“Bướm đêm” ở Hà thành, Kỳ 2: Quay trộm… bằng điện thoại
Những quán thư giãn, mátxa mọc lên như nấm sau mưa. Nhiều nhất là ở các phố Phan Đăng Lưu, Kim Giang, Tam Trinh, Ba La, Nguyễn Khang… Nhiều cuộc “mây mưa” đã bị quay trộm ở đây nhưng “dê chủ” không hay biết.
Nhộn nhịp những khu chợ… thư giãn
10g ngày 9-7, PV có cuộc khảo sát các “khu phố sung sướng” hay còn gọi là chợ thư giãn ở Hà Nội. Được biết đến như một phố “đèn đỏ” ở Thái Lan nhưng vào gần trưa, phố Phan Đăng Lưu, Yên Viên, Gia Lâm yên ắng đến lạ. Không có những cô gái áo xanh áo đỏ, áo bé chỉ bằng bàn tay, mặt bự son phấn đứng ngồi trước các cửa quán vẫy khách. Tạt vào một quán cà phê ven đường gợi chuyện, chị chủ quán nói: “Bọn bướm đêm ấy làm khuya lắm. Có khi 3-4g đêm mới ngủ nên dậy rất muộn. Sớm cũng phải qua trưa bọn nó mới đón khách”. Theo chị chủ quán, trên phố Phan Đăng Lưu này có đến hàng chục điểm “cà phê thư giãn”, “tẩm quất thư giãn” với đội quân váy ngắn, chân dài lên tới cả trăm người… “Về hình thức, ở khu vực này không có chuyện bán dâm tại quán. Nhưng, nếu không bán dâm thì chúng nó ăn cám. Nếu muốn tới Z, khách hàng phải tự thỏa thuận với ca ve về giá cả, thời gian và địa điểm. Sau đó, cave phải báo cáo chủ quán hoặc quản lý. Nếu không có nghi ngờ, ca ve sẽ được “đi khách”. Một số chủ quán bắt ca ve ký vào tờ giấy “xin ra ngoài có việc riêng, nếu có gì xảy ra, chủ quán không liên quan”. Giá chung ở đây là 300.000 đồng một “cuốc” tàu nhanh. Tàu chậm hoặc qua đêm khoảng “1 củ” (1 triệu đồng). Nếu chỉ thư giãn, anh chỉ cần bỏ ra hơn 100.000 đồng, sẽ có một cô gái và một món đồ uống. Hôm nào anh đến vào buổi tối ấy, ở phố này nhộn nhịp lắm, toàn người đẹp” – chị chủ quán nói thêm.
“Anh vào đi”, gái ở Phố Phan Đăng Lưu đang dụ khách
Video đang HOT
Tôi vờ hỏi: “Tàu nhanh, tàu chậm thì rõ rồi nhưng thư giãn là thế nào mà mất đến hơn trăm ngàn đồng?”. Chị chủ cười tủm tỉm: “Anh cứ cầm tinh con giả vờ. Vào đó cho biết. Thế mà có người nghiện đấy anh ạ. Hôm trước có đứa nhân viên thư giãn ra đây uống nước kể có cụ đã vào tuổi xưa nay hiếm nhưng vẫn đều đặn tháng hai lần đến quán. Nó bảo, nếu nhân viên nào không mặc váy, nhất định cụ không “ngồi”. Đúng là ăn lắm rửng mỡ”.
Rời con phố nổi tiếng về “công nghệ” sung sướng gần con sông Đuống, tôi về đường Kim Giang, quận Thanh Xuân. Chỉ khoảng vài trăm mét từ đường Nguyễn Trãi rẽ vào, đường Kim Giang có đến hơn chục quán “gội đầu thư giãn”, “tẩm quất thư giãn”, bị dân chơi Hà thành gán cho cái tên “phố thổi”. Dù mới đầu giờ chiều nhưng một số quán đã đầy xe máy đỗ trước cửa. Một số xe quay BKS vào trong. Một số xe bị che BKS bằng khăn mặt.
Vừa đỗ xe máy trước cửa một quán có tấm biển “thư giãn” màu hồng, ông chủ đã đon đả: “Mời anh vào. Để em quay đuôi xe vào trong giúp anh”. Tôi nói: “Ừ, chú chu đáo đấy. Vợ anh mà nhìn thấy xe của anh ở đây thì anh chỉ còn cách phi xuống sông Tô Lịch”. Gần chục cô gái kéo đến đứng trước mặt tôi. Tay chủ quán bảo: “Đấy, anh chọn đi. Thích em nào cũng được. Em tuyển toàn các em chân dài, da trắng. Riêng kỹ thuật thì miễn bàn, quán em là nhất. Được đào tạo mà”(?!)
Chị em dạy lẫn nhau ấy mà…
Phát hiện hai tụ điểm kích dục trá hình
Ngày 12-7, Phòng cảnh sát điều tra tội phạm về TTXH CA TP Hà Nội đã mở cuộc kiểm tra hành chính đột xuất tại một số địa chỉ kinh doanh mát xa, tẩm quất tại các khu vực thuộc quận Tây Hồ, Hà Nội.
Qua kiểm tra, CQCA bắt quả tang hai tụ điểm kích dục trá hình tẩm quất. Đây là hai tụ điểm mặc dù treo biển tẩm quất mát xa nhưng kỳ thực là có các nữ nhân viên thực hiện công việc kích dục cho khách làng chơi bằng cách sử dụng tay và miệng. Quán tẩm quất thư giãn địa chỉ số 253E – Thụy Khuê – Tây Hồ, do ông Phùng Văn Sáu. SN 1976, trú tại thôn Quan Tự, xã Đại Hùng, huyện Ứng Hòa, Hà Nội làm chủ. Tại đây phát hiện có 2 nhân viên nữ đang phục vụ kích dục cho khách bằng tay, miệng. Một địa chỉ khác là quán tẩm quất thư giãn địa chỉ số 253H – cũng trên phố Thụy Khuê – Tây Hồ, do ông Bùi Quang Nguyện, SN 1966, trú tại thôn Trung Thượng, xã Đại Hùng, huyện Ứng Hoà, Hà Nội làm chủ, cũng phát hiện một nhân viên nữ đang dùng tay và miệng kích dục cho khách. Cơ quan điều tra đã lập hồ sơ để xử lý đối với các tụ điểm này. AK
Tôi chấp nhận nằm thư giãn hai ca để tâm sự với một nhân viên tên Thanh ở Bắc Giang. Lân la làm thân một lúc, tôi gợi chuyện về cái gọi là “kỹ thuật cao” mà tay chủ quán vừa giới thiệu. Thanh cười khoái chí: “Kỹ thuật gì đâu anh. Chị em dạy lẫn nhau ấy mà. Ai có bí quyết gì thì dạy cho người khác. Mấy buổi đầu em xấu hổ lắm nhưng rồi cũng quen. Có lần gặp phải lão vừa dê vừa thô bạo, em nôn ra mật xanh mật vàng”.
Rồi ả ca ve ngồi kể vanh vách những “kỹ thuật” làm cho đàn ông sung sướng. Kể về những “tai nạn” trong nghề. Về những thú vui quái đản và bệnh hoạn của một số gã đàn ông… Vốn đã biết câu “không nghe ca ve kể chuyện” nhưng câu chuyện của Thanh làm tôi phải suy nghĩ về những người đàn ông đến đây, những kẻ coi tiền là thứ vũ khí, sẵn sàng bán rẻ và chà đạp lên danh dự và nhân phẩm của chính mình và của người khác khi cần thiết. Thanh kể: “Có một gã đàn ông hơn 50 tuổi, rất hay đến khu phố này để mua vui. Gã không là khách quen của ai cả vì gã muốn “gặp” mỗi nhân viên một lần cho mới. Gã bo thoáng nhưng không nhân viên nào muốn làm cho gã vì gã quá bệnh hoạn. Làm cho gã xong đứa nào cũng mệt nhoài. Có đứa nhân viên mới, gặp gã chỉ một lần đã chạy mất dép, bỏ cả quần áo ở cửa hàng… Cách đây vài tháng, một đứa ở quán bên phát hiện ra gã làm ở một Cty thương mại gì đó to lắm. Nó bảo khi gã bước xuống ô tô, mấy người khúm núm “Chào sếp”. Không biết vợ con, nhân viên của gã biết gã đã làm gì ở những quán thư giãn thế này sẽ nghĩ gì nhỉ?”.
Câu chuyện của Thanh còn để lộ một thông tin khiến không ít người đọc bài viết này sẽ phải lo sợ nếu đã từng sung sướng ở các quán thư giãn, mát xa. Thanh kể: “Chúng em rất thích xem phim “mát”. Thỉnh thoảng lại lấy ĐT quay lại cảnh khách đang “phiêu” hoặc đang ngủ sau khi thư giãn”.
Theo PLXH
"Bướm đêm" ở Hà thành, Kỳ 1: Không có "mì ăn liền"
Nhiều bạn đọc gọi điện đến Đường dây nóng 0915544455 phản ánh, sau nhiều đợt truy quét mạnh của cơ quan chức năng, những "ổ nhện" theo kiểu "từ A tới Z" đã hết đất diễn. Gái mại dâm lục tục đầu quân cho các cửa hàng "thư giãn", các trung tâm "dịch vụ" gái gọi...
"Hai vợ đi anh"
Khi dò hỏi cánh xe ôm ở Hà Đông, Thanh Xuân về những địa chỉ "mát mẻ" trong khu vực, tôi chỉ nhận được những cái lắc đầu. Một tay xe ôm, tóc vuốt ngược như nghệ sĩ tỏ vẻ biết nhiều nói: "Món đó ông phải sang phố Tam Trinh chứ ở khu vực này không có đâu, chỉ đến áp Z thôi. CA làm mạnh lắm". Trong vai một tay chơi hám của lạ, tôi leo lên con xe Dream của gã xe ôm và lao về hướng cầu Mai Động. Lúc đó là hơn 22g...
Trên đường đi, tôi dặn gã xe ôm: "Ông phải làm hoa tiêu cho tôi nhé. Vào quán hỏi có "hàng ăn liền" hay không là việc của ông. Nếu có, tôi chiến xong là ông có quà". Giọng gã xe ôm đểu giả: "Sao ông máu thế? Tôi cũng chiến suốt nhưng toàn chọn các cửa hàng thư giãn máy lạnh, nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn đảm bảo độ phê.
Mình vẫn đến Z nhưng CA có ập vào bắt cũng khó kết tội vì không có chuyện cởi quần, lột áo. Đưa ông đi thế này tôi cũng thấy ghê ghê vì CA dạo này làm dữ lắm... Chẳng qua là cùng cảnh dân chơi". Chiếc xe máy phanh đánh hự và xịch đỗ trước cửa một quán "Gội đầu thư giãn" trong con phố nhỏ, sát con mương đen ngòm và hôi rình trên đường Tam Trinh. Chủ quán tên Nga đon đả: "Mời hai anh vào thư giãn. Quán em toàn nhân viên tay nghề cao, không phê không về".
Tôi mò mẫm bước vào căn phòng sặc mùi đặc trưng của những căn phòng chuyên về chuyện "thư giãn". Tấm rèm ri đô hoa xanh chưa kịp khép lại thì hai cái đầu thò vào hỏi: "Anh ơi, hai vợ nhé", một trong hai cô nháy mắt cười ý nhị. Tôi gật đầu: "Ô kê, hai em vào đi, anh đang mệt quá. Hai người đấm càng nhanh khỏe". Cả hai cô gái cười khùng khục, "đấm gì mà đấm, bọn này đâu biết đấm".
Sau vài cái vỗ bành bạch vào bụng, vào lưng tôi, một cô lấy điện thoại ra nhắn tin. Cô còn lại hỏi: "Em thư giãn cho anh nhé". "Để hôm khác đi em. Hôm nay anh mệt và chỉ muốn đấm lưng. Các em yên tâm, anh bo đầy đủ". Nghe tôi nói vậy, cả hai cô cùng cười.
Cách giường tôi chừng 1m là gã xe ôm đang thư giãn. Tiếng gã thở phì phò như kéo bễ... Tiếng một cô gái cấm cảu: "Dê như ma. Bo đi".
Nhân viên quán thư giãn đang chờ khách
Em vẫn chờ một phép màu
Nhờ "bo" thoáng nên tôi cũng có được số điện thoại của Hương, một trong hai cô gái đã đấm lưng cho tôi. Khoảng 22g ngày 8-7, tôi mời được Hương ra phố Bạch Mai uống cà phê và ăn đêm.
Hương kể: "Quê em ở Hòa Bình, gia đình vốn cũng có của ăn của để nhưng ngặt nỗi bố em chỉ quý con trai, còn con gái coi như đồ bỏ. Cứ mỗi lần uống rượu bố em lại say khướt và lôi các con gái ra hành hạ, chửi bới. Năm chị gái đầu em tròn 17 tuổi cũng là lúc chị ấy bỏ nhà đi theo bạn xuống Hà Nội làm ăn. Lúc đầu chị ấy nói với gia đình là đi làm ở nhà máy kẹo Hải Hà.
Mỗi lần chị gái em về quê là một ngày hội đối với em và cô em gái út. Chị cả mua cho chúng em đủ thứ, từ quần áo, giày dép đến son phấn... Cả hai đứa em đều mơ ước "lớn lên chúng em sẽ đi làm ở nhà máy kẹo như chị". Mỗi lần nghe nói vậy, đôi mắt chị em lại đượm buồn".
Nhấp một ngụm trà, gạt giọt nước mắt đang lăn dài trên má, Hương kể tiếp: "Phải gần 2 năm sau em mới được một chị xóm bên cho biết, chị gái em không hề làm ở nhà máy bánh kẹo. Chị ấy làm ở một quán "tàu nhanh" ở thị trấn Xuân Mai, huyện Chương Mỹ. Lúc đầu em không tin nhưng xâu chuỗi lại những gì thay đổi ở chị gái em, em hiểu người ta không hề đặt điều. Lúc đầu em thấy việc làm của chị gái mình là nhục nhã nhưng rồi ngày ngày vẫn phải chịu sự đối xử bất công của ông bố nát rượu, em đã chủ động nhắn tin cho chị gái: "Hãy đưa em đi làm, ca ve cũng được. Em muốn thoát khỏi cuộc sống ở nhà".
Ở Xuân Mai, nhờ có quan hệ của chị gái, em đã bán trinh được 8 triệu đồng cho một gã đàn ông hơn tuổi bố mình. Hôm đó, em đau đớn nhưng không thể khóc. Từ đó em trở thành con ca ve chuyên nghiệp, có ngày "đi khách" đến 15 lần mà cũng chỉ đủ tiền quần áo, phấn son và những ván tá lả thâu đêm. Nhờ một khách quen giới thiệu, em về Tam Trinh làm gần 1 năm nay. Giờ em đã 20 tuổi. Có nhiều người hỏi em "sao không làm nghề khác"? Em biết làm gì đây khi cánh cửa gia đình gần như đã khép lại. Tương lai ư? Còn kinh khủng hơn nhiều. Một đàn chị bảo em: Đã bước vào nghề này thì không thoát được ra đâu em ạ. Tự mình "trói" mình thôi".
Nén tiếng thở dài, Hương nói tiếp: "Đúng vậy anh ạ. Dù nghề ca ve có tủi nhục cũng còn hơn về quê cày cấy rồi lấy phải một thằng chồng đánh vợ như đập đất. Em sẽ vẫn làm nghề này và mong vận may sẽ đến với mình. Có thể lắm chứ, như con Hà ở Thái Nguyên chẳng hạn, nó lấy được một anh kỹ sư hẳn hoi...".
Theo PLXH
Ổ 'bướm đêm' ở 'làng ma' Đất Việt nhận được nhiều phản ánh của người dân TP HCM lo ngại về tình hình mất an ninh trật tự và các tệ nạn xã hội nảy sinh tại một số khu vực trên địa bàn. Ghi nhận của Đất Việt cho thấy, lo ngại của người dân là có cơ sở. Chẳng phải vô cớ mà người dân sống tại...