Buôn người sang Nga: Tiếng kêu cứu ở nhà chứa
Sau nhiều lần bị chồng hành hung tàn bạo, Ng.H.Y. (28 tuổi, quê Cần Thơ) quyết tâm ly hôn chồng, sau đó tìm “bến mới” ở Đài Loan. Tuy nhiên, khi chưa kịp thực hiện “nguyện vọng” này, số phận đã đẩy cô sang một ngã rẽ khác đầy nước mắt và tủi nhục. Rời Cần Thơ trong một chuyến xe đêm lên TP.HCM, chỉ hai ngày sau, Y. bị lừa bán vào một động mại dâm nằm cách thủ đô Moscow (Nga) khoảng 90km.
Tin dữ
“Chú ơi, làm ơn nghĩ cách cứu con tôi với, nó bị người ta lừa bán sang nhà chứa ở bên Nga rồi”, người đàn ông tên D. (ngụ quận Thốt Nốt, TP. Cần Thơ) đã ngoài 60 tuổi ngồi trước mặt tôi khẩn thiết. Những người có mặt trong bàn cà phê vỉa hè ở quận 5, TP.HCM nghe câu chuyện ông D. kể về cô con gái, ai cũng thất thần lo sợ. “Con gái tôi mới điện về cho vợ tôi hôm qua. Nó khóc thảm thiết lắm. Nó nói, bọn chủ nhà chứa “dằn mặt” nó hàng ngày. Tụi nó bảo, mua con gái sang đây thì phải tiếp khách. Ngoan ngoãn nghe lời thì mới cho ăn cơm. Còn ương bướng thì sớm muộn gì cũng chết vì đói”, ông D. nghẹn ngào.
Theo lời kể của ông D., con gái ông lấy chồng năm 2007, vợ chồng đã có với nhau một đứa con trai bốn tuổi. Tuy nhiên, cuộc sống vợ chồng không hòa hợp vì chồng Y. lười lao động, lại nghiện rượu và mê cờ bạc. Những khi làm phật ý chồng (đa số là lý do “làm vợ mà không có tiền”), Y. thường xuyên phải nếm những trận mưa đòn, dù đang nuôi con nhỏ. Giữa năm 2011, sau nhiều lần hòa giải không thành, Y. bế con về nhà cha mẹ ruột chuẩn bị làm thủ tục ly hôn. Tại đây, cô thuê một tiệm cắt tóc, làm móng gần nhà để kiếm kế sinh nhai. Tuy nhiên, thu nhập không nhiều, cùng với tâm lý chán nản khi hôn nhân tan vỡ, Y. bắt đầu tính chuyện xuất ngoại như nhiều cô gái miền Tây khác.
Một trong những điểm dừng chân (*) của các nạn nhân trước khi bị lừa qua Nga bán dâm
“Lúc đầu con gái tôi, thông qua mấy bà mai mối hay ghé lại tiệm hỏi thăm chuyện đi nước ngoài, về sau, có một bà mối trong số này giới thiệu cho nó đi lấy chồng Đài Loan. Thấy con gái khổ sở bế tắc, vợ chồng già tụi tôi cũng không nỡ giữ chân nó. Nhưng vợ tôi khuyên nó nên qua nhà họ hàng của gia đình tôi bên Đài Loan làm nghề nấu bánh vì gần đây thấy báo đài nói chuyện cô dâu Việt Nam tự tử bên Hàn Quốc nên sợ quá”, ông D. kể.
Video đang HOT
H., chị gái của Y. xác nhận, sáng ngày 7/12, Y. có nói sẽ lên TP.HCM để ra sân bay Tân Sơn Nhất rồi từ đây đi qua nhà bà con ở Đài Loan. Nhưng bất ngờ, đến chiều cùng ngày, Y. gọi điện cho H. thông báo “em mới xuống máy bay ở Nga” rồi tắt máy. Hành trình khó hiểu của Y. khiến H. trằn trọc mãi, càng không ngủ được khi không thể gọi lại cho Y. Bỗng nửa đêm, Y. lại gọi về. H. chưa kịp hỏi han, Y. đã bật khóc nức nở: “Chị Tư ơi, em bị lừa rồi, tụi nó đưa em vào nhà chứa, bắt tiếp khách một ngày gần chục lần. Chị Tư nghĩ cách cứu em, nói ba má cứu em. Ở đây mấy chục đứa bị nhốt trong một phòng, không tiếp khách thì không được ăn uống gì hết. Chắc em chết quá”. Y. nói đến đó bỗng dưng im bặt. Trước khi Y. cúp máy, H. còn kịp nghe tiếng một người phụ nữ la hét chửi bới ở đầu dây bên kia.
H. nói với tôi, khi đó cô hình dung ra được phần nào câu chuyện và cảm nhận được nỗi khiếp sợ của em gái mình. H. cũng vô cùng bàng hoàng khi biết Y. đi Nga chứ không phải Đài Loan. Ở đất Cần Thơ này, nói đến Hồng Kông, Đài Loan, Macau thì nhiều người biết chứ đi qua Nga thì H. chưa nghe nói bao giờ. Y. đi với ai? Y. lấy đâu ra tiền mà đi Nga? Những câu hỏi khiến cả H. lẫn vợ chồng ông D. như ngồi trên lửa. Mọi người thay nhau gọi vào số điện thoại Y. sử dụng gọi về Việt Nam cho H. (số 0079654xx17xx) nhưng đều không liên lạc được. Y. sống chết thế nào, không ai dám nghĩ đến điều khủng khiếp đó.
Chuộc con
Khi tưởng chừng vô vọng thì bất ngờ, ngày 17/12, Y. gọi về cho mẹ. Qua cuộc trò chuyện, cô gái cho biết, mấy ngày nay cô phải nhịn đói vì không chịu tiếp khách. “Con nói với bà chủ nhà (nhà chứa – PV) là ở Việt Nam con có chồng, có con rồi. Con qua đây để làm nghề đàng hoàng chứ không phải làm gái. Con quỳ lạy xin bà ấy cho con về nhưng bà ấy không đồng ý vì đã tốn tiền đưa tụi con qua đây rồi, khi nào làm trả nợ đủ mới mua vé máy bay cho về”, Y. kể. “Vậy giờ làm sao đây con?”, bà Th. (vợ ông D.) hoang mang hỏi lại. “Mấy đứa bị nhốt vào đây trước con nói, nếu gia đình lo được mấy chục triệu gửi qua trả tiền cho bà chủ thì có thể được về”, Y. nói.
Passport của Y
Chỉ cần nghe đến đó, bà Th. lóe lên tia hy vọng con gái mình còn đường sống và trở về quê hương. Bà trấn an con gái theo kiểu dân dã của người miền Tây: “Ờ, được rồi, bây để đó, tao ráng lo nha. Hỏi lại cho kỹ coi người ta đòi bao nhiêu”. Y. chưa kịp trả lời thì bà Th. nghe có tiếng giật điện thoại. Một phụ nữ tự xưng tên Lan, chủ nhà chứa đang nhốt Y. và “vài chục cô gái khác” nói với bà: “Chị là mẹ con Y. hả? Tôi nói cho mà biết, ở đây tôi chi trả tiền vé máy bay, nuôi tụi nó ăn ở tốn kém lắm. Bộ muốn đến là đến, muốn về là về à?”.
“Dù cả đời chưa xin xỏ ai bao giờ nhưng lúc đó tôi năn nỉ bà ấy nhiều lắm. Tôi nói gia đình bên này nghèo khổ, chỉ mong con Y. đi làm nước ngoài rồi gửi tiền về phụ giúp gia đình. Giờ con nó đau ốm khóc lóc đòi mẹ suốt ngày, dì (bà Lan – PV) làm ơn thương tụi tôi”, bà Th. kể. Người phụ nữ tên Lan “giở bài” đạo đức: “Tôi đưa tụi nó sang đây là chỉ xài những đứa chấp nhận làm cái nghề này. Còn con Y. nhà chị nó có chồng, có con rồi để tôi xem xét. Nhưng nói trước, tôi đã chi cho riêng nó 3.500 USD rồi đó”. Sau khi bà Th. xin phép chủ chứa nói chuyện với Y., bà muốn té ngửa vì biết 3.500 USD tương đương với 70 triệu đồng (tính theo giá môt USD = 20.000 VNĐ). Số tiền đó, cả đời bà Th. chưa bao giờ sở hữu.
Vét sạch trong nhà chỉ còn hai triệu đồng và mấy tờ tiền lẻ dành dụm định mua sắm Tết cuối năm, bà Th. chạy vạy khắp nơi vay tiền họ hàng. Ông D. cũng lặn lội lên TP.HCM cậy nhờ hai anh em trai của mình lo giúp 50 triệu đồng. Hai người này, một người hoàn cảnh khó khăn, người kia thì mới đầu tư vào công việc kinh doanh nên cũng cạn tiền. Cuối cùng, cả hai lại phải đi vay mượn người khác. Khi số tiền đã gần đủ, Y. gọi về thường xuyên hơn vì người đàn bà tên Lan yêu cầu phải chuyển tiền gấp mới cho chuộc người. “Lâu quá là tôi đổi ý đấy. Tôi cho chuộc tức là phải gửi tiền từ ngày 17/12. Chứ kéo dài kiểu này thì một ngày cộng thêm bảy triệu”, bà Lan nói.
Vì đến ngày 18/12 mới vay đủ 70 triệu đồng, bà Th. phải gọi điện sang Nga nài nỉ “chủ chứa” cho miễn nộp khoản lãi bảy triệu đồng. Sau mấy phút năn nỉ kẻ đang ép con gái mình bán dâm, bà N. được giảm xuống còn 72 triệu đồng thay vì 77 triệu đồng nếu tính cả lãi. Chủ chứa đọc cho bà N. số điện thoại của một phụ nữ tên Phương hiện đang ở TP.HCM và dặn “cứ đến bất kỳ chi nhánh ngân hàng Đông Á nào gửi cũng được. Sau khi nhận được tiền, tôi sẽ bảo đàn em mua vé máy bay cho con Y. về nước”.
Theo 24h
Lời kể của thôn nữ bị bán vào "động quỷ"
"Đã nhiều lần em nghĩ đến cái chết, có lúc đưa nắm thuốc lên miệng, có lúc đã leo lên đỉnh núi cao định lao đầu xuống vực nhưng lại nghĩ: Nếu mình chết, kẻ bán mình sang đây vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật và sẽ còn nhiều cô gái khác tiếp tục chịu số phận bi thảm như mình. Mình phải sống để tìm về quê vạch mặt chúng".
Đó là lời tâm sự của chị Đỗ Thị Hường với chúng tôi sau 20 năm bị bọn buôn người lừa bán sang Trung Quốc.
Sinh ra và lớn lên tại xóm Mun Mủn, một xóm nghèo thuộc xã Quỳnh Văn (Quỳnh Lưu, Nghệ An), Đỗ Thị Hường (SN 1976) sớm phải chịu cảnh chia ly khi bố mẹ đưa nhau ra toà ly hôn. Hường được giao cho bố nuôi nhưng thực tế chị phải về ở cùng với ông bà nội. Chị như cây cỏ dại lớn dần lên trong gió Lào nắng gắt.
Hết lớp 4, Hường phải nghỉ học theo bạn lên rừng xuống khe tìm kế sinh nhai, cái đói, cái nghèo đeo bám, đè nặng lên vai chị. Khi bố chị tìm được hạnh phúc mới, thì Hường đã bước vào tuổi dậy thì. Chị đẹp rực rỡ tựa bông hoa rừng trên đỉnh núi Lồ Ồ sớm chiều mây phủ. Trời phú cho chị một dáng người cao ráo và một làn da trắng cùng với mái tóc dài chấm gót.
17 tuổi, chị đã đẹp rực rỡ nhất làng khiến bao chàng trai làng ngẩn ngơ say đắm. Vẻ đẹp hoang sơ, tinh khiết của cô thôn nữ vừa mới lớn và chưa bao giờ bước ra khỏi làng đã tình cờ lọt vào mắt vợ chồng một kẻ lái lợn ở xã Quỳnh Vinh.
Thế là chúng tìm cách tiếp cận, tỉ tê và vẽ ra một viễn cảnh huy hoàng ở chân trời xa lắc xa lơ mà chị chưa một lần được đặt chân tới. Chúng bảo, chúng sẽ kiếm cho chị một việc làm hái ra tiền. Ở đó chị chỉ làm mỗi việc bán hàng, được ăn ngon, mặc đẹp và có nhiều tiền gửi về giúp gia đình. Cảnh mẹ ghẻ, con chồng cộng với sự háo hức của tuổi mới lớn và những ảo ảnh nơi đô hội đã khiến chị gật đầu...
Chúng tôi xin ghi lại những lời chị Hường kể sau 20 năm sống kiếp đọa đày.
Chị Hường sau 20 năm trở về quê hương
Lúc ấy quãng 21 giờ đêm, trời mùa đông lạnh giá (năm 1993), em đang nấu nồi cám lợn thì thấy cô Loan (Hồ Thị Loan trú tại xã Quỳnh Vinh) mò vào giục phải đi ngay nếu không lỡ chuyến. Chẳng kịp nói gì với bố, em bước thấp, bước cao chạy theo cô Loan đi bộ xuống QL1A. Nhìn lên đã thấy có 6 cô gái khác đang ngồi chờ trên xe ô tô, em không chút ngần ngại bước lên chuyến xe định mệnh đó.
Chiếc ô tô xé màn đêm lao ra hướng Hà Nội. Gà gật mãi trên xe cuối cùng cả bọn cũng ra đến thị xã Móng Cái (Quảng Ninh), cô Loan phát cho mỗi đứa bọn em một gói cơm và một chai nước rồi nói: "Sắp đến chỗ sung sướng rồi, làm ra nhiều tiền đừng quên chị nhé!".
Không ai bảo ai, mấy chị em đều mở chai nước ra uống. Nhưng chỉ ít phút sau ai nấy đều thấy ríu mắt, lịm dần... Khi tỉnh dậy thì mới hốt hoảng khi thấy cả 7 chị em đang bị nhốt trong một tầng hầm. Hoá ra, bọn em đã bị những kẻ vô lại ấy bán trao tay cho một má mì bên Trung Quốc...
Đang hoang mang cực độ và chưa biết xử lý ra sao trước hoàn cảnh trớ trêu này thì thấy một người đàn bà to lớn, phốp pháp có tên là "chị Cả" mở cửa bước vào. Cất giọng lơ lớ tiếng Việt, mụ ta tuyên bố: "Ngộ mua bọn bay mất rất nhiều tiền. Bọn bay phải đi khách lấy tiền trả nợ cho ngộ thì sẽ được sung sướng, đứa nào chống lại, ngộ sẽ bị xử nặng đấy!".
Đêm hôm đó, em bị đẩy vào một căn phòng ẩm mốc, hôi hám. Đang chưa kịp định thần đã phải rú lên khi nhìn thấy một người đàn ông trần như nhộng lao đến vật mình xuống giường. Em dùng hết sức bình sinh đạp một cú vào bụng làm hắn rống lên ngã vật trở lại. Ngay lập tức cửa phòng bật mở, hai tên đầu gấu lao vào lôi em xềnh xệch đến trước mặt "chị Cả".
Một cái tát như trời giáng làm em ngã sấp xuống sàn nhà, mái tóc dài óng ả bung ra. Sững sờ trước vẻ đẹp của em, lập tức mụ ta thay đổi thái độ. Từ đó, em được mụ ta ban cho chân giúp việc bưng bê, được ăn uống tử tế và mặc quần áo đẹp.
Thế nhưng điều đau xót nhất là hằng ngày, em đã phải chứng kiến cảnh hàng chục cô gái Việt bị bọn lâu la tại tổ quỷ này hành hạ chẳng khác gì địa ngục trần gian. Họ bị buộc phải tiếp khách mua dâm quần quật chẳng kể ngày bị "đèn đỏ". Hễ ai lẩn tránh liền bị đánh đập một cách dã man, bỏ đói, bỏ rét cho đến khi không chịu nổi nữa phải lạy mụ ta thì mới được tha.
"Để phạt các cô gái cứng cổ, chúng nung dùi sắt xiên vào đùi cho thịt cháy xèo xèo hoặc trói giật cánh khỉ treo ngược lên xà nhà rồi đổ nước xà phòng vào miệng, thậm chí buộc túm hai ống quần lại rồi thả rắn chui vào trong quần. Nhìn thấy những cảnh ấy, em cứ run cầm cập", Đô Thị Hường kê.
Một hôm, có một người Trung Quốc tên A Quý đi xe con đến trao cho mụ chủ chứa một gói tiền lớn, mụ liền gọi em ra và bảo: "Ngộ thương em nên cho về làm vợ đại gia, sau này nó đưa em về Việt Nam. Sướng nhé!".
Thấy mình thoát được chốn hang hùm, em mừng lắm nên đã không ngần ngại leo lên xe của A Quý. Bụng bảo dạ "dù có phải làm vợ tên này còn hơn phải làm mồi cho bọn đực rựa nơi này giày vò mình suốt ngày đêm...". Nhưng xe chạy mới được chừng 3 km thì A Quý dẫn em lên một căn nhà. Hắn ta đưa em vào phòng, không để cho em kịp định thần, A Quý đã vật em ra giường cưỡng đoạt, em thét lên đau đớn và ngất lịm đi.
Suốt 2 ngày chung đụng với hắn trong căn nhà này, A Quý chỉ mua cơm hộp về cho em ăn và bắt em phục vụ hắn bằng đủ những tư thế kỳ quái mà nó nghĩ ra. Đến ngày thứ 3, A Quý gọi điện cho 3 người gã đàn ông khác; chúng mang mồi đến nhậu rồi cả 3 tên này lần lượt thay nhau cưỡng hiếp em. Đêm thứ 4, lại thêm 3 gã khác.
Em nằm bất động, câm lặng không khóc được nữa cứ để mặc cho chúng muốn làm gì mình thì làm. Đêm thứ 5, khi cả bọn đã "no xôi, chán chè" ngủ lăn lóc, em mở cửa lẻn ra ngoài toan chạy trốn thì đã có một chiếc xe ôm lao tới đưa em biến vào màn đêm. Hoá ra em đã bị bọn lâu la của động quỷ ấy đưa trả về cho..."chị Cả".
Thì ra, "đại gia" A Quý kia đã bỏ tiền ra mua trinh của em trong vòng 5 ngày. Sau khi đã no xôi chán chè, A Quý đã "bán" em tiếp cho 6 tên khác để gỡ lại tiền mà hắn đã bỏ ra. Việc chúng để cho em chạy trốn chỉ là màn kịch nhằm giúp "chị Cả" có cớ "trói" em vào động mại dâm do mụ này điều hành.
Theo 24h
Đã xác định ADN 8 trẻ em bị bán sang TQ Giải cứu trẻ sơ sinh bị bán sang Trung Quốc (Ảnh minh họa). Ngày 20/12, lực lượng chức năng bên phía Trung Quốc đã bàn giao kết quả ADN của 8 cháu bé Việt Nam bị bán sang Trung Quốc trong một đường dây buôn bán trẻ em được Trung Quốc triệt phá vào tháng 7/2012 để tìm lại cha mẹ cho những...