Buổi ra mắt gia đình bạn trai, mẹ anh chỉ hỏi đúng một câu khiến tôi vội vàng rời đi trong nước mắt
Cuộc sống này bất công đến như vậy sao?
Đến bây giờ tôi mới có cơ hội được bạn trai đưa về nhà ra mắt với bố mẹ của anh ấy. Hai chúng tôi yêu nhau được hơn 1 năm nay. Tuy chẳng phải là quá lâu nhưng quan điểm của tôi yêu đậm sâu mới quan trọng. Ngày ấy anh và tôi đều bước ra từ đổ vỡ của những mối tình tuổi trẻ. Hai người cô đơn nhờ duyên gặp nhau và trúng tiếng sét ái tình.
Trong quãng thời gian quen nhau đến nay, tôi chưa biết nhiều về gia cảnh của anh. Một phần vì anh thường hay lảng tránh mỗi khi hỏi đến nên tôi cũng không xoáy sâu vào vấn đề đó. Phần còn lại là cả hai chúng tôi muốn tập trung vào cá nhân, nội tâm đối phương. Tôi tin một khi đã hiểu nhau và có sự đồng cảm, tất cả rào cản khác đều chẳng quan trọng.
Nói qua một chút về gia cảnh tôi thì tôi là một đứa con gái tỉnh lẻ như biết bao người khác cố gắng trụ vững ở thành phố này. Gia đình chẳng khá giả mấy, tất cả đều phải tự lực cố gắng. Bản thân tôi cũng hiểu rõ mình là ai và đang cần làm gì để sống sót ở nơi đô thị đầy nhọc nhằn, thách thức.
Một ngày nọ, anh ngỏ lời muốn rủ tôi về nhà anh ra mắt bố mẹ. Ban đầu tôi cũng có một chút hoang mang và thấy bất an, lo sợ xen lẫn cảm giác phấn khích. Ra là người đàn ông này đã sẵn sàng để tiến thêm một bước rồi đây. Tuy nhiên, tôi vẫn e dè và tỏ vẻ ngại ngùng. Anh lập tức ôm tôi và thủ thỉ:
“Em yên tâm, anh nghĩ việc về gặp gia đình anh chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Mình không còn quá trẻ để cứ mải mê rong chơi nữa rồi. Em muốn tiến thêm nữa chứ?”
Nghe đến vậy thôi là tôi đã mủi lòng lắm rồi. Gạt mọi lo âu, tôi cùng anh chọn ngày đẹp để về ra mắt hai bác.
Trước khi đến, tôi cũng chuẩn bị một món quà nhỏ, bởi buổi đầu mà “đi tay không” cũng hơi kỳ. Nhưng thật khó để biết bố mẹ của bạn trai thích gì. Nếu giờ hỏi anh ấy thì kiểu gì anh cũng bảo thôi khỏi bày vẽ cho mất công, vả lại nó cũng cho thấy sự kém tinh tế. Nghĩ đoạn, tôi liền đưa ra một quyết định an toàn: mua một giỏ hoa quả. Chắc chắn buổi gặp mặt đầu tiên sẽ nhiều áp lực lắm, nhưng tôi cũng chuẩn bị một vài câu trả lời khôn khéo nếu được hỏi về gia cảnh, con người, tính cách, dự định…
Ấy vậy mà thực tại giống như một cú vả, đi ngược lại mọi suy đoán cũng như mong muốn ban đầu của tôi.
Video đang HOT
Nhà của anh rất khá giả nếu không muốn nói là giàu. Từ cổng bước vào, cảm giác “mùi của tiền” cứ quanh quẩn đâu đây. Cây cỏ, cách bài trí nội thất từ ngoài vào trong đều tinh tế, khác xa với tưởng tượng của tôi ban đầu. Mặc dù có hơi “ngộp thở” chút nhưng tôi vẫn lấy hết dũng khí và cố để cư xử bình thường.
Khi vừa bước chân vào nhà anh, tôi thấy hai bác đã ngồi sẵn ở ghế. Bác trai xem ti vi còn bác gái ngồi gọt hoa quả. Tôi cũng lễ phép chào hỏi, còn anh người yêu thì hồ hởi giới thiệu tôi “Thưa bố mẹ, đây là Huyền, bạn gái của con. Nay con đưa Huyền về nhà ra mắt với bố mẹ đây ạ. Mong bố mẹ sẽ vui vẻ chào đón em ấy.” Nói đoạn, tôi đưa giỏ hoa quả cho bác gái như một món quà ngày đầu gặp gỡ.
Tôi cứ ngỡ ban đầu hai bác sẽ hỏi về tuổi, quê quán, hoàn cảnh… ấy vậy mà lời nói trước nhất của bác gái khiến tôi phải đứng hình vài giây:
“Chào cháu, ngồi xuống đi. Huyền nhỉ, bác đố cháu biết hai lọ lục bình bên kia ở nhà bác có giá bao nhiêu đấy?”
Bác gái hất cằm chỉ về hướng ti vi, ánh nhìn có vẻ như đang không vui. Mặc dù vậy, tôi vẫn ghi nhớ lời dặn của mấy đứa bạn, rằng luôn phải nho nhã lịch thiệp hết sức có thể. Tôi bẽn lẽn đáp “Dạ hai lọ lục bình kia trông đúng là đẹp thật, màu sắc hoa văn hài hoà. Nhưng thú thật với bác là cháu chưa từng nhìn thấy chúng, nên cũng chẳng biết giá tiền ra sao ạ.”
Khi quay sang người yêu, tôi thấy nét mặt anh thoáng chút hoảng hốt. Chưa kịp định thần lại, bác gái đã nói thêm một vài câu như đâm thẳng vào trái tim tôi “Cháu không biết giá tiền của lọ lục bình ấy, thì một là cháu quá vô vị để hiểu biết về những thú chơi kia. Hoặc do con trai bác chưa kể cho cháu nghe về gia cảnh của nó rồi, đúng không?
Bác nghĩ một người con dâu bước chân được vào nhà này thì cũng cần môn đăng hộ đối. Hãy trả lời đúng được câu hỏi kia đi rồi ta nói chuyện tiếp nhé cháu!”
Lòng tôi như vỡ vụn, không ngờ lại bị phũ ngay tại buổi gặp đầu tiên như thế. Với lòng tự trọng của một đứa con gái như tôi, tôi ứa nước mắt chạy ngay ra cửa, không quên nói đáp lại “Cháu có thể không biết giá của lục bình, nhưng cháu biết giá trị của bản thân mình. Chào hai bác.”
Tôi chạy đi vội vàng các bạn ạ. Thậm chí khi anh người yêu đuổi theo, tôi còn khước từ và nói mình tự về được. Giờ tôi phải giải quyết chuyện này ra sao đây? Môn đăng hộ đối là điều tôi không thể làm được, nhưng tôi rất yêu anh, chẳng nhẽ phải từ bỏ mối tình này?
Bạn gái chê tôi quê mùa khi gói đồ ăn thừa mang về
Chuyện xảy ra vào thứ Bảy tuần trước. Trong bữa ăn tối của tôi và bạn gái. Em nói rằng, thất vọng về cách cư xử của tôi...
Bạn gái tôi có gia cảnh bình thường, khá xinh xắn. Em đang là sinh viên năm thứ ba một trường đại học ở Hà Nội.
Dù gia cảnh không quá giàu có nhưng em khá sành điệu, bản thân em là người thích ăn ngon mặc đẹp. Em thường thích những chỗ ăn uống sang chảnh; thích đi du lịch; quần áo, điện thoại... đều phải mua ở những nơi có thương hiệu.
Vì em chưa đi làm, chưa có tiền nên mọi khoản đều do tôi chu cấp. Bản thân tôi là nhân viên IT của một công ty lớn. Thu nhập của tôi khá ổn nhưng tôi phải thay bố mẹ lo cho 2 em ở quê đang ăn học nên cũng không quá dư giả.
Ảnh: Đức Liên
Vì vậy tôi thường xuyên bị bạn gái trách móc. Em nói rằng, bạn em được người yêu mua cho cái nọ, cái kia còn từ khi quen tôi, em chẳng nhận được món quà nào giá trị.
Em còn nói, bạn trai của bạn bè em đều có ô tô trong khi tôi đi lại bằng chiếc xe máy đã cũ. Họ thường đi du lịch, check in ở những nơi sang chảnh...
Sợ người yêu tủi thân, tôi cũng ra sức chiều lòng em. Nhưng dường như những cố gắng của tôi không được em nhìn nhận. Giữa chúng tôi vẫn luôn là một khoảng cách không bao giờ rút ngắn được...
Mâu thuẫn của chúng tôi ngày càng nhiều. Hôm thứ Bảy tuần trước, kỉ niệm 6 tháng quen nhau, em muốn làm một điều gì đó thật đặc biệt. Vì vậy tôi mời em đi ăn tối. Để tránh làm em phật ý, tôi chọn một nhà hàng khá nổi tiếng.
Hôm đó, em trang điểm và ăn mặc lộng lẫy, trông rất xinh đẹp. Đi với người yêu như vậy, tôi cũng rất đỗi tự hào.
Khi chúng tôi vào nhà hàng, em gọi món mà không cần nhìn giá. Em gọi rất nhiều món. Khi phục vụ bê món ăn lên, em không ăn vội mà ra sức chụp ảnh để đăng lên face.
Ảnh em đăng lên, nhận được "cơn mưa" lời khen từ bạn bè. Tuy nhiên, bức ảnh đó em không hề nhắc đến tôi.
Em gọi nhiều nhưng ăn khá ít với lý do ăn nhiều sợ béo. Nhìn bàn toàn thức ăn để thừa tôi thấy thật lãng phí. Tôi cố gắng ăn nhiều nhưng không xuể. Buổi ăn tối, em tỏ ra rất hài lòng. Sau đó, chúng tôi dự định đi uống cà phê ở một quán mà ngày xưa chúng tôi quen nhau lần đầu tiên.
Tuy nhiên gần cuối bữa tiệc kỷ niệm, nhìn đồ ăn thừa rất lãng phí nên tôi muốn mang về. Tôi nói với người phục vụ là muốn đưa đồ về nên họ biết ý mang cho tôi mấy hộp để đựng.
Nhân viên nhà hàng cũng khéo léo lấy phần đồ ăn thừa vào hộp cho tôi. Phải mất 4 chiếc hộp mới đựng hết số đồ thừa đó.
Sau đó, tôi đưa đồ thừa ra quầy và thanh toán tiền ăn bữa tối. Đúng như tôi dự đoán, bữa ăn có giá lên đến 3 triệu đồng cho 2 người.
Người yêu tôi tỏ vẻ không vui. Khi tôi chuẩn bị ra lấy xe để chở em sang quán cà phê thì em vùng vằng. Tôi không hiểu nhưng em nhất định không nói. Cuối cùng, em giận dỗi vẫy taxi đi về bỏ lại tôi với chiếc xe máy và nỗi hoang mang.
Đêm đó, tôi nhắn tin, gọi điện nhưng em không thèm đáp lại. Đến nửa khuya, em mới mở lời rằng, tôi làm em mất mặt. Việc "Mất mặt" của tôi là lấy đồ ăn thừa mang về, không chịu tip tiền cho nhân viên phục vụ...
Em nói, vào nhà hàng sang chảnh, ăn mặc lồng lộn mà tôi tính toán, tiếc cả chút đồ ăn thừa như thế là "kém sang". Biết tính tôi chi li, hà tiện như vậy, ngay từ đầu em đã không quen để tránh sau này kết hôn, tôi lại "đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành".
"Đi nhà hàng sang, anh phải tip cho nhân viên. Nhìn ánh mắt của nhân viên khi anh xin hộp mang đồ ăn thừa về, em cảm thấy vô cùng xấu hổ", em đã nói vậy.
Tôi chia sẻ rằng, việc lấy đồ ăn thừa là hết sức bình thường. Đó là số tiền mình bỏ ra, mình có quyền được mang về nhưng em không đồng tình.
Mấy nay em vẫn giận dỗi, có lẽ nào tôi đã quá cố chấp khi níu giữ mối tình này?
"Con tôi làm dâu nhà chị có sung sướng gì đâu mà tiếc" Hai năm trước, con gái tôi lấy chồng. Nó yêu thì cho nó lấy thôi, tôi cũng không quá bận tâm gia cảnh nhà con rể. Sau này tôi có chút hối hận vì đã dễ dàng trong chuyện hôn nhân của con. Vì con rể tôi tính tình không được ôn hòa, còn bà thông gia thì dù đúng dù sai cũng...