Bức xúc vì bị chê trong lần đầu gặp mặt
Mẹ anh bảo anh phiên phiến thôi, nhưng anh là con trai trưởng, sau này phải lo hết mọi việc trong gia đình, vợ mà không quán xuyến nổi việc nhà thì không được.
Tôi năm nay 26 tuổi, chưa tính là già và vừa chia tay người yêu cách đây không lâu. Vốn đã tính đến chuyện cưới xin, vậy mà đùng một cái, tôi phát hiện anh ta bắt cá hai tay, cùng với một người con gái khác vào nhà nghỉ.
Không thể chấp nhận, tôi quyết định chia tay. Giờ đây, thỉnh thoảng gặp lại, thấy người yêu cũ vui vẻ bên tình mới, tôi đau vừa hận.
Tôi luôn tự hỏi: Tại sao chỉ mình tôi đau khổ, còn anh ta vẫn vui vẻ như chưa có gì xảy ra. Không thể thế được, tôi cũng phải nhanh chóng tìm được người tốt hơn anh ta, sống hạnh phúc hơn anh ta.
Vậy là tôi huy động bạn bè, anh chị em, họ hàng…, những ai có đối tượng nào được được thì làm mối cho mình. Người ta chẳng bảo: Cách chữa thất tình nhanh nhất là bắt đầu một mối quan hệ mới đó sao.
Biết tôi buồn vì tình, mọi người tích cực lắm. Thế nhưng, tôi thật không ngờ, lần đầu tiên đi xem mắt, đối phương lại xem tôi như một “món hàng” rồi đánh giá từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới.
Tôi thật không ngờ, lần đầu tiên đi xem mắt, đối phương lại xem tôi như một “món hàng” rồi đánh giá từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. (ảnh minh họa)
Thực ra, trước khi gặp mặt, chúng tôi cũng đã nói chuyện điện thoại một vài lần. Anh 29 tuổi, nhà Hà Nội, làm phiên dịch cho một công ty nước ngoài. Khi nói chuyện, anh thể hiện luôn quan điểm là muốn một mối quan hệ nghiêm túc. Gặp nhau, nếu hợp và hài lòng về nhau thì tiếp tục, còn không “bai bai”.
Video đang HOT
Nghe anh nói tôi hơi choáng, ai chẳng biết là khi đi xem mắt, hài lòng thì mới tiếp tục, không thì thôi, nhưng người ta có đầy cách ý nhị hơn để thể hiện, đâu cần anh cứ phải nói thẳng tuồn tuột ra thế. Cứ như anh sợ tôi sẽ bám theo anh không bằng.
Được cái bù lại, anh có vẻ là người sống tình cảm, hiếu thảo với bố mẹ. Qua cách nói chuyện của anh, tôi được biết dù là con trai nhưng đi làm về, anh vẫn thường xuyên giúp bố mẹ rửa bát, lau nhà. Anh cũng rất galăng, bởi khi hẹn gặp mặt, tôi định đi xe đến nhưng anh bảo anh sẽ đến đón, để con gái đi xe buổi đêm một mình anh không yên tâm.
Hơi thất vọng vì anh quá thẳng tính, nhưng tôi vẫn quyết định đi gặp vì nghĩ rằng: Con người không ai hoàn thiện, được cái này, mất cái kia. Mà thẳng tính, chưa hẳn đã là xấu.
Tôi cũng khá xinh nên rất tự tin vào bản thân mình. Gặp anh, tôi khá vui vì anh còn đẹp trai hơn ảnh mà tôi xem trên facebook của bạn, hơn nữa anh còn đi xe liberty. Ngược lại, tôi hình như không đạt tiêu chuẩn của anh, bởi vốn định đi uống café ở Nguyễn Chí Thanh, anh lại quyết định rẽ luôn vào quán trà đá ở sân vận động Mỹ Đình (gần nhà tôi), anh bảo, ngồi đây cho thoáng.
Trong suốt gần một tiếng nói chuyện, anh đánh giá tôi từ trên xuống dưới: Em cũng khá xinh đấy, da trắng. Mỗi tội hơi thấp (tôi chỉ cao 1,55m), giọng nói khó nghe (quê tôi ở miền Trung). Anh thì anh thích một người con gái đảm đang, biết lo toan việc nhà. Không cần xinh lắm, nhưng cũng không được xấu quá; không cần quá giỏi giang nhưng cũng phải có trí thức, ít nhất thì cũng phải tốt nghiệp cao đẳng, chứ không sau này không đủ trình độ dạy con (thở phào, may mà tôi tốt nghiệp đại học)…
Sau khi anh nêu hết quan điểm của mình, anh chốt lại một câu: Thôi, buổi đầu gặp mặt, anh em mình nói chuyện đến đây thôi. (Ảnh minh họa)
Nghe anh nói, tôi ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng không khỏi tức tối. Cảm giác bị người ta coi thường, thiếu tôn trọng. Tôi bảo: Tiêu chuẩn của anh không cao, nhưng để đạt được cũng không dễ dàng. Theo em, anh nên hạ tiêu chuẩn xuống một chút cho dễ lấy vợ.
Thấy tôi nói vậy, anh cười: Nói thật, trước đây anh cũng đã trải qua hai mối tình, cũng đã tính đến chuyện cưới xin, nhưng cuối cùng vẫn phải chia tay vì họ không đảm đang lắm. Mẹ anh bảo anh phiên phiến thôi, nhưng anh là con trai trưởng, sau này phải lo hết mọi việc trong gia đình, vợ mà không quán xuyến nổi việc nhà thì không được.
Sau khi anh nêu hết quan điểm của mình, anh chốt lại một câu: Thôi, buổi đầu gặp mặt, anh em mình nói chuyện đến đây thôi.
Về đến nhà được một lúc, đang bức xúc kể với mọi người trong phòng về buổi gặp gỡ ngày hôm nay thì anh nhắn tin: Cơ bản, anh khá hài lòng về em. Mặc dù còn một số điểm không được như mong muốn, nhưng giờ anh cũng già rồi, làm theo lời mẹ thì phiên phiến thôi. Tuy nhiên, anh cũng chưa thể khẳng định là có đến với em không, vì việc nữ công gia chánh thì phải từ từ tìm hiểu. Nếu có thể, em nên đi học một khóa nấu ăn thì càng tốt.
Nhận được tin nhắn của anh mà tôi xanh hết cả mặt. Đi xem mắt, tôi với anh đều bình đẳng. Anh không hài lòng về tôi, chắc gì tôi đã hài lòng về anh. Vậy mà không thèm hỏi ý kiến tôi thế nào, anh tự cho mình quyền chủ động, còn tôi như thí sinh tham gia cuộc thi tuyển vợ của anh, để anh đánh giá như một món hàng. Cũng may mà món hàng là tôi đây còn được anh chú ý, không bị anh đá bay ngay lần đầu gặp mặt. Tôi có nên cảm ơn anh vì đã không chê bai mình không đây!
Mọi người trong phòng nghe tôi kể thì ôm bụng cười nghiêng ngả, vì lần đầu tiên gặp phải một người thẳng thắn đến mức hơi thô thiển thế này. Mọi người bảo, tiếp tục hay không thì tùy mày. Ngoại trừ vẻ tự cao, tự đại, hơi thiếu tôn trọng người khác ra thì mấy mặt khác đều ổn: Nhà Hà Nội, công việc ngon, có vẻ là người của gia đình…
Cách mấy ngày sau, anh lại nhắn tin, mời tôi đi hát karaoke. Tôi đang băn khoăn không biết có nên tiếp tục liên lạc với anh không. Sau sự tức tối ban đầu vì cảm giác bị coi thường, thì mấy ngày hôm nay không liên lạc, tôi cũng đã bớt bức xúc hơn. Nghĩ lại thì tôi cũng không ghét anh lắm, dù sao thì anh cũng là đối tượng khá tốt để chọn làm chồng của một cô gái tỉnh lẻ như mình… Biết đâu, tiếp xúc nhiều, tôi sẽ phát hiện ra những điểm tốt của anh.
Theo VNE
30 tuổi, nhà anh chê tôi già, khó có con
Lấy chồng, đến bây giờ thì tôi thực sự nghĩ đó là chuyện quan trọng, cần phải làm ngay lập tức.
Vì bước sang cái tuổi 30, tôi mới bắt đầu cảm thấy hoang mang vô độ. Tôi không biết mình nên làm gì, yêu ai và phải bước đi như thế nào. Nếu như không lấy chồng, tôi chỉ có nước đi tu chứ gia đình tôi nhất định không chứa chấp đứa con gái muốn làm bà cô như tôi. Bố mẹ tôi nói vậy và tôi rất đau lòng.
Tôi đã từng có suy nghĩ không lấy chồng, thực tình là như vậy. Vì ngày đó, tôi còn trẻ, lại ở cái tuổi vui vẻ, bồng bột, còn ham vui, chưa nghĩ tới chuyện chồng con, ràng buộc vào mình cho khổ. Với lại, chuyện chồng con là chuyện trọng đại, không thể vì ai nói ra, nói vào mà mình lại quyết định luôn được. Nên tôi cứ từ từ, bảo sẽ tìm được người như ý và sẽ lấy làm chồng.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. Nhiều khi tôi nghĩ, lấy chồng mà sống khổ như vậy thì lấy làm gì, thà ở vậy còn hơn.
Nhưng khi đã gần 30, ngấp nghé tuổi ế, tôi mới bắt đầu cảm thấy lo lắng. Tôi sợ một ngày nào đó, mình cũng rơi vào tình trạng như họ, sống cuộc đời đau khổ, vì hôn nhân không phải là mơ, không giống như những gì người ta vẫn tưởng tượng ra.
Nhìn chúng bạn, nhiều người đi lấy chồng, cuộc sống mệt mỏi, gánh nặng kinh tế, tiền bạc đè lên vai, tôi thấy hoảng. (ảnh minh họa)
Rồi, khi tôi có tư tưởng lấy chồng vì sợ ế, thì cũng là lúc tôi gặp người đàn ông đó. Anh ở ngay gần cạnh nhà tôi vì anh mới chuyển đến. Anh hơn tôi một tuổi, nhìn hình thức cũng ưa nhìn, công việc cũng ổn. Bố mẹ tôi thúc giục chuyện tán tỉnh anh. Tôi chưa tán thì anh đã chủ động tán tôi rồi. Vì thực ra, ngoại hình tôi cũng khá, chỉ là nhiều tuổi nên người ta không nghĩ tới chuyện tán tỉnh. Với lại, không đi ra ngoài, ở nhà, tuổi đó đã khó lấy chồng rồi. Thật may là tôi gặp anh.
Đúng là duyên trời định. Khi chúng tôi gặp được nhau, yêu nhau, tôi mới nghĩ, "đó, có phải mong mỏi gì đâu, hạnh phúc tự tìm đến, mình đâu phải mải miết đi tìm. Vì nếu đó là của mình thì sẽ là của mình". Tôi luôn tự vỗ ngực giương oai như vậy.
Nhưng thật không ngờ, ngày chúng tôi hứa hẹn cưới xin, ngày đưa tôi về ra mắt gia đình anh, tôi đã gặp một sự cản trở rất lớn. Bố mẹ anh sau khi biết tuổi của tôi, ông bà ra sức ngăn cấm. Họ nhất định không đồng ý cho anh lấy tôi. Họ bảo, nhìn tôi già, nhiều tuổi quá thì sau này khó sinh con. Bố mẹ anh bảo, anh như thế, công việc ổn định lại còn có sắc nên lấy một cô gái trẻ hơn thì tốt, cần gì phải yêu người già như tôi.
Kiểu con gái ở quê 30 tuổi mà chưa có người yêu thì thế nào cũng có vấn đề, thế nào cũng là người không ra gì. Bố mẹ anh nói như vậy và nhất định cấm anh, lấy ai thì lấy chứ nhất định không được là tôi. Nghe anh nói, tôi buồn vô cùng. Tôi ngồi bên cạnh anh mà cảm nhận nỗi đau dày xéo con tim, vì bố mẹ anh ngày nào cũng gọi điện lên, nhắc nhở anh phải tránh xa tôi. Họ còn bảo, con gái như tôi thì thiếu gì, ế rồi không lấy được ai nên sẽ bám riết lấy anh. Nghe họ nói cay nghiệt quá, tôi thực lòng không muốn làm gì thêm nữa, tôi mệt mỏi quá rồi!
Bây giờ, tôi không còn tâm trạng nào để nói lời yêu, liệu còn tiếp tục yêu được không? Và nếu có cố gắng lấy nhau, về gia đình ấy, tôi có sống được với bố chồng, mẹ chồng như vậy?
Ở cái tuổi này rồi, chỉ nghĩ đến chuyện kiếm một tấm chồng cho yên ổn, nhưng chả lẽ, tôi không thể yêu ai, không thể lấy ai nữa sao? Hay là tôi phải lấy người có vợ, đã có gia đình rồi để an ủi phận mình, là cái kiếp con gái 30 mới lấy chồng? Đúng là, số phận thật trớ trêu, lâu nay tôi mới mở lòng ra được với một người thì giờ đây, tôi lại cảm thấy mệt mỏi thế này sao?
Theo VNE
Gái ế tôi đây, quá yêu thân mình Tôi chẳng tự hào mình là gái ế, nhưng cũng chẳng tội gì phải đày đọa bản thân mình vì cái tuổi này vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai. Nếu như, người ta nói, gái ế vội lấy chồng, gái ế còn kén chọn làm gì thì tôi lại nghĩ khác. Gái ế không phải là hàng &'tồn kho' để muốn...