Buộc phải “nói xấu” mẹ chồng
Cả tuần trong bệnh viện, em cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Con cái quấy khóc, may có bà ngoại hỗ trợ. Em muốn qua chăm chồng nhưng con ốm nặng, vừa sốc phản vệ thuốc nên cần ở lại để theo dõi.
Thương chồng thương con mà em không thể phân thân được. Đã vậy, đứa lớn mới gần 4 tuổi, mấy ngày nay ở cùng ông ngoại và cậu nên buồn, dỗi bố, dỗi mẹ.
Ảnh minh họa
Chị Thanh Tâm thân mến!
Rất ít khi em nói xấu mẹ chồng bởi bà thực sự là một người tốt bụng, có trách nhiệm với xã hội. Bà không nề hà bất cứ việc gì của thôn xóm, hoạt động tích cực trong Hội phụ nữ, Hội người cao tuổi… được mọi người tin yêu, kính trọng. Nhưng nhiều lúc điều này lại quá đà, khiến em rất bức xúc. Khi được góp ý, bà lại giận dỗi, bỏ cơm.
Em cũng thấy việc tham gia vào các công việc xã hội là điều rất nên, bởi không những góp công góp sức cho cộng đồng mà còn giúp tuổi già thêm vui. Nhưng bà tập trung vào những điều ấy quá, nhiều lúc chưa kịp ăn cơm đã chạy đi đến đầu làng, cuối xóm để hòa giải. Con cái nhờ bà trông giúp, 2 vợ chồng em đi làm, về đến nhà, 2 đứa trêu nhau khóc lóc, đứa bé thì đái dầm, mùi khắp nhà. Tìm mãi không thấy bà, hóa ra bà đi họp thôn.
Đỉnh điểm là tuần vừa rồi chị ạ, cả chồng và con của em đều ốm. Chồng em đi làm về, thấy sốt rất cao, cứ nghĩ là bình thường, ai dè đến khi nhập viện cấp cứu xét nghiệm mới phát hiện bị sốt xuất huyết, tiểu cầu hạ xuống thấp. Vậy là anh ấy nằm viện mấy ngày. Cùng lúc đó, đứa nhỏ sốt cao, viêm tai giữa, viêm phổi nên em cũng đưa con vào bệnh viện Nhi cấp cứu ngay. Vậy là em phải nhờ bà ngoại cùng em vào viện chăm cháu. Còn bà nội thì chăm con trai bà. Đứa lớn gửi ông ngoại và cậu.
Nhưng bà nội mải lo chuyện làng chuyện xã nên rất bận bịu. Buổi sáng mua cháo mang vào cho con trai, rồi về đi họp, chồng em ở trong viện một mình. Cậu tới thăm về, trách em: “Mày chăm thằng Nam thế nào để nó một mình trong bệnh viện, trông như thằng chết trôi, mệt khát nước mà không có ai lấy cho, tự đi vệ sinh, suýt ngã trong viện đấy!”. Em hốt hoảng, kể tình hình con em cũng đang ốm nằm trong bệnh viện Nhi, cậu mới thôi không trách em nữa.
Video đang HOT
Em gọi điện cho bà, bà bảo, 2 vợ chồng cuối xóm đánh nhau, đòi li hôn nên bà phải qua đó mấy ngày nay để hòa giải. Em cảm thấy rất khó chịu khi nhà neo người, đang thật sự cần giúp đỡ thì bà lại lo những chuyện bao đồng bên ngoài. Chồng em ốm nằm trong bệnh viện một mình, gọi điện nghe giọng chồng thở không ra hơi em lại thấy sốt ruột. Bà bảo: “Nó lớn rồi, là bố 2 đứa con rồi, mày không phải sồn sồn lên”. Em chẳng biết nên nói như thế nào bây giờ.
Cả tuần trong bệnh viện, em cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Con cái quấy khóc, may có bà ngoại hỗ trợ. Em muốn qua chăm chồng nhưng con ốm nặng, vừa sốc phản vệ thuốc nên cần ở lại để theo dõi. Thương chồng thương con mà em không thể phân thân được. Đã vậy, đứa lớn mới gần 4 tuổi, mấy ngày nay ở cùng ông ngoại và cậu nên buồn, dỗi bố, dỗi mẹ, em gọi điện về cho ông ngoại nói chuyện với con mà nó không “tiếp sóng”. Bà nội thì ngày nào cũng họp thôn, họp xóm, không để ý tới gia đình. Có lẽ bà quen việc chồng em đã trưởng thành và tự lập nên không cần phải chăm sóc như còn nhỏ nữa… Em gọi điện góp ý với bà, vậy là bà nổi giận đùng đùng.
Nhà đã nhiều việc, mệt mỏi, bây giờ còn có thêm việc mẹ chồng giận dỗi. Chồng em mấy hôm nay đỡ hơn, biết chuyện liền trách em. Em tức không chịu được, đầu muốn nổ tung luôn. Chị Thanh Tâm ơi, có đúng em đã sai rồi không? Em quá đáng với bà lắm ạ? Nếu là bình thường, gia đình khỏe mạnh thì em nào có ý kiến gì về việc công tác của bà. Nhưng khi con cái cần bà nhất, bà lại lo cho người ngoài hơn khiến em tủi thân…
Linh Linh (Bắc Ninh)
Linh thân mến!
Chị hiểu cảm xúc của em, đặc biệt khi em đang trong một hoàn cảnh rất cần sự quan tâm và trợ giúp của người thân. Người cao tuổi làm công việc xã hội thấy bản thân có ích hơn vì giúp được mọi người, đồng thời gặp gỡ hàng xóm láng giềng cũng giúp bà vui vẻ hơn. Em cũng nên hiểu cho bà, vì khi đã tham gia thì có nhiều trách nhiệm hơn. Nhiều khi ở nhà đang ngủ nhưng nghe tin có ai đánh nhau là phải bật dậy đi hòa giải. Trong trường hợp của em cũng vậy.
Chị nghĩ, lần sau em nên để người khác góp ý với bà. Ví dụ, cậu của em có thể kể chuyện với bà về việc đến thăm và thấy tình trạng con của bà như vậy. Bà luôn nghĩ rằng con trai bà đã lớn, đủ mạnh mẽ để vượt qua nên chỉ cần đưa đồ ăn đến là đủ. Nếu bà nghe người khác nói chuyện, bà sẽ tiếp thu vấn đề hiệu quả hơn.
Còn trong trường hợp này, bà hẳn đang buồn và trách bản thân lắm. Bà có tuổi rồi nên 2 vợ chồng có thể nói chuyện chân thành để bà đỡ tủi thân. Ở tuổi này, bà vui vẻ, khỏe mạnh là mừng rồi, đúng không?
Chúc gia đình em khỏe mạnh và hạnh phúc!
Cả nhà đang loạn lên vì em gái có bầu bị gã người yêu chối bỏ, vợ tôi lại hả hê nói 1 câu, ai nấy đều tức nhưng không làm gì được
Trong lúc em gái tôi đang khổ sở vì bụng mang dạ chửa mà đằng trai chối bỏ trách nhiệm, Thương lại hả hê ra mặt. Cô ấy còn nói 1 câu khiến bố mẹ tôi ôm ngực vì tức, nhưng cũng không làm gì được.
Thương lấy tôi được hơn 2 năm rồi, vừa mới sinh con gái đầu lòng xong nhưng mối quan hệ của cô ấy với nhà tôi vẫn vô cùng tồi tệ. Tôi không bênh bố mẹ và em gái mình, nhưng Thương thật sự rất đanh đá, ghê gớm và không chịu nhường nhịn một câu bao giờ. Cô ấy cãi cố, cãi lấy được, cãi bằng thắng thì thôi. Tôi bao lần nói rồi, người một nhà với nhau, sao phải thế. Nhưng Thương trừng mắt nhìn tôi, đáp một câu ráo hoảnh: "Người nhà anh chứ không phải người nhà em".
Đấy, tôi thật sự rất mệt với chuyện mẹ chồng - nàng dâu, rồi chị dâu - em chồng. Mỗi lần bố mẹ và em gái mách, tôi lại nổi điên lên. Nhưng cứ mắng Thương vài câu, chính tôi cũng đuối lý với cô vợ thông minh và quá ư sắc sảo này.
Tuy nhiên, mấy hôm gần đây tôi thật sự rất buồn và sốc trước thái độ ghét em chồng ra mặt của cô ấy... Tôi cũng xấu hổ với bố mẹ khi không dạy được vợ, chỉ muốn tống cổ cô ấy về nơi sản xuất nhưng lại cũng vẫn do dự. Tôi rất muốn mọi người đưa ra lời khuyên cho tôi.
Chuyện là, em gái tôi - Hoa đang vừa ra trường chưa xin được việc thì lại dính bầu. Chuyện này cũng không phải quá to tát, thời này rồi, chửa thì cưới, rồi thì đẻ. Nhưng vấn đề là, Hoa lại quen trúng thằng đểu, sau khi hay tin là phủi bỏ trách nhiệm. Giờ hắn bảo em gái tôi dễ dãi, yêu có tháng trời đã lên giường. Làm sao mà hắn biết trong 1 tháng ấy em tôi có qua lại với ai hay không?
Nguyên văn hắn nói là như thế, rồi hắn còn đòi Hoa phải đi xét nghiệm ADN mang tới thì mới tính tiếp. Nhưng giờ nhà tôi mà đi xét nghiệm, chẳng hóa là thừa nhận em gái tôi lăng nhăng, dễ dãi hay sao?
Hoa nói hết nước hết cái với hắn, nhưng cũng chẳng xi nhê. Con bé rất stress, suốt cả tháng trời nay chỉ có cơm chan nước mắt, bụng thì to dần lên, bố mẹ thì như ngồi trên đống lửa. Vẫn biết là ăn cơm trước kẻng chẳng phải chuyện gì đáng xấu hổ, nhưng xấu hổ là em tôi lại bị nó phũ phàng đá đi, giờ không chồng mà chửa, rất khó nhìn mặt hàng xóm, láng giềng.
Hôm vừa rồi, gia đình tôi ngồi lại bàn bạc xem còn cách gì để gã trai đểu kia phải hối hận, không nhận con thì cũng phải chu cấp tiền bạc. Nào ngờ, Thương nghe xong lại bật cười ha hả. Bố mẹ và tôi điếng người, cô ấy mới vội vàng xin lỗi và nói đang mải nghĩ tới vấn đề khác.
Rõ ràng vợ tôi không để tâm chuyện này, chẳng chút lo lắng nào hết. Giờ mọi người đang nước sôi lửa bỏng thế này, cô ấy còn lan man nghĩ đi đâu mà cười 1 mình? Mẹ tôi chắc tức quá, mới mắng cô ấy vài câu:
- Đàn bà như cô đúng là không biết điều. Cả nhà lo cho em không xong lại ngồi đó mà cười cợt. Ăn ở phúc đức như thế rồi đừng hỏi vì sao làm dâu bao năm vẫn bị nhà chồng ghét bỏ nhé. Vô duyên vô dáng, có học mà như con cái nhà thất học!
Mẹ tôi lườm Thương cháy mặt rồi tuôn ra một tràng. Cô ấy cứng đơ người, mặt cũng tắt nụ cười ngay sau đó. Rồi tưởng cô ấy sẽ im im hoặc biết điều xin lỗi vì cười không đúng chỗ, nào ngờ Thương lại thốt ra một câu khiến cả nhà ôm ngực vì tức:
- Mẹ nói con thì phải nghĩ tới con gái mẹ, mẹ ạ! Xưa con bầu chẳng phải chính cái Hoa đã cười ha hả vào mặt con nói loại dễ dãi, lăng loàn sao? Sao cô ấy không trách anh trai mình không làm chủ được bản thân mà lôi con gái nhà người ta vào khách sạn chứ?
Suốt thời gian sau đó con sống mà chịu sự phán xét, khinh bỉ của em chồng đó mẹ ơi. Thậm chí, tới khi con sảy đứa bé ấy, mọi người lại coi như là một sự may mắn, ít nhất không bị hàng xóm soi mói.
Giờ con gái mẹ cũng y chang, lại còn bị người ta rũ bỏ trách nhiệm, tính ra còn nhục nhã hơn cả con năm nào. Con chỉ nghĩ tới mà con thấy buồn cười.
Cả nhà tôi nghe xong mà tức anh ách, mẹ tôi chỉ tay vào mặt Thương "cô... cô" mà không thốt lên lời. Tôi cũng chẳng làm gì được vì Thương đứng dậy bỏ đi.
Cuối cùng, bố mẹ lại mắng tôi là để vợ trèo lên đầu lên cổ. Tôi thực sự rất giận, muốn dạy dỗ cô ấy một bài học, hoặc dọa đuổi về nhưng Thương dường như chẳng hề e sợ. Tôi nên làm gì với cô vợ cứng đầu này bây giờ?
Ngày cưới, mẹ đẻ mang cả hộp vàng đến tặng nhưng tôi từ chối nhận Trong khi tôi cố giữ bình tĩnh để từ chối số vàng của mẹ đẻ trao tặng thì hành động của chồng lại khiến tôi đứng ngồi không yên. Tôi xuất thân trong gia đình nghèo khó, bố mẹ là công nhân nhưng rất thương các con, dù đói khát cũng vẫn cố gắng cho 3 anh em tôi đi học. Cuộc sống...