Bụng cô bé giúp việc theo giờ mỗi ngày 1 to và điều hài hước nhất trong suốt 5 năm làm dâu chị từng thấy
Nghe cô bé giúp việc nói, chị phì cười: “Tôi đến chết với cô mất thôi”….
Tú kết hôn với Hoàng khi anh đã ngót nghét 34 tuổi, còn cô cũng tròn 29. Tú là bạn học cùng em trai Hoàng. Hoàng từng đi du học, làm việc ở nước ngoài rồi mới trở về nước kế nghiệp của ba. Ba Hoàng đã mất cách đây vài năm, nhà chỉ còn 3 mẹ con.
Sau đám cưới,vợ chồng Hoàng vẫn ở em trai và mẹ. 5 năm sau ngày cưới, họ đã có bé trai 3 tuổi. Mọi việc trong gia đình cứ thế bình yên trôi qua nếu không có 1 ngày.
Mẹ cô giúp việc ở quê ốm nặng và phải điều trị lâu trong bệnh viện. Cô giúp việc xin nghỉ hẳn về quê để chăm sóc mẹ già. Dù rất tiếc vì cô ở với gia đình đã nhiều năm nhưng mẹ Hoàng cũng phải gói ghém và dành tặng cô cái phong bì rất dày cảm ơn cô ấy suốt thời gian qua.
Bà chép miệng vì thời buổi này tìm được ô sin vừa hiền lành, tử tế lại siêng năng như thế thật đúng là mò kim đáy bể. Vì thế, bà tính chỉ mướn người giúp việc gia đình theo giờ, còn lại bà sẽ lo toan việc nhà, chứ không muốn tuyển người lạ hoắc.
Có nhiều người đến hỏi nhưng bà chẳng ưng 1 ai, người thì có vẻ nói nhiều, người trông đanh đá, người lại quá xuề xòa… Chán ngán cả tuần chẳng tìm được ai thì cho đến 1 buổi sáng có cô bé sinh viên đến hỏi làm.
(Ảnh minh họa)
Mẹ Hoàng thấy cô bé trẻ con quá nên từ chối luôn, nhưng sau khi cô bé phân trần hoàn cảnh, bà thấy thương nên lại gật đầu.
Từ đó, mỗi ngày sau buổi học là Yến lại đến giúp gia đình Hoàng mọi việc. Được cái cô bé thông minh, nhanh nhẹn lại rất siêng nên cả nhà ai cũng quý. Duy chỉ có em trai Hoàng – Hải là ít nói chuyện với Yến nhất. Không chỉ vậy, họ còn xưng hô là cậu cháu.
Video đang HOT
Khi Tú bảo chuyển cách xưng hô, Yến hồn nhiên bảo:
- Chú đó hơn em đến mười mấy tuổi mà. Với lại nhìn già quá.
Tú phì cười hỏi em đang học năm mấy, Yến bảo: “Em mới 19 tuổi – học năm 2.
Bẵng đi 1 thời gian, mọi người trong nhà vui hẳn lên khi thấy 2 chú cháu Yến – Hải hay trò chuyện với nhau hơn trước. Không chỉ vậy, Hải còn giúp Yến làm toán, dạy kèm Tiếng Anh… Có hôm, mấy anh chị em còn rủ cả cô giúp việc đáng yêu đi xem phim nữa. Cứ như là anh em 1 nhà vậy.
(Ảnh minh họa)
Cho đến 1 ngày, Tú chột dạ khi nhìn thấy chiếc bụng lấp ló của Yến sau chiếc áo sơ mi. Tú gặng hỏi, Yến hồn nhiên bảo: “Chắc do em béo bụng thôi, dạo này tự nhiên ăn nhiều hơn, lại thèm ngọt”…
Tú vội vàng đưa tay bắt mạch cho Yến, bởi trước đây ông ngoại cô từng là học về Đông Y nên cô cũng biết 1 chút… Sau đó, Tú vội vàng đưa Yến đi khám.
Và kết quả đúng như cô dự đoán- Yến đã có thai 10 tuần. Thoáng chút nghi ngờ về tác giả của cái thai, Tú phì cười nhưng vẫn hỏi cho chắc. Yến lại hồn nhiên kể lại:
- Chị ơi, hôm đó Chú Hải và em đi sinh nhật người bạn, mọi người đều chúc mừng chú ấy đã thoát ế và bảo bọn em nhanh cưới không chú già mất. Hôm đó vui quá nên 2 chú cháu uống hơi nhiều, rồi chả hiểu sao lại về ngủ cùng nhau trong khách sạn.
Em nhớ là xong việc đã rửa bằng coca để tránh có thai rồi mà. Sao lại vẫn dính vậy? Đợt này ôn thi căng thẳng quá nên em cứ tưởng bị chậm kinh.
- Ôi tôi đến chết với cô. Cô là sinh viên năm 2 rồi mà cứ như trẻ lên 2 ấy. Ai bảo rửa bằng coca sẽ tránh thai được chứ? Mà cũng may cô chỉ rửa bằng coca thôi chứ nếu làm gì nữa thì chắc tôi đến tự tử mất.
Yến cười ngặt nghẽo: “Ôi chị ơi, vậy mai kia bụng to lên thì làm sao em đi học được?”
- Không sao cả, cả nhà đều rất quý và tác thành cho bọn em mà. Cưới xong vẫn đi học bình thường, khi nào sinh con thì bảo lưu rồi lại đi học lại. Con cái là báu vật trời cho mà, không ai được quyền phá bỏ…
Theo Ngoisao
Hả hê nhìn chị dâu cặm cụi ngồi 'nuốt' cả thau chén ngập mặt
Mấy hôm nay nghỉ phép, tôi cũng không thèm ra rửa chén. Xem thử mẹ chồng làm gì được tôi.
Lấy chồng, chẳng ai muốn gặp phải mẹ chồng khó tính. Nhưng tôi xui xẻo, gặp đúng một bà mẹ chồng đích thị 'cổ xưa'.
Không phải tôi đanh đá, ghê gớm gì, nhưng càng sống, tôi càng chẳng thể dung hòa nổi với mẹ chồng. Nhà chồng tôi có hai con trai, nhưng mẹ chồng tôi cái gì cũng ưu tiên cho anh chị cả. Lẽ ra, anh chị phải ở nhà từ đường để chăm nom việc hương khói, thì mẹ chồng tôi nhất quyết cho ra ở riêng vì chị chồng làm giáo viên cần không gian dạy thêm. Xây nhà, cũng do tiền bà cho hơn phân nửa. Rồi mọi đồ dùng trong nhà cũng do mẹ chồng tôi mua sắm cho.
Còn vợ chồng tôi nói muốn xây nhà ra ở riêng thì bà không cho vì 'tụi mày ra riêng thì ai thờ cúng các cụ?'. Tôi phát sợ mỗi khi nghĩ về 5-6 đám giỗ hàng năm. Thế mà cũng không tránh được. Nghĩ thì đúng là vợ chồng anh cả có số hưởng.
Mẹ chồng tôi bán bún cá rất đông khách. Hàng ngày, bát đũa ngập ngụa nhưng bà kiên quyết không thuê người mà tận dụng triệt để dâu con trong nhà. Trước giờ, ở với bố mẹ, tôi còn chưa rửa cái chén ăn nào, nay lại phải rửa chén cho mẹ chồng. Vả lại, lượng chén nhiều thế, ai rửa cho hết nổi. Tôi còn công việc mỗi ngày. Về đến nhà còn cơm nước tắm rửa cho con. Vậy nên để tránh phiền hà tôi không bao giờ ra quán kể cả ngày nghỉ. Tôi đâu ngờ, mẹ chồng âm ỉ dành dụm trong lòng rồi đem ra mắng tôi một trận nên thân.
Ảnh minh họa
Hôm đó, tôi nghỉ làm nên chở con đi chơi siêu thị. Đi tới chiều về, tôi vào thẳng vào phòng. Sau lúc ấy, con trai tôi lấy đồ chơi ra chơi, vứt luôn cái túi nilon ở ngay trước cửa. Tôi luôn muốn con phải có tính tự lập nên thường xuyên phải nhắc lấy đồ chơi xong là phải tự dọn dẹp. Nhưng tính trẻ con còn lơ đãng, lần này chơi xong cháu lại vứt đó rồi bỏ đi chơi mất. Định bụng đợi con về, bắt cháu tự tay dọn dẹp và phải nhắc nhở cho nhớ. Nhưng con chưa về, tôi cũng chưa kịp dạy dỗ thì mẹ chồng tôi đã xông vào mắng tôi một trận xối xả. Bà mắng ác vô cùng.
Mẹ chồng chửi tôi sống như chó, sống với dế. Suốt ngày chỉ biết đi chơi, nằm ưỡn ẹo trong phòng, đến cái nhà cũng không chịu dọn. Rồi bà lôi một tá chuyện ra nói xa xả, giống như đã đợi thời cơ từ lâu rồi.
Bà nói vợ chồng tôi không biết điều. Con cái giao hẳn cho bà trông nom, nhưng chưa bao giờ nói được tiếng cảm ơn. Đến cái quần cái áo cũng ỷ lại vào bà nên chẳng biết tự mua cho con. Ăn uống, đưa đi học cũng một tay bà mà tôi chẳng biết phụ giúp lại. Ngày nghỉ cũng ru rú trong phòng chẳng chịu ra rửa một cái chén, hay quét được cái nhà...
Bà bảo tôi nhìn chị dâu mà xem, cứ rảnh là chạy xuống phụ giúp bà rửa chén, lau dọn nhà cửa. Con cái thì tự lo hết chứ không để cha mẹ chồng phải lo. Rồi bà chốt lại một câu: 'Đúng là thứ con cái không được cha mẹ dạy dỗ'.
Ảnh minh họa
Tôi tức điên lên. Mắng tôi sao cũng được chứ không được động đến cha mẹ tôi. Tôi ức chế quá nên nói lại, tôi cũng chẳng nói thô tục gì đâu, chỉ bảo: 'Lo cho cháu là việc ông bà tự muốn, con không ép buộc. Còn rửa chén hay không là quyền của con. Mẹ không thể vì lo cho cháu mà bắt con rửa chén, dọn nhà. Con không thích làm mấy chuyện đó. Còn nếu ba mẹ thấy lo cho cháu mệt quá thì đừng lo. Con làm cả tuần, mệt nhọc rồi thì phải nghỉ ngơi. 2 thau chén to đùng đó mà rửa thì hư tay hết à? Còn chị dâu rửa là đúng rồi. Ai lo cho nhà cửa mà không rửa? Chừng nào mẹ xây nhà cho vợ chồng con thì hãy hay'.
Mẹ chồng tôi tức đỏ mặt nhưng tôi kệ, đi thẳng vào phòng. Thời buổi bây giờ đi làm dâu đâu có khổ như ngày xưa nữa. Tôi biết nếu cứ hiền lành, nhẫn nhịn mãi sẽ bị ăn hiếp hoài. Nên tôi không nhịn. Tôi thà mang tiếng hỗn còn hơn bị mẹ chồng soi mói, bắt hiếp suốt đời.
Mấy hôm nay nghỉ phép, tôi cũng không thèm ra rửa chén. Xem thử mẹ chồng làm gì được tôi. Nhìn bà chị dâu cặm cụi ngồi 'nuốt' cả thau chén ngập mặt, tôi cũng muốn giúp lắm nhưng cứ nghĩ đến thái độ ức hiếp, hành hạ con dâu của mẹ chồng tôi lại không chịu nổi. Liệu tôi làm vậy có gì quá đáng? Tôi đâu phải ăn không ngồi rảnh, cũng không phải là đứa ăn bám.
Theo Netnews
Điếng người nghe điều ước của mẹ chồng và cô giúp việc Nghe những lời nói của hai người khiến tôi như phát điên. Phía mẹ chồng, thì tôi hiểu, bà không ưng tôi thật, còn Mai không biết cô ta đang đùa hay có những suy nghĩ đó trong đầu nữa. Đến cả chồng tôi thấy Mai chăm sóc mẹ chu đáo, làm mẹ vui, hài lòng anh cũng để tâm, ưu ái cô...