Bỗng dưng một ngày trở về nhà, tôi giật mình khi vợ chỉ coi tôi như không khí, cũng không hề liếc mắt nhìn tôi lấy một lần
Không nghe tiếng vợ cằn nhằn nữa tôi lại thấy hối hận vô cùng.
Trước đây tôi luôn tự hỏi có phải vợ mình sinh ra cái miệng trước không? Người gì mà như cái loa phát thanh, lúc nào cũng nói được, lúc nào cũng kêu than, cảm thán được. Đi làm thì thôi, về nhà là năng lượng bùng phát, nhìn cái gì cũng nói, ngó cái gì cũng kêu. Mà năng lượng đó, tôi tưởng vợ mình đã đốt cháy hết ở công ty rồi chứ.
Nhà hơi bụi một chút cô ấy cũng kêu um lên nhà bẩn rồi xoắn tay dọn lau. Dọn một lúc mệt quá lại đổ trút bực dọc lên các con. Hai đứa một lớn một bé đang bày đồ hàng, tiếng mẹ vang lên như sư tử, tụi nhỏ hết hồn, nín thin thít. Vào bếp nấu ăn rồi thì kêu than hết muối hết đường, nhà bếp lộn xộn… Mà có ai bước vào bếp ngoại trừ vợ tôi đâu.
Mỗi ngày nghe vợ ca thán, chửi bới nhiều quá, tôi đâm nản chẳng muốn về nhà. Mà không về nhà thì chỉ có đi nhậu với bạn bè, chiến hữu cho bớt cô đơn. Đi nhậu nhiều, vợ mắng càng nhiều. Vợ càng mắng, tôi đi càng hăng. Cứ thế, tôi sai lầm phạm sai lầm, cho đến một ngày đi nhậu về, không nghe tiếng vợ cằn nhằn nữa, tôi bỗng thấy sợ.
Mỗi ngày nghe vợ ca thán, chửi bới nhiều quá, tôi đâm nản chẳng muốn về nhà. (Ảnh minh họa)
Và từ hôm đó đến nay, vợ tôi im lặng luôn thật. Mới đầu tôi còn tò mò, không hiểu vợ ăn trúng thứ gì mà câm như hến. Chồng đỏ mặt tía tai vào nhà cũng chẳng thèm đếm xỉa một câu. Chồng đi nửa đêm cũng không có cuộc gọi nhỡ như thường ngày.
Sau tò mò, tôi bắt đầu sợ. Về nhà, vợ con ngồi ăn cơm với nhau. Thấy tôi, cô ấy vẫn bình thản gắp thức ăn cho con, đút bé nhỏ ăn. Không hề gọi chồng cùng vào ăn cơm. Tôi lấy đũa bát tự ngồi xuống ăn, cô ấy cũng không hỏi một tiếng sao tôi về sớm thế? Cứ như tôi là không khí vậy.
Video đang HOT
Tôi đem chuyện kể cho bạn thân. Cậu ấy tặt lưỡi: “Vợ chán ông tận cổ rồi nên chả muốn nói chuyện chứ gì? Này, có bao giờ phụ vợ chăm con, dọn nhà, nấu ăn chưa? Hay nhậu nhẹt, trách vợ lắm chuyện. Ông mà không giúp vợ, vợ cho ông đi hẳn lại nguy à”.
Cậu bạn nói, tôi như được mở rộng tầm mắt. Hồi giờ tôi cứ nghĩ mấy chuyện đó của đàn bà nên có đụng vào đâu. Ngẫm lại cùng đi làm, về nhà vừa con cái vừa nhà cửa thì ai mà không cáu, không mắng mỏ này kia.
Về nhà phụ vợ tí chả chết được cũng chả mệt bao nhiêu nhưng gia đình hạnh phúc là tôi mừng rồi. (Ảnh minh họa)
Thế là tôi lên kế hoạch chinh phục lại vợ. Tôi về sớm đón con, đưa con đi chợ. Công nhận dẫn con đi chợ cũng có cái vui thú vị. Sau đó về nấu ăn. Vợ tôi về, thấy tôi làm hết thì tròn mắt ngạc nhiên. Trong bữa cơm, tôi tự nguyện đút con bé ăn rồi giục thằng lớn ăn nhanh còn tắm rửa đi chơi. Vợ tôi lại tròn mắt. Cuối cùng, cô ấy cũng mở miệng hỏi tôi sao hôm nay thay đổi thế?
Nghe tiếng vợ, tôi mừng như chết đi sống lại. Ôi, thế là tôi đã trở lại là thành viên sống trong nhà chứ không còn là không khí nữa. Từ đó đến giờ, gia đình tôi bớt hẳn tiếng cằn nhằn của vợ, thay vào đó là tiếng cười đùa, vui vẻ của cả gia đình.
Thế mới nói, mấy ông ơi, đừng bao giờ đợi vợ im lặng rồi mới hối hận. Coi chừng hối không kịp. Về nhà phụ vợ tí chả mệt bao nhiêu nhưng gia đình hạnh phúc là tôi mừng rồi.
Theo afamily.vn
Giận chồng chưa cưới vì làm bẽ mặt mình tại chốn đông người, tôi đã phạm sai lầm tày đình không thể cứu vãn ngay trước ngày hôn lễ
Mở điện thoại ra là hàng chục cuộc gọi nhỡ của chồng chưa cưới càng khiến tôi ân hận hơn.
Kể ra chuyện này, tôi biết chắc chắn sẽ bị mọi người ném đá, mắng chửi không thương tiếc. Ngay cả tôi cũng chẳng chấp nhận nổi hành động của mình thì không thể chờ mong sự thương xót từ mọi người. Nhưng tôi vẫn mong sẽ nhận được những lời khuyên hữu ích nhất trong lúc bối rối này.
Chỉ còn một tuần nữa tôi sẽ có chồng. Chúng tôi yêu nhau 2 năm nay. Chồng chưa cưới của tôi bình thường thì là một người hiền tính, chân thành nhưng có lúc lại thô lỗ, ăn nói cộc cằn. Chúng tôi từng cãi nhau nhiều vì điều này.
Bình thường anh cũng chiều tôi lắm. Nhưng chỉ cần bực bội điều gì đó, anh lại như biến thành người khác, sẵn sàng mắng chửi tôi ngay chỗ đông người. Sau đó, anh lại xin lỗi, hứa hẹn. Vì yêu, vì tin anh sẽ thay đổi nên tôi cố gắng tha thứ.
Chỉ cần bực bội điều gì đó, anh lại như biến thành người khác, sẵn sàng mắng chửi tôi ngay chỗ đông người. (Ảnh minh họa)
Thế nhưng khi bàn bạc đến chuyện cưới hỏi vào tháng trước, chúng tôi đã cãi nhau to. Tôi muốn nhà anh hỏi cưới mình bằng vàng thẻ, sau này bán lại không sợ bị mất giá. Anh lại bảo sẽ sắm vàng trang sức để tôi đeo cho đẹp và cho họ nhà trai nở mày nở mặt trước quan khách.
Đôi co một lúc, anh đã tát tôi một bạt tay rồi mắng tôi "sống vì tiền". Quan trọng hơn, khi đó chúng tôi đang đứng ở trung tâm thương mại, nơi có rất nhiều người qua lại. Mọi người quay sang nhìn tôi đầy thương cảm, tôi đau đớn, uất hận đến độ chỉ muốn hủy ngay đám cưới.
Tôi bỏ chạy đi, chồng chưa cưới của tôi vẫn đứng yên đó, không đuổi theo. Vì quá buồn chán, tôi đã gọi điện cho một người không nên gọi: người yêu cũ. Gặp nhau, chúng tôi vừa uống bia vừa trò chuyện. Nói được vài câu, tôi đã khóc hu hu như con nít. Anh ấy dỗ dành, động viên tôi. Không ngờ, sau mấy năm gặp lại, anh ấy vẫn dịu dàng như cũ.
May mắn là con của chồng thì không sao, nhưng nếu là con của người cũ thì cả đời tôi và con sẽ đau khổ. (Ảnh minh họa)
Trong cơn giận dữ chồng chưa cưới, lại gặp được sự dịu dàng từ người cũ, tôi chao đảo. Đêm đó, chúng tôi đã ở bên nhau, quấn lấy nhau. Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh giấc, tôi mới bàng hoàng nhận ra sai lầm của mình. Mở điện thoại lên, thấy hàng chục cuộc gọi nhỡ của chồng chưa cưới, tôi càng ân hận. Tôi đi về ngay khi người cũ chưa tỉnh dậy.
Cứ nghĩ đó sẽ là bí mật mà tôi sống để bụng, chết mang theo, không người thứ hai được biết, tôi vẫn sẽ cưới, sống hạnh phúc với chồng. Thì không ngờ, bây giờ tôi lại rụng rời phát hiện mình có thai.
Thú thật, tôi không biết cái thai đó là của ai? Nếu phá bỏ, tôi sẽ mang tội nặng lắm vì đứa bé không có tội. Còn giữ lại, may mắn là con của chồng thì không sao, nhưng nếu là con của người cũ thì cả đời tôi và con sẽ đau khổ. Càng gần ngày cưới, tôi càng hoang mang, bối rối không biết phải làm gì cho đúng? Tôi mệt mỏi quá.
Thúy Như Ngọc
Theo docbao.vn
Mải mê chúc mừng ngày 8/3 với bồ nhí, tôi bàng hoàng khi nghe cuộc gọi của vợ lúc 1h sáng Càng gần đến ngày 8/3, tôi lại càng cảm thấy hối hận. Nếu như hôm đó tôi không mải mê bên cạnh bồ nhí thì đã không rơi vào tình cảnh con mất, vợ bỏ đi, gia đình tan nát thế này. Những ngày này có lẽ chị em đang háo hức mong đợi người đàn ông của mình sẽ tặng gì, sẽ...