt nước mắt xót thương cho chị.
Sáng hôm sau đưa chị ra đồng trời đổ mưa dữ dội khiến người đưa tang thưa thớt đi hẳn. Uớt nhèm ôm di ảnh vợ nước mắt của anh bị mưa làm nhát nhòa hết. Đúng lúc hạ huyệt không hiểu sao cu Bin ngơ ngác kéo áo anh chỉ vào chiếc quan tài mà hỏi câu này khiến cả đám ma chết lặng òa khóc.
- Bố ơi, sao người ta lại nhốt mẹ trong cái hộp gỗ đó. Mẹ chết đấy, bố cứu mẹ ra đi, nhanh lên bố, bố cứu mẹ đi…
Nó òa khóc nức nở như cơn mưa đang đổ xuống, không biết giải thích cho con thế nào anh ôm, siết chặt nó vào lòng mà khóc. Chứng kiến cảnh tượng ấy chẳng ai có thể cầm được nước mắt cả. Có lẽ người ta nói đúng, chị sinh ra đã khổ và chết đi cũng khổ vậy. Nhưng chị vẫn may mắn có 1 người chồng yêu thương mình hết mực. Có lẽ ngày tháng ở bên anh là quãng thời gian tươi đẹp nhất của đời chị.
Giờ cứ lúc nào nhớ đến vợ, anh lại chỉ tay lên trời bảo cu Bin rằng mẹ ở trên đó. Mẹ không chết, mẹ chỉ đi làm xa nhưng ngày nào cũng dõi theo bước chân của anh. Bởi với bố con anh chị luôn sống và mỉm cười khi nhìn thấy cu Bin lớn lên mỗi ngày.
Theo Blogtamsu
Khóc lóc vật vã khi gả cho người chồng già hơn cả giáp, nhưng rồi bất ngờ hạnh phúc với câu nói đó của anh
Trong cuộc đời mỗi người luôn có 1 vài lần cảm thấy số phận mình thật nghiệt ngã và tôi cũng không nằm trong trường hợp ngoại lệ.
Tôi sinh ra trong gia đình thật sự nghèo khó. Nhiều lần tôi tự hỏi, liệu mình đang sống một cuộc sống thế nào vậy? Cuộc sống như thế này cũng đáng sống sao. Đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi chứ cũng không hề dám nói ra ngoài lấy 1 lần.
Gia đình tôi sống quanh năm chỉ dựa vào mấy sào ruộng chứ chẳng có cái nghề gì để mà bấu víu cả. Tôi học khá nhưng gia đình quá nghèo nên cũng không có cơ hội được đi học thêm. Tôi có oán than số phận, nhưng không muốn bố mẹ mình biết. Bởi tôi hiểu quá rõ rằng họ sẽ rất đau lòng nếu tôi buồn chán khi được sinh ra trong gia đình như vậy.
Cuộc sống của tôi cứ nhạt nhẽo như vậy trôi qua mà thôi. Đợt đó tôi lên thành phố với mấy trăm ngàn bố mẹ cho để kiếm lấy cái việc mà làm kiếm chút tiền đủ nuôi bản thân và gửi về cho bố mẹ ở quê nữa. Thế rồi tôi quen anh, thật sự thì anh ấy hơn một giáp liền. Trông cũng già hơn tuổi, tóc đã lấm tấm bạc cũng chỉ vì anh phải suy nghĩ nhiều. Chẳng hiểu sao người đàn ông đó lại không có vợ, ông ta cũng là chủ của tôi luôn.
Tiếp xúc 1 thời gian thì tôi thấy ông ấy cũng không phải người xấu, biết ý ông ấy có thích mình nhưng tôi luôn tìm cớ để từ chối khéo léo. Thế mà ở đời nào có ai hay nổi chữ ngờ. Đợt đó mẹ tôi bị ốm nặng phải vào viện. Bà phải mổ gấp và cần rất nhiều tiền. Chính người đàn ông đó, người chủ đó đã ra tay cứu giúp gia đình tôi, cứu mẹ tôi để bà vẫn còn sống.
Sau khi mẹ tôi khỏe mạnh ra viện, ai cũng nói tôi nên lấy ông ấy coi như trả ơn. Trước giờ tôi chưa từng biết tình yêu là gì. Tôi mới hơn 20 tuổi, còn ông ấy thì đã gần 40 tuổi rồi. Tôi buồn lắm, nhưng với số tiền cả trăm triệu như thế thì có cả đời này tôi làm thuê làm mướn cũng không thể có đủ mà trả được. Vì vậy nên tôi đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến cả việc lấy thân mình ra để đền đáp.
Tôi lấy chồng hơn cả giáp để đền đáp ân tình của anh (Ảnh minh họa)
Tôi còn chưa kịp tự nguyện ông ấy đã đề nghị muốn cưới tôi. Tôi cũng biết phận mình làm gì còn có cách nào khác để tránh nữa. Nhưng càng nghĩ lại càng tủi phận. Đám cưới của tôi với người đàn ông đó chẳng khác nào như một cuộc trao đổi và tôi thì đang được bán đi với cái giá là cứu sống mẹ mình.
Thế rồi chỉ sau đó chừng 3 tháng đám cưới được nhanh chóng diễn ra. Chỉ có ai nằm trong cái hoàn cảnh của tôi mới hiểu rõ được ý định của tôi như thế nào. Đám cưới ấy bố mẹ tôi đều lấy làm mừng vì tôi lấy được người chồng giàu có. Họ hàng, làng xóm ở quê thì thấy rằng tôi tốt số khi được gả vào nhà giàu. Bố mẹ tôi cũng được người chồng mới cưới của tôi cho 1 khoản tiền để xây lại căn nhà khang trang hơn và có chút vốn liếng mở một cửa hàng tạp hóa nhỏ ở quê.
Tất cả mọi chuyện dường như đã được sắp đặt cả như thế. Tôi cũng vậy. Chấp nhận sống cuộc sống của mình chứ cũng không còn có cách nào khác. Thế rồi, kết thúc đám cưới, đêm tân hôn diễn ra với tôi mới thật sự đáng sợ. Tôi buồn lắm, cứ ngồi trong nhà tắm khóc nức nở ngay khi biết người chồng đó vừa lên phòng tân hôn. Tôi càng nghĩ càng tủi phận, đã chưa từng biết tình yêu là gì, chưa hề có gần gũi với 1 ai mà giờ lại phải lấy chồng già càng khiến tôi ấm ức khóc to hơn. Tôi nhất quyết đóng chốt trong nhà vệ sinh không ra tân hôn. Nhưng rồi thật bất ngờ khi người chồng đó đứng ở cửa phòng nhà vệ sinh gọi vào:
- Em đừng sợ, anh hứa sẽ không làm hại em đâu. Nếu em không muốn anh sẽ ra ngoài phòng khách ngủ. Em ngủ sớm đi, nay đi lại cả ngày như thế chắc mệt rồi.
Người đàn ông đó ra ngoài, tôi khẽ hé cửa và không còn thấy ông ấy nữa. Thật sự lúc đó trong lòng tôi có chút cảm động và cũng thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc khi được chồng mới cưới tôn trọng.
(Ảnh minh họa)
Sau đó 1 tuần, người chồng mới cưới vẫn ngủ ở phòng khách, còn tôi thì ngủ ở trong phòng. Lâu dần tôi cũng thấy cảm động trước tấm lòng của người đàn ông đó. Rồi chúng tôi cũng có đêm tân hôn đáng nhớ sau hơn một tháng kết hôn. Hiện tại đã sống với nhau gần 10 năm, tôi và chồng đã có hai đứa con nhỏ. Nhưng mỗi lần nghĩ lại kỉ niệm ngày cưới không khỏi khiến tôi nghẹn ngào vì câu nói của anh ấy.
Theo Ngoisao
Đây chính là hậu quả của việc đàn bà cuồng ghen Sáng ngày đầu tuần vô tình đã phải đọc một bức thư viết tay của một người con gửi cho người được coi là đã cướp bố mình ra khỏi tổ ấm. Bức thư không cho biết đứa con ấy năm nay đã bao nhiêu, nhưng qua nét chữ nguệch ngoạc cũng có thể đoán, cháu còn rất nhỏ tuổi, nhỏ đủ để...