Buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa…
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Chúng ta quen nhau bao lâu anh nhỉ, thời gian không quá ngắn cũng không quá dài nhưng sao em cứ giữ khoảng cách với anh mãi. Em đã từng tự trách bản thân mình, em đã từng biến bản thân thành một cô gái ngây ngốc làm mọi thứ khiến anh vui. Anh biết không, đó là khoảng thời gian em phải mạnh mẽ gượng cười vì mãi mãi không muốn xa anh.
Những ngày ngồi sau xe anh em cứ thì thầm rằng em không hạnh phúc, phải chi em nhận được những lời an ủi động viên như ngày đầu, phải chi anh tất bật với em như với những cô gái khác thì em đã không mãi u sầu rồi hờn ghen.
Em đã từng đau lòng, thậm chí ghét bỏ khi nghe tiếng thở dài từ anh. Người xung quanh em có đối xử với em thế nào em cũng có thể bỏ qua mà sống, nhưng em lại yếu đuối trước những hờ hững từ anh. Em càng không thể cam lòng khi nhận ra rằng anh ngày càng xa cách.
Yêu anh là những ngày em mong chờ điều hạnh phúc, em đã từng chờ đợi hằng giờ chỉ vì anh nói sẽ đón em buổi trưa nhưng đến xế chiều anh mới có mặt. Em đã từng mong chờ những cái ôm siết chặt của một cặp tình nhân xa cách nhau bao ngày hay chỉ đơn giản là những ánh nhìn trìu mến từ người em thương. Em đã từng kể huyên thuyên với ba mẹ và bạn bè nhưng dường như anh chưa bao giờ thích thế.
Em vẫn chưa bao giờ trách móc, vẫn chưa bao giờ oán than vì với em ở cạnh anh có lẽ đã đủ đầy.
Video đang HOT
Ngày anh ra đi với ước mong cả hai có thể tìm kiếm hạnh phúc khác, em đã biết anh không còn muốn yêu em thêm nữa. Cô gái của anh có giận dữ thì cũng mau chóng yếu lòng, có gây gỗ với anh thì cũng vì quá yêu mà nhanh chóng xoá bỏ.
Nhưng em đã quá mỏi mệt rồi, em đã tự lừa dối bản thân rằng em có thể mãi chịu đựng, nhưng đến lúc này thì mọi thứ là điều không thể nữa rồi.
Chia tay anh, buồn thì có buồn, đau lòng thì có đau lòng, nhưng tiếp tục yêu thì em không muốn nữa.
Anh đã tự đóng sập cánh cửa yêu thương trước mắt rồi thì hà cớ gì em phải mãi uỷ mị mong chờ cánh cửa ấy mở ra. Những chịu đựng khi yêu em đều một mình chôn lấy, những tổn thương khi rời đi em cũng nhận đủ đầy.
Mối quan hệ này, từ khi bắt đầu đến khi kết thúc em đều là người sai. Em không sai vì không tốt với anh, em sai vì không thể biến những thứ gọi là yêu thương từ anh trở thành điều hạnh phúc của riêng mình.
Theo Emdep
Chồng đã ngoại tình thì đâu còn là người đàn ông của mình nữa
Chồng tôi ngoại tình, tôi chưa từng nghĩ điều đó sẽ xảy ra. Rất lâu sau này tôi mới biết phụ nữ chúng ta thật sự đều là những kẻ ngốc trong tình cảm.
Khi nhận lời cầu hôn của anh, tôi đã tin tình yêu của chúng tôi là mãi mãi, anh là tất cả cuộc đời tôi. Nhưng rồi, khi đã đủ thông minh, đủ chín chắn, đủ trải nghiệm... cũng là lúc tôi nhận thấy sự thật đau lòng nhất.
Tôi và chồng đã có 10 năm hôn nhân ở bên nhau. Trước khi tiến đến hôn nhân, chúng tôi có 2 năm tìm hiểu và quyết định gắn bó đời mình với nửa kia. Tôi cứ nghĩ, chúng tôi là một, chúng tôi sẽ không bao giờ dối trá, giấu giếm nhau điều gì. Bởi tôi là người phụ nữ khá đơn giản, không yêu cầu quá nhiều từ anh.
Bao năm qua, tôi vẫn quen với việc chồng mình là người bận rộn, anh đi sớm về khuya, anh ngập đầu trong những hợp đồng, dự án... Tôi quen với những lời than vãn, kể khổ của anh: "Anh mệt quá!", "Anh không có thời gian nghỉ ngơi...". Vì thương chồng, thương cho trụ cột của gia đình, nên tôi luôn tạo cho anh cảm giác bình yên nhất.
Đơn giản là tôi nghĩ, yêu là thấu hiểu, yêu là tạo cho nửa kia sự an tâm nhất. Nhưng rồi, tôi phát hiện 10 năm qua, tôi bị chồng mình lừa đẹp. Chồng tôi, đã ngoại tình và có con riêng với người đàn bà khác.
Những ngày sau khi phát hiện sự thật, tôi cũng như bao người phụ nữ khác, tôi khóc lóc tra hỏi chồng rằng: "Anh ngoại tình từ lúc nào? Vì sao anh lừa dối em và con, Vì sao anh thay đổi"... Tuy nhiên, mọi câu trả lời của anh đều khiến tôi chán ngán, đau đớn.
Tôi như một kẻ mất trí, trong đầu lúc nào cũng mường tượng chồng đang ân ái với người phụ nữ khác. Tôi bị giày vò, có lúc tuyệt vọng... Và tôi nghĩ, có lẽ, ai trong hoàn cảnh của tôi cũng bị rơi vào trạng thái xót xa này.
Càng hận chồng, tôi càng không muốn buông anh ta. Tôi sợ... sợ con tôi sẽ mất cha, tôi sợ người ta sẽ cười mình. Vì thế, khi chồng tôi nói anh muốn ly hôn, tôi đã tát anh ta: "Anh dám"... nhưng sau hành động đó, tôi thấy tim mình đau lắm.
Khi đó, tôi tự hỏi, liệu chúng tôi có còn có thêm một cơ hội? (Ảnh minh họa).
Một buổi chiều, tôi thấy chồng mình đón cô nhân tình và đứa con của họ. Trông bộ dạng của chồng tôi, thong dong tự tại, miệng cười tươi... khác hẳn hình ảnh tôi vẫn thấy trước đây khi ở bên mẹ con tôi.
Và đây là lúc tôi nhận ra, "chồng tôi"... à không: "Anh ta" không còn là "người" của tôi nữa rồi. Anh ta đã là chồng của người đàn bà khác, anh ta đã không còn tìm được hạnh phúc trong ngôi nhà của chính chúng tôi từng vun đắp.
Khi đó, tôi tự hỏi, liệu chúng tôi có còn có thêm một cơ hội?
Ánh nắng chiều nhàn nhạt, tôi biết, tôi đã mất đi hạnh phúc của mình. Sau bao ngày dằn vặt, đau khổ tôi nhận ra, hôn nhân thật mong manh. Khi chúng ta cố níu giữ nhưng nửa kia cứ muốn buông, chúng ta hà cớ còn giành lại để làm gì? Một khi, người đàn ông không còn thuộc về chúng ta, có níu giữ cũng vô ích.
Tôi đã ly hôn sau bao ngày đau khổ, sống trong nước mắt. Có người hỏi tôi, không đau sao, thế nào lại bình thản đến vậy. Sao lại không đau cho được, chỉ là khóc thì cũng đã khóc rồi, đàn ông của mình thì cũng đã là của người ta, sống thì vẫn phải sống tiếp thôi.
Tôi đã không nghĩ nhiều nữa, như thể những gì không phải là của mình sớm muộn vẫn phải nói một câu tạm biệt. Tôi chỉ muốn sống tiếp, để đợi điều xứng đáng hơn...
Theo Afamily
Lãng quên anh, người xa lạ thân thuộc nhất... Em từng nghe ai đó nói rằng, thời gian sẽ không cho bạn câu trả lời, chỉ khiến bạn lãng quên đi câu hỏi mà thôi. Nên, hãy cho nhau thời gian để lãng quên đi, nha anh. Anh, dạo này anh thế nào rồi? Cuộc sống anh ra sao, đã có thể hoàn toàn xóa nhòa em và mạnh mẽ bước tiếp...