Buộc chặt
Vợ là nhà báo. Chồng làm kinh doanh. Chẳng biết thiên hạ nói gì về hai nghề này, nhưng chắc sẽ có câu, “vợ làm báo, con húp cháo suốt ngày”.
Bởi trong quan niệm của không ít người, khi phụ nữ làm báo, thời gian họ dành cho gia đình là không dư giả.
Đã đành có một phần sự thật như thế. Nhưng ở đời, cũng luôn có những ngoại lệ. Nhất là khi có sự chèo lái của những ông chồng biết ứng xử thật tinh tế như chồng, có lẽ, chẳng người vợ nào dám quên thiên chức thiêng liêng, dù có phiêu bạt theo công việc tới tận chân trời nào.
Đi công tác ở đâu cũng vậy, dù ngắn hay dài ngày, vợ đều phải trao đổi trước với chồng, chứ không phải với thủ trưởng cơ quan. Được sự nhất trí của chồng, vợ mới chuẩn bị các khâu tiếp theo. Tính vợ vốn chểnh mảng, nhớ được cái này thì quên cái kia. Sổ ghi chép các món cần mang đi luôn nằm trong đầu chồng. Chồng luôn nhắc vợ những món vật dụng mà có thể những ngày đầu đi công tác, vợ chẳng thể nghĩ ra. Có lần, đi công tác ở một tỉnh miền núi Tây Nguyên, giở vali hòm xiểng ra, vợ nhìn thấy mấy cái mắc áo chồng gài thêm vào từ lúc nào. Lúc ấy, chỉ còn biết xuýt xoa cảm ơn chồng. Đang giữa chốn rừng mây heo hút, không có mấy cái mắc đó, thật chẳng biết lấy gì để phơi những món đồ “phức tạp” của phụ nữ.
Lần nào cũng vậy, hễ vợ phải đi công tác đâu đó dài ngày, chồng bao giờ cũng là người chuẩn bị những dụng cụ làm việc thật tỉ mỉ cho vợ. Lôi cái balô đựng máy tính xách tay bỏ quên đâu đó lâu ngày ra lau sạch bụi. Đánh lại chiếc va li thật sạch sẽ, xé bỏ những tem phiếu của đủ các hãng vận tải cả đường bộ, đường không của những lần đi trước. Thay pin mới cho chuột máy tính và sắp xếp gọn gàng những thiết bị sạc điện.
Video đang HOT
Không hiểu sao, dù sau này, khi đã rất thành thạo việc chuẩn bị cho những chuyến đi như thế, vợ vẫn cứ muốn để chồng làm cho mình tất cả công việc ấy. Nó hệt như cách để vợ ngắm nghía một thứ thông điệp rất lặng lẽ chồng đang gửi tới mình.
Chưa bao giờ chồng dặn vợ, em phải thế này, em phải thế kia. Nhưng tự nhiên, những cử chỉ chăm chút giản đơn và nhẹ nhàng đã nói với vợ tất cả những điều đó.
Ừ nhỉ, cuộc sống đâu cần phải nói nhiều. Tình yêu cũng vậy. Đã qua cái buổi yêu thương đầu môi chót lưỡi, qua cái buổi phải nhắn tin, gọi điện cấp thời như thể nếu không nói ra, tình yêu sẽ “vọt” đi đâu mất. Đã qua những ngọt ngào và cay đắng, qua những lầm lỡ, nông nổi, tình yêu theo thời gian trở thành một thứ trầm tích mà chỉ lặn vào rất sâu, người ta mới hiểu được nó đích thực là gì. Để rồi trong suốt những chuyến công tác, dù ngắn hay dài ngày, chưa bao giờ vợ thấy mình có lỗi, dù chỉ trong ý nghĩ với chồng.
Nhà báo hay “nhà” nào đi nữa, con người ta vẫn luôn có quyền được sống và nên sống đúng với những giá trị do bản thân đặt ra, có phải không chồng?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Cánh đồng có hoa dại trắng
Đôi khi em tự hỏi, nêu kê hàng của cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cân anh đên thê!
Em, cái tuổi 21, tuổi của sức sống, mơ ước và tình yêu. Đôi khi em cứ muốn vùi mình vào hận sầu, chôn mình xuống đáy của cuộc đời mà tuyệt vọng, mà thổn thức...
Dừng lại sau một hành trình dài, có anh và mất anh... em mới hiểu cuộc sống cũng cần có những lúc mất mát để cảm giác được nỗi đau và sự lạc lõng...
Những ngày dài cứ lặng lẽ trôi... và anh cũng vĩnh viễn đi vào kí ức, nơi một thời em giông tố... để biết rằng, em chưa bao giờ khát khao bình yên đến thế!
Đôi khi em tự hỏi, nếu kệ hàng của cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc hơn cho em thì em đã không cần anh đến thế! Với em, vai trò của anh không chỉ là một người yêu... anh là nơi cho em sức sống, anh đến như con mưa sau 20 năm khô khốc và nứt nẻ... như một món quà mà thượng đế đã rũ lòng thương ban tặng cho một con người bất hạnh... Em đã tin thế và tin không một chút hoài nghi nhưng nơi anh, cuộc đời dâng tặng quá trọn vẹn, như thể giành giật từng "hạnh phúc" của em để cho anh!
Giá như kê hàng cuôc đời chịu bán nhiêu hạnh phúc cho em thêm chút nữa... (Ảnh minh họa)
Thế nên với anh, em cũng chẳng là gì lớn lao cho lắm! Chỉ một lần yêu và quên đi mãi mãi... anh đến lấy đi bình yên trong em và sự ra đi của anh ăn mòn nụ cười trên môi em, bằng lời hứa rằng mình sẽ dài lâu, sẽ nắm tay nhau đi trên cánh đồng có hoa dại trắng...
Giờ đây, anh đang cố gắng đẩy em ra xa cuộc đời anh như đã từng kéo em vào với cây guitar và bài hát "Trái tin bên lề"... Em nghĩ mình đã yêu anh từ giây phút ấy! Hạnh phúc là mong manh thế đấy! Em đã bảo là anh đừng hứa, đừng gieo vào em quá nhiều hi vọng và đừng để em quá yêu anh... vì khi mất anh, em sẽ không thể nào quay lại từ đầu, không thể nào tìm được lối thoát, tình yêu em dại khờm đặt trái tim giữa hai bờ vực thẳm mà đo đếm...
Em đã từng nhủ lòng đừng yêu anh nhiều như thế! Nhưng trái tim lại đôi lần chểnh mảng, phản bội lại chủ nhân. Rôi giông tố cũng từ nơi anh mà bắt đầu,... ngày mà anh chỉ nói được hai từ, "Xin lỗi"... Em biết mình đã thật sự mất nhau, mi mắt bắt đầu ướt và em khóc... khóc vì bản thân mình yếu đuối, vì lời nói hững hờ và định mệnh nhất quyết không lựa chọn hai ta.
Nhưng nếu kệ hàng cuộc đời chịu bán nhiều hạnh phúc cho em thêm chút nữa thì biết đâu, em cũng vẫn yêu anh nhiều như thế! Vẫn muốn nắm tay anh đi trên cánh đồng hoa trắng đó và biết đâu mình đã chẳng lìa xa, anh nhỉ?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nhìn lại để cố gắng "Sự sống nảy sinh từ trong cái chết, hạnh phúc hiện hình từ trong những gian khổ hy sinh. Ở đời này không có con đường cùng mà chỉ có những ranh giới. Điều cốt yếu là phải có sức mạnh để vượt qua ranh giới ấy". Em nhớ cũng vào giờ này năm trước em đang vật lộn với nỗi đau tình...