Cả cuộc đời trông ngóng 1 người đi
Em viết cho anh trong đêm buồn thăm thẳm, giữa khung cảnh hoang liêu tĩnh mịch của núi rừng. Vẫn tiếng chim từ quy khắc khoải gọi tìm đôi đời đời không dứt, vẫn ánh trăng ngàn muôn thuở độc hành lặng lẽ đơn côi. Em viết cho anh khi trái tim chưa lành vết cứa, khi tâm hồn còn đầm đẫm một bể ái tình buồn!
ảnh minh họa
Anh ơi! suốt hơn 30 năm qua có ngày nào mà em không trông chờ mong nhớ, có đêm nào mà em không thầm gọi tên anh! Kể từ thuở ấy anh ra đi, mảnh trăng thề khuyết vơi một nửa, còn lời thề người đi thì cứ chơi vơi hun hút tận phương trời nào…
Ngày anh khoác ba lô lên vai làm anh bộ đội, rồi vào tận chiến trường biên giới Tây Nam chiến đấu, em đã gửi theo hành trang người lính mối tình đầu nồng nàn thánh thiện, để anh mang theo sưởi ấm lúc quân hành. Dẫu xa khuất tận chân trời góc biển, em vẫn dõi theo anh và thầm ước ngày sum họp sẽ không xa. Nhưng rồi em bỗng bặt tin anh, ít lâu sau gia đình anh rời làng đi biền biệt, để lại cho em nỗi hoang mang lo lắng, muốn có tin anh mà không biết hỏi thăm ai. Anh ơi, sao anh nỡ quên lời dặn lúc ra đi rằng em hãy tin tưởng đợi chờ, đừng vội lấy chồng kẻo ngày về anh bơ vơ đơn lẻ.
Anh sẽ mang một nửa vầng trăng khuyết đem lấp đầy mảnh trăng cong gầy guộc khi xưa, cho cuộc tình mình không vơi không hụt, như ánh trăng rằm viên mãn đủ đầy. Em đã tin, đã đợi…và cũng đã đi tìm anh suốt hơn nửa đời người, để giờ đây mái tóc xanh không còn xanh nữa, nụ cười tươi tắn khi xưa giờ héo hắt trên môi. Em dại khờ mê muội quá phải không anh?
Có ai lại chung thân với một lời thề đêm trăng khuyết, và đợi chờ người đi như nàng Tô Thị đứng vọng phu? Anh đã không về để cuộc đời này em thiếu đi một nửa, để mảnh trăng thề đời đời vẫn khuyết, để tiếng chim từ quy gọi bạn vẫn khắc khoải vọng mãi từng đêm…!
Không hiểu sao em vẫn tin là anh còn sống trên thế gian này, và dõi theo em từng bước trên đường đời gập ghềnh khúc khuỷu. Sao anh không về để nghe em hờn trách? Câu ca dao “gừng cay muối mặn” anh hát rồi bỏ lửng bỏ lơ…Về đi anh cho hờn dỗi vỡ òa, cho yêu thương ngập tràn vô bờ bến. Anh về đi để em trải nỗi cô đơn ra cho anh đong đếm, và để gỡ nỗi nhớ mong em đã bọc quấn lấy tâm hồn…Về đi anh! Cho dẫu thân hình không còn nguyên vẹn thì mối chân tình đằm thắm của em sẽ bù đắp đủ đầy. Cuộc đời này anh đã nợ em một tình yêu sâu nặng, anh khất hẹn đến bao giờ mới đem trả cho em???
Nhưng có một điều hiển nhiên mà em không muốn thừa nhận đó là anh sẽ không bao giờ trở về quê xưa nữa, có thể anh đã rất hạnh phúc với một người xa lạ ở một phương trời xứ lạ. Chỉ tại em vì quá yêu anh nên cứ mãi giãi bày những lời tha thiết, cứ sống với cái thuở ban đầu lưu luyến mãi không thôi. Cuộc đời em có quá nhiều bất hạnh, tình duyên không trọn vẹn và sự nghiệp thì long đong.
Video đang HOT
Em côi cút bước đi đường đời đơn lẻ, như một dòng sông lặng lẽ khúc độc hành. Em muốn trút đi gánh nặng tương tư, cũng không muốn mua thêm nỗi đắng cay chua xót, nhưng mỗi chiều đến em lại bâng khuâng nhung nhớ, mỗi đêm về em lại thổn thức ưu tư…
Em đã không may mắn được làm người “nâng khăn sửa túi” cho anh, không được chăm sóc cho anh từng miếng ăn giấc ngủ, thiệt thòi cho em quá phải không anh? Ông trời đã xui khiến em yêu anh nhưng lại không cho chúng mình có được cái duyên “hồng diệp xích thằng” (lá thắm chỉ hồng), không cho em được hưởng cái phúc phận làm vợ, làm mẹ. Khái niệm “tổ ấm gia đình” đối với em thật là xa vời vọng tưởng. Cái cảnh “cơm một niêu lều một gian” vẫn đeo bám em cho đến tận bây giờ.
Có người cho rằng em đã quá cực đoan khi chỉ vì chung thủy với một tình yêu mà bỏ phí cả một thời son trẻ, rằng em đã không tuân theo quy luật muôn đời, không có trách nhiệm với giống nòi và khi về già sẽ sống trong đau khổ và chết trong sự cô đơn…Em hiểu và thấm thía tất cả những điều đó nhưng em đã không thể làm khác được, bởi vì trời đã sinh ra em để chịu nhiều đau khổ, trời đã sinh ra em để yêu anh tha thiết!
Nhưng nỗi tha thiết ấy không được đền đáp lại bằng một tấm tình nồng cháy mà bị phủ dày bởi giá lạnh sương sa. Có một lời bài hát rằng “cho em khát khao khát khao anh khi mùa xuân về….” Vâng! Đã bao mùa xuân qua rồi đến mà nỗi khát khao ấy không bao giờ thành hiện thực. Nó chỉ mãi mãi là một niềm mơ ước của một người suốt cả cuộc đời trông ngóng một người đi!!!
Em, của thời xa vắng!
Theo VNE
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...