Buồn lòng vì chồng sắp cưới thờ ơ với chuyện kết hôn
Đám cưới là sự kiện quan trọng cả một đời người mà anh chỉ xem như là phần phụ không đáng để quan tâm, bận lòng. Giờ đây tôi rất buồn và không biết phải làm gì cả.
Ảnh minh họa
Tôi va anh quen nhau và yêu được 5 năm. Năm nay anh 30 tuôi con tôi 26 tuôi. 5 năm chưa phải là dài, nhưng cũng không phải là ngắn cho một tình yêu.Trong thơi gian yêu nhau anh cung thương xuyên quan tâm tơi tôi, cung yêu thương chiêu chuông tôi. Tuy nhiên, anh lai không bao giơ hiêu đươc cam giac hay suy nghi cua tôi. Anh chi biêt quan tâm đên tôi nhưng không biêt quan tâm như thê nao cho đung. Vi vây nhiêu luc tôi rât buôn. Nhưng tôi lai la ngươi dê buôn, dê giân nhưng cung dê tha thư.
Điêu lam tôi buôn nhât la gân đây chuyên chung tôi săp kêt hôn. Yêu nhau 5 năm nhưng hinh như anh cung chăng muôn đi đến hôn nhân. Nhiêu luc tôi co hoi anh thi anh cư bao đê năm sau rôi tinh va thê la chăng biêt bao lân “năm sau” ca. Cho đên đâu năm nay, me anh co y muôn chung tôi cươi nhau nhưng tôi cung không thây anh noi gi tôi ca.
Trong Tết, tôi thây me anh co goi điên thoai thông báo là bác đã chọn được ngày cưới và hỏi ý tôi thế nào. Luc đo, tôi cung hơi bât ngơ nên lương lư bao chưa muôn cươi do con đi hoc va tôi con lo cho thăng em trai đang hoc đai hoc nưa. Vả lại, cả tôi và anh đều đang đi học thêm buổi tối về văn bằng hai nữa. Nhưng bác noi không sao, cươi thi vân đi hoc đươc nên tôi cung yên tâm phân nao.
Video đang HOT
Đang le chuyên đam cươi la cua ca hai va anh phải cung tôi vê thưa chuyện hoi y kiên va xin phep ba mẹ chư đăng nay lai đê me tư quyêt đinh. Tôi gọi điện cho anh và nói chuyện này, nhưng anh cung không noi gi, chi noi la ai hoi cung đươc ma. Tôi buôn và giận anh nhưng rồi tôi lại tha thứ. Sau đó, tôi cũng đồng ý nên chung tôi đa ban chuyên cho đam cươi qua điên thoai.
Nha anh ơ Sai Gon, con nha tôi ơ Nghê An. Đi lai cung la ca môt vân đê. Tôi thi muôn anh vê quê tôi cưới trươc, sau đo se vao Sai Gon cươi nhưng anh lai không chiu vê. Anh noi đương xa đi lai xa xôi, bât tiên, tôn kem, anh con noi: “Vê rôi vê chi lăm”. Chả là, trước đây anh cứ nằng nặc đòi về quê với nhà tôi, tôi có can ngăn và bảo khi nào sắp cưới thì về một thể, nhưng anh không nghe và nhất định về. Thế nên lần này anh mới lấy lý do đó để biện minh. Khi nghe anh noi như vây, tôi cam thây buôn va thât vong vô cung, va chung tôi đa cai nhau rât nhiêu vê chuyên đó. Nhưng ba mẹ tôi lại đồng ý, vì điều ba mẹ mong nhất chỉ là tôi hạnh phúc, còn lại thì cưới ở đâu cũng được. Tôi cung đươc an ui phân nao.
Nhưng lại có thêm vấn đề khác phát sinh. Ngay cươi mẹ anh đa xem la vao thang 6 nhưng anh lai noi không muôn cươi vao thang này. Thang đó anh sẽ mươn khach san cho tôi ơ (do anh không chiu vê nha tôi) va rươc tôi vê nha anh thôi chư không đai tiêc. Cuôi năm mơi mời khách ơ nha hang. Chung tôi lai cai nhau. Tôi không chiu lam hai lân như vây. Tôi noi môt la cươi va đai tiêc thang 6, hai la làm cả hai vao cuôi năm.
Nêu lam hai lân như vây, tôi la con gai cung bi mât măt vơi moi ngươi, va ba me tôi cũng phải đi lại tới hai lần trong khi ngay chính con rể tương lai lại không muốn về quê vợ chỉ một lần. Rồi chung tôi đa không đi đên thông nhât đươc chuyện nay. Tôi băt đâu chan nan khi nghi đên chuyên cưới xin. Khi tôi vao lai Sai Gon sau Têt thi anh lai noi: “Me anh đi coi lai ngay va dơi ngay cươi vao cuôi thang 11, gân cuôi năm”.
Luc nay chuyện ngày cưới đa ổn thỏa. Rồi tôi tin rằng mọi chuyện êm xuôi, ca hai se co thơi gian đê chuân bi cho đam cươi, tôi con nghi năm nay chăc se bân rôn đê lo đu thư cho việc trọng đại này. Nhưng rôi bao nhiêu ky vong cua tôi lai dẫn đến thât vong bây nhiêu. Tư đâu năm đên giơ anh không hê đông đây gi tơi chuyên đam cươi. Suôt ngay anh chi co hoc va lam bai cho ban be. Tôi co nhăc tơi thi anh chi noi la “con lâu ma, lo gi”. Gân đây, do tôi cung sôt ruôt va lo lăng, khi ngay cươi thi chi con mây thang ma anh không hê bận tâm.
Trươc đây, anh lam bai cho ban be thi tôi không noi gi, nhưng giơ săp đam cươi rôi, anh không lo chút nào ma chỉ chăm chăm lam bai cho ban be nên tôi cung rât bưc minh va cam thây kho chiu. Thêm nữa tôi và anh có một số chuyên môn giông anh, tôi có nhơ anh chi bai giup thi anh lai không muôn. Anh noi tư lam đi, không biêt thi tư tim hiêu trên mang, anh cung tư tim trên mang đê ma biêt ma hiêu thôi. Nhiêu lân tôi đa rât buôn vê thai đô cua anh. Anh săn sang lam bai tâp cho ban be nhưng vơi tôi chi cân giup chi bai thôi, anh cung không muôn, co chăng khi tôi giân thi anh mơi miên cương chi giúp.
Đã vậy, anh còn thường xuyên thức khuya làm bài tới 1-2 giờ sáng, thậm chí qua phòng tôi chơi, anh vân chăm chăm vao cai may tinh đê lam bai, chăng đoai hoai gi tơi tôi. Nhom ban cua anh lai toan la nư, trong đo co một chi anh xem như la thân tương. Anh thường đem tôi ra so sánh với chị ấy. Quyết định cái gì anh cũng hỏi chị ấy rồi anh bảo tôi rằng phải: “làm như chị ấy”, “nói như chị ấy”, “Chị T nói vậy”… Nhiều lúc tôi bực mình không chịu nổi.
Tất cả bài tập của chị ấy, anh cũng đều làm hết trong khi chồng chị cũng học xây dựng tại sao chị không bảo chồng chị làm mà anh phải làm. Anh suốt ngày, suốt đêm vẫn vùi đầu vào làm bài tập thay cho bạn bè. Có những lúc anh lo làm bài tập cho bạn bè mà không kịp làm cho anh, đến gần ngày nộp bài rồi anh phải nghỉ làm để ở nhà làm bài của anh. Tôi cũng không hiểu nổi anh luôn. Anh ung dung tự tại chẳng hề lo lắng hay nhắc đến chuyện đám cưới.
Giờ chỉ còn 2 tháng nữa là đến ngày cưới nhưng anh không hề chuẩn bị gì cả, anh xem như là không có cái đám cưới đó. Đối với các cặp khác thì chắc giờ mọi thứ cũng đã tương đối hoàn chỉnh rồi, còn đám cưới của chúng tôi thì chưa hề chuẩn bị một thứ gì cả. Tôi lo lắng và khuyên bảo anh, ai ngờ anh nói tôi là người ích kỷ, hẹp hòi, chỉ biết đến bản thân mình mà không nghĩ đến người khác. Anh còn nói: “Dành thời gian để làm bài tập cho bạn bè là phần chính, còn đám cưới chỉ là phần phụ”. Đám cưới là sự kiện quan trọng cả một đời người mà anh chỉ xem như là phần phụ không đáng để quan tâm. Không lẽ một tình yêu 5 năm trời cũng chỉ đến vậy thôi sao?
Giờ đây tôi rất buồn, tôi không biết phải làm gì cả. Nhiều lúc tôi muốn buông tay tất cả để không còn có đám cưới nào xảy ra nữa. Tôi muốn kết thúc một cuộc tình mà tôi đã rất trân trọng suốt thời gian qua. Mấy ngày nay, tôi không tài nào chợp mắt được, đêm đêm tôi cứ trằn trọc suy nghĩ mãi. Bởi vì tôi yêu anh ấy rất nhiều, nên tôi không thể nào quyết định được. Chia tay, buông bỏ tất cả để không còn có đám cưới nào xảy ra nữa hay vẫn cứ tiếp tục để đám cưới diễn ra? Mọi người hãy cho tôi một lời khuyên, tôi nên làm gì bây giờ?
Theo VNE
Giữ chồng
Vợ thấp bé, gương mặt không có gì nổi bật. Điều đó không quan trọng vì tôi thích người phụ nữ thông minh, hiền hậu. Tôi đã chọn cô bé nhỏ nhắn học giỏi nhất khối 11, sau tôi một lớp.
"Cô bé" sống chung nhà với tôi hơn 15 năm, cung nhau chia bui se ngot. Hai đứa con đã qua tiểu học. Vây mà "cô bé" vẫn chưa hoàn toàn tin vào tình cảm của chồng. "Cô bé" canh giữ tôi nghiêm ngặt đến phát bực.
Ba tôi mất sớm, người thân duy nhất còn lại bên họ nội là chú Út. Nghe tin chú bệnh nặng, tôi hoảng hốt thu xếp đồ đạc chuẩn bị về thăm. Vợ nhất định không cho tôi đi một mình. Theo cùng thì không thể, vì cơ quan cô ấy đang lúc bê bôn công việc. Lý do đơn giản chỉ vì ngày trước có một cô gái ở quê thích tôi, từ thuở mười lăm, mười sáu. Giờ cô ấy vẫn chưa lập gia đình và vì vậy vợ tôi... lo lắng. Nhiều lần tôi giải thích đó chỉ là tình cảm đơn phương của người ta song vợ vẫn không yên lòng. Nàng ra "tối hậu thư" rằng tôi không được tiếp xúc, phải tránh xa cô ấy. Người cùng quê, lại là bạn cũ, gặp nhau không chào, không thăm hỏi, coi sao được. Vợ chồng vì chuyện này mà hục hặc hoài.
Với người bạn cũ thỉnh thoảng gặp nhau còn vậy, chuyện vợ "siết" mối quan hệ bạn bè hàng ngày khiến tôi nhức đầu hơn. Điện thoại tôi bị vợ săm soi từng cuộc gọi, tin nhắn. Thỉnh thoảng cô ấy cũng vờ mượn laptop của tôi để kiểm tra khắp "hang cùng ngõ hem" xem có "vết tích" gì không. Hễ thấy cô đồng nghiệp hay bạn học cũ nào có vẻ xinh xinh trao đổi trò chuyện với chồng là vợ bắt đầu kiếm chuyện gây gổ, buộc chồng phải tránh xa họ. Tính tôi cởi mở vui vẻ, thích giao lưu bè bạn, mà bắt quanh năm suốt tháng chỉ biết đến vợ con, thật khó chịu.
Vợ cũng dựng lên một bức tường trong các mối quan hệ bè bạn của hai vợ chồng. Tôi không được giao du với tất cả bạn nữ của cô ấy. Và đương nhiên, vợ luôn tỏ ra xa lạ với tất cả bạn khác phái của chồng. Thỉnh thoảng bạn chồng đến nhà chơi, vợ sa sầm nét mặt, viện cớ bận bịu hoặc không khỏe để lảng tránh, chưa bao giờ cùng tôi niềm nở tiếp khách.
Tôi nhiều lần nói với vợ: vợ chồng phải tin tưởng và tạo cảm giác thoải mái cho nhau. Sống cùng nhau bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ vợ không hiểu tính chồng? Đàn ông một khi đã có ý lăng nhăng thì phụ nữ giữ cách nào đêu không nổi. Và không phải người đàn ông nào cũng "ham của lạ", coi nhẹ gia đình. Vẻ đẹp của người phụ nữ không chỉ thể hiện ở sắc vóc. Không cần biết trông ra sao, hễ người đàn ông đã chọn thì nhất định với anh ta, cô ấy là người vừa ý.
Suy nghĩ mông lung rồi kém tự tin, sinh đủ thứ "chiêu trò" để giữ chồng như giữ một vật sở hữu sẽ khiến chồng cảm thấy tù túng, nhiều lúc muốn "bứt phá", muốn "tự do". Chẳng phải không ít cuộc hôn nhân đổ vỡ chỉ vì các ông chồng bị vợ "trói tay trói chân" đến ngột ngạt đo sao?
Theo VNE
"Trần đời tôi chưa thấy... bà dâu nào như nó!" Tôi làm mẹ chồng cũng cả chục năm có lẻ. Dâu lớn dâu bé đủ cả, đứa nào cũng ngoan ngoãn với nhà chồng. Thế mà... ... Từ lúc thằng út nhà tôi cưới vợ thì nảy nòi ra loại con dâu trên trời rơi xuống. Tôi tưởng nó là đứa có ăn học đàng hoàng nên mới đồng ý cho về làm...