Bức thư gửi cho em
Đồng hồ đã chỉ hơn 2h sáng, giữa màn đêm yên lặng, lạnh ngắt, tiếng nhạc bài hát ấy cất lên làm tim anh thắt lại.
Đó cũng chính là bài hát mà anh đã dành tặng cho em lúc chúng ta chia tay nhau, mà khi hát xong anh đã nói rằng “đây là bài hát cuối cùng dành cho cuộc tình chúng ta”. Và lúc này đây, khi đang hạnh phúc ấm êm với cuộc tình mới, em có hay chăng một trái tim mòn mỏi vì nỗi nhớ em cồn cào, vẫn đang mong chờ từng ngày, từng phút, từng giây được ở bên em như ngày xưa… Em à, anh đang rất nhớ em!
Thời gian trôi qua nhanh thiệt nhỉ, mới đó mà đã xa nhau hai tháng rồi, đêm nay anh không ngủ được nên anh muốn viết một bức thư cho em, anh không biết nó có ý nghĩa gì đối với em nhưng với anh bức thư này như là một niềm an ủi cho tâm hồn và thân xác anh.
Nhớ ngày đó tại cây xăng Toàn Dung, chúng mình đã gặp nhau như hai kẻ xa lạ. Lúc đó anh và người bạn thân nhất đi làm ở JANG IN, anh lại gặp em và mình lại làm chung tổ nữa, thật là trùng hợp và có duyên. Anh và em nhận ra nhau trong cuộc nói chuyện đầu tiên, từ lúc đó anh bị hút hồn bởi ánh mắt lung linh biết cười của em, cùng với dáng vẻ dịu dàng đáng yêu đầy nữ tính. Và con tim không cho anh thời gian suy nghĩ quá lâu, “anh đã yêu em”. Những ngày sau đi làm anh đều phấn khởi như có một cái gì đó đã thay đổi thân xác và tâm hồn của anh. Ngày ấy em đùa với anh thật là vui, em cũng cảm nhận được tình yêu của anh. Anh bị em chinh phục bởi ánh mắt lung linh, nụ cười đáng yêu chất chứa trong giọng nói ngọt ngào, dịu dàng cùng với sự chân thành và tinh tế của em nữa. Những ngày hạnh phúc ấy trôi qua thật nồng nàn và đầy thi vị. Em đã mang đến cho anh cảm giác ngất ngây trong tình yêu, một cảm giác bất tận mà anh không thể nào nói hết. Đã là người thì không ai hoàn hảo và anh tin rằng em chính là phần hoàn hảo của mình…
Thời gian trôi qua, anh yêu em và em cũng yêu anh say đắm, một tuần mà không gặp nhau hai đứa cảm thấy như là xa nhau lắm vậy. Rồi cái ngày định mệnh ấy tới, em nói chia tay anh, hay nói đúng hơn em cắt con tim anh ra làm hai. Từ đó trở đi em quên hết những lời hứa hẹn, những kỉ niệm, những nụ hôn đầu đời, rất rất nhiều anh không kể xiết…
Anh yêu em, dù chỉ là trong âm thầm và lặng lẽ… (Ảnh minh họa)
Lúc đó anh như chết lặng, không hiểu vì sao em ra đi như vậy, anh bắt đầu đau nhói mỗi khi nhớ tới em, anh tự trách mình vì sao không biết giữ chân em lại. Rồi anh tìm đủ mọi cách nhắn tin, nói chuyện, v.v.v… nhưng mọi sự cố gắng đều tuyệt vọng. Anh xin lỗi anh không nên làm như vậy, biết rằng em ra đi chắc chắn em cũng đau khổ đúng không? Trong hai tháng vừa qua anh không như người khác là đi tìm người yêu mới mà anh cố gắng kìm lòng mình khỏi những thói hư tật xấu làm sao để mình là một con người tốt hơn. Mặc dù vậy anh vẫn mở lòng theo cách em nói nhưng mở lòng với mọi người chứ không riêng gì tình yêu. Hãy suy nghĩ là mọi chuyện sẽ đơn giản mà sao đối với anh khó thế!…
Anh không bao giờ từ bỏ em được, cho dù em có ra sao đi chăng nữa… Hãy bỏ qua những lúc anh nặng lời với em vì lúc đó anh yêu mù quáng đó. Anh sẵn sàng đón nhận tất cả vì em. Anh vẫn yêu em trong chờ đợi vì anh tin sâu thẳm trái tim em vẫn còn yêu anh, khi nào yêu anh đừng ngại ngùng gọi cho anh.
“Đã cố gắng chẳng nghĩ gì thêm, sao chân anh cứ mãi đi tìm. Về nơi mà ta thường qua, đã có những yêu dấu nhạt nhòa”. Những con đường mà ta đã đi qua, những nơi mà ta đã đến, lúc này đây với anh đó là một sự nặng nề và xót xa mỗi khi anh dừng chân.
“Giọt nước mắt cứ mãi rớt xuống không ngừng, cho anh thêm cồn cào nỗi nhớ. Chẳng biết phải cố quên đến bao giờ?”… biết làm sao để quên được em và biết đến bao giờ con tim anh mới xóa đi được hình bóng của em để tìm cho mình một hạnh phúc mới? Câu hỏi ấy anh đã tự hỏi mình thật nhiều nhưng vẫn không tìm được câu trả lời em à. Và cứ thế, ngày qua ngày, khi nỗi nhớ em dâng lên cùng cực trong lòng, nước mắt anh lại rơi, những giọt nước mắt tiếc nuối cho một cuộc tình đẹp đẽ của đôi ta nhưng kết thúc không có hậu, cho một người con gái mà anh đã dành tất cả tình cảm và sự yêu thương nhưng sẽ không bao giờ quay về với anh.
Em à, dù em có quyết định thế nào và lựa chọn con đường đi cho mình ra sao đi chăng nữa, thì với anh, hình ảnh đẹp đẽ của em vẫn sẽ mãi tồn tại. Em là người con gái tốt nhất mà anh từng yêu, và anh tự trách mình tại sao không thể giữ em ở lại được. Nhưng trái tim anh sẽ luôn hướng về em, chúc em hạnh phúc và hưởng trọn niềm vui bên người ấy. Anh yêu em, dù chỉ là trong âm thầm và lặng lẽ… Anh chờ em, dù chỉ là trong 0% hy vọng mà thôi…
Video đang HOT
Đã 3h sáng rồi… Em đọc xong hãy coi những dòng chữ này là tờ rơi cũng được. Tạm biệt em yêu!
Theo Bưu Điện Việt Nam
"Tình yêu có là cái quái gì..."
Hắn tỉnh dậy, cô gái đã ra đi và để lại bức thư nhỏ. Hắn không khóc mà lòng buồn nôn nao. Nhất định hắn sẽ đi tìm người đàn bà ấy cho dù cô ấy chỉ là gái bao.
Trong khi cả thế giới chìm đắm trong những câu chuyện tình thì với hắn luôn luôn: "Tình yêu có là cái quái gì...". Cuộc đời hắn cứ trôi qua trong những niềm vui chớp nhoáng: cả ngày đi làm, tối đi bar uống rượu và tán gái. Bởi hắn có tướng đẹp trai lại dẻo miệng, khéo nói chuyện nên bất kì cô gái nào được hắn nhắm cũng đều phải quy phục hắn không sớm thì muộn.
Cho nên mới 25 tuổi nhưng hắn đã trải qua vài chục cuộc tình mà không hề để lại một nỗi đớn đau cả trong tâm hồn và thể xác. Những cô gái đến với cuộc đời hắn, xinh đẹp có, xấu xí có, cả chân dài, cả chân ngắn, giàu có, nghèo khó, tri thức và vô học... Hắn gọi đó là "các thể loại" đàn bà. Hắn tin rằng với tài năng của mình bất cứ người đàn bà nào cũng sẽ bị thu phục.
"Trên đời dù có dăm bảy loại đàn bà. Nhưng bất cứ người đàn bà nào cũng không thể cưỡng lại một người đàn ông như hắn: vừa giả tạo, vừa chân thật. Hay nói cách khác hắn giả tạo trong sự chân thật." Bao giờ mới đầu cuộc tình nào, hắn cũng tỏ ra bất cần và lả lướt. Với hắn: "Bất cứ người đàn ông ngông cuồng nào cũng có sức cuốn hút. Và càng ngông cuồng càng hấp dẫn phụ nữ".
Rồi sau cái sự ngông cuồng ấy, hắn sẽ dần dịu dàng và chín chắn với người đàn bà hắn chọn. Hắn cho người ấy thấy được con người hắn, một kẻ vừa đào hoa nhưng vẫn khát khao yêu thương chân thật. Hắn có thể đứng dưới cơn mưa lạnh buốt hàng tiếng đồng hồ để chờ người đàn bà hắn theo đuổi. Những người đàn bà không mua được bằng tiền thì hắn sẽ mua bằng công sức. Không có người đàn bà nào là hắn không thể chinh phục dù già hay trẻ, dù có chồng hay chưa, dù xấu hay đẹp...
Biết bao người đàn bà đã khóc trong cuộc đời hắn, không phải vì hắn mà hắn đâu có hay. Đơn giản chỉ vì "Tình yêu giống như một chiếc áo. Dù thích như thế nào đi chăng nữa, nó cũng lỗi mốt". Những người phụ nữ hắn nhắm cứ yêu và đau khổ vì tình yêu, còn hắn thì không bao giờ biết yêu để mà đau khổ.
Cuộc đời hắn có lẽ sẽ cứ bình dị trôi như thế nếu không có cô gái ấy. Hắn không nhớ tên, không nhớ bao nhiêu tuổi nhưng hắn nhớ mặt: khuôn mặt dịu dàng mà đanh thép. Hắn cứ tưởng như cô gái ấy đã trải qua quá nhiều đớn đau đến mức không gì có thể làm đau trái tim ấy nữa...
Đã bao lần hắn đi ngang qua phía cô gái có gương mặt buồn như trĩu xuống. Định nói một câu mời mọc mà không dám. Hắn tự hỏi rồi tự cười chính mình:
- Làm cái nghề ấy thì còn biết ngại gì nữa...
Rồi hắn cũng đến bên cô gái:
- Em đi với anh. Bao nhiêu?
Cô gái ngước lên nhìn hắn không trả lời và bước về phía xe hắn.
Cô gái có mái tóc đen dài tha thướt và đôi mắt cũng trong veo. Nếu không gặp cô trên con đường của những gái bao có lẽ không bao giờ hắn tưởng tượng được rằng cô gái ấy là gái bán hoa.
Những đêm cuối thu, gió bắt đầu da diết và hoa sữa cũng ngào ngạt trên con đường về xóm trọ hắn. Hắn không chở cô gái trên xe mà dắt xe đi bộ. Hắn cũng hiểu sao vì cái sự ngớ ngẩn của mình:
- Xin lỗi em. Xe anh bị hư rồi. Đi bộ chút có sao không? Anh sẽ trả thêm tiền...
Cô gái vẫn không nói gì cả.
Cuộc đời hắn có lẽ sẽ cứ bình dị trôi như thế nếu không có cô gái ấy... (Ảnh minh họa)
Gió bỗng đâu nổi lên và mưa kéo tới. Cô gái nép dần vào người hắn. Tự nhiên hắn thấy lạ lẫm khó diễn tả. Đến nhà rồi nhưng hắn cứ muốn đi dưới mưa mãi cùng cô gái.
Sáng hôm sau khi thức dậy trong căn phòng trọ ẩm dột của mình, ăn một bữa sáng thật ngon lành và uống một ly cafe thật đậm đà. Cô gái đã cùng hắn đêm qua đã bỏ đi và không một lời tiễn biệt. Hắn cười vì trong lòng dịu mát một cảm giác trong trẻo khó tả:
- Ước gì cô ấy không phải là gái bao.
Hình như hắn đã quên trả tiền cho cô ấy. "Gái bao và tiền" hai từ ấy cứ hiện lên trong đầu hắn đầy chua chát: "Đúng là đàn bà. Cô ấy chắc không phải loại thèm khát tiền. Vậy còn lỡ làm gái bao làm gì?". Nhất định đêm nay khi trả tiền cô gái, hắn sẽ hỏi tại sao cô gái ấy lại làm gái bao.
Thế nhưng hắn đã không gặp được cô gái ấy nữa. Hắn cứ loang quanh hỏi dò mà không ai biết cô gái cả. Thời gian gieo trong lòng hắn biết bao nhớ nhung, sầu thẳm. Bầu trời dù có trong xanh đến mấy cũng trở nên u ám, nặng nề với hắn. Những ngày sau, hôm nào hắn cũng ra chờ cô gái để trả tiền cô gái. Hắn cứ nghĩ mình đang chờ để trả tiền, đơn giản thế thôi. Nhưng cô gái đã biệt tăm.
...
Mọi chuyện sẽ khuất lấp đi nếu cô gái không xuất hiện tay trong tay với giám đốc hắn. Cô gái với gương mặt dịu hiền, đôi mắt mở rộng và thánh thiện nhìn hắn thấm đượm nỗi buồn. Tưởng như, mỗi bước chân cô gái đi qua đều có một vài nỗi buồn rơi rớt.
Hắn đi lướt qua mặt cô gái, hình như họ chưa quen nhau. Hắn thở dài một tiếng:
- Thật đúng là đàn bà...
Hắn tưởng tượng đó là lý do cô gái không còn phải đứng đường nữa. Quả đúng là như vậy. Và hắn lại lao vào những cuộc tình chớp nhoáng và chán nản. Hắn làm tình với rất nhiều cô gái nhưng hắn chỉ tưởng tượng đến mỗi gương mặt cô gái ấy. Một hôm trời mưa to như hôm đó, hắn uống say mềm và đi tìm cô gái ấy. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy cô gái đứng nép mình bên đường giữa trời mưa lạnh giá:
- Đi theo anh. Anh trả cả tiền hôm trước lẫn hôm nay.
Hắn lè nhè như thế. Cô gái dìu hắn bước đi trong cơn mưa tầm tã như ngày nào. Và hôm sau, hắn ốm. Miệng đắng ngắt và thân thể kiệt quệ không còn chút sức lực nào. Hắn thấy hình ảnh cô gái gần gũi hơn, đắm đuối hơn. Cô gái cười với hắn, nấu cho hắn những bát cháo giải cảm thật tuyệt.
Hắn thầm biết ơn cô gái lắm. Định khi khỏi hẳn, hắn sẽ nói thật ra cảm giác của chính mình. Có lẽ là hắn đã yêu cô.
Nhưng khi hắn tỉnh dậy, bên cạnh hắn chỉ còn lại sự trống trải. Cô gái đã ra đi và để lại 1 bức thư nhỏ nhắn. Hắn không khóc mà lòng buồn nôn nao:
- Nhất định hắn sẽ đi tìm người đàn bà ấy cho dù cô ấy chỉ là gái bao.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bản tình ca cuối cùng! Cảm ơn anh, cảm ơn anh đã ngồi bên em trong khúc tình ca đêm ấy, ngồi bên em cho đến giai điệu cuối cùng và nắm lấy bàn tay em... Em đã rất mong anh sẽ làm như thế nhưng đã không hy vọng anh sẽ làm như vậy! Rốt cuộc anh vẫn là người hiểu em nhất thì phải, luôn làm...