Bỗng dưng em lạnh lùng chăn gối, có phải vì em có nhân tình ?
Có phải em đang trừng phạt tôi vì những ngày tháng tôi để em phải “trâu đi tìm cọc” hay không? hay sự thật là em đã có nhân tình?
Tôi yêu em cũng vì sự vô tư đáng yêu của em. Nếu tôi lỡ hẹn, em cũng chẳng hờn dỗi, nếu tôi đến muộn em lo lắng tôi có gặp chuyện gì, nếu tôi có làm chuyện gì sai, em chỉ giận một lúc rồi lại vô tư cười nói.
Khi về chung sống với nhau, em cũng chẳng bao giờ so đo với tôi mọi chuyện. Khi đêm đến, em cũng chẳng chờ tôi đòi hỏi được yêu chiều, em luôn là người chủ động và tự tin trong cả chuyện gối chăn. Cái cách mà em nũng nịu, đòi hỏi rất đáng yêu, nó cho tôi cảm giác trở thành một người đàn ông quan trọng và hấp dẫn của riêng em, chỉ mình em có quyền sở hữu. Chính vì thế, tôi có thói quen chờ em đòi hỏi rồi mới “yêu”.
Em luôn là người biết dẫn dắt và cuốn tôi vào cuộc ái ân hoàn hảo. Nghe có vẻ như cọc đi tìm trâu, nhưng tôi thấy em luôn hạnh phúc và tôi thì cũng được hưởng chung cái hạnh phúc luôn trực sẵn trong con người hừng hực sức trẻ và yêu đời của em.
Em đòi hỏi tôi đấy, nhưng em không phải kiểu người cố chấp hay tự ái. Thỉnh thoảng nếu bị tôi “từ chối” em cũng không mặt nặng mày nhẹ mà vui vẻ nằm cạnh tôi nói chuyện, xem phim rồi lăn ra ngủ. Vì thế, nếu thích thì tôi “chiều”, không thì tôi chỉ việc bảo, để hôm khác em nhé. Em vô tư và yêu tôi, yêu gia đình hỏ bé của chúng tôi. Khi về đến nhà, tôi luôn ấy em cười đùa với các con. Em ít khi ca cẩm về việc gì, cũng không than vãn khi gặp khó khăn. Cuộc sống bên em khiến tôi dễ chịu biết nhường nào.
Thế rồi, gần đây tôi mới nhận ra, lâu rồi em không đòi “yêu”. Thường thì mỗi tuần ba bận em sán đến cạnh tôi, thủ thỉ, gạ gẫm. Thế mà hai tuần nay, em vẫn vui vẻ nhưng không hề đòi “yêu”. Cái cảm giác “thèm yêu” lâu lắm rồi mới đến với tôi. Có lẽ em cho tôi quá “no đủ” cho nên tôi chưa từng cảm thấy “đói”. Tôi bắt đầu rụt rè bày tỏ muốn “yêu” em, thì em bảo trong người không được khỏe, để khi khác. Tôi nghĩ chắc dạo này em có chuyện gì căng thẳng, nhưng em bảo công việc vẫn bình thường.
Video đang HOT
Lâu lắm, cũng không thấy em muốn yêu tôi, tôi đành chủ động yêu em nhưng lại nhận được một lời từ chối nữa. Tôi đành nhẫn nhịn chờ đợi nhưng em luôn lấy cớ bận việc rồi ngủ luôn bên phòng các con như thể em muốn lẩn tránh tôi.
Cảm giác thèm muốn em khiến đêm tôi không thể ngủ yên giấc. Đêm dài lắm mộng, tôi nghĩ ra đủ thứ bi đát và thất vọng. Nào là biết đâu em chán tôi rồi, nào là em đã có tình nhân nên mới hờ hững với tôi, nào là có phải tôi làm “chuyện ấy” chán đến mức khiến em chẳng thèm yêu tôi nữa…
Tôi hậm hực, giận dỗi, căn vặn có phải em đã yêu người khác nên mới hờ hững không? em chỉ lắc đầu bảo tôi cả nghĩ. Cuối cùng, tôi vẫn không có cách nào biết được nguyên nhân vì sao em bỗng dưng xa lánh. Có phải em đang trừng phạt tôi vì những ngày tháng tôi để em phải “trâu đi tìm cọc” hay không? hay sự thật là em đã có nhân tình?
H.A (Hà Nội)
Vợ lạnh lùng khi nhìn thấy ảnh "chăn gối" của tôi và bồ
Tôi chẳng biết phải làm sao để làm lại từ đầu và tìm lại hạnh phúc trước đây của mình? Và nhất là tôi cũng muốn xua đi được cảm giác sợ vợ này.
Năm nay tôi 28 tuổi, tôi đã có vợ và hai con: 1 trai, 1 gái . Con gái tôi 7 tuổi, con trai tôi 5 tuổi. Chúng tôi lấy nhau đã được 7 năm, khi đó tôi mới 21 tuổi. Tôi và vợ tôi đều đang học đại học. Nhưng sau một thời gian yêu nhau, do không kìm chế được bản thân, chúng tôi đã đi quá giới hạn nên người yêu tôi có thai.
Khi đó cô ấy rất lo lắng và tôi cũng hoang mang, chẳng biết phải giải quyết thế nào. Vì cả hai còn quá trẻ, đều đang dở dang việc học, gia đình tôi lại rất nghèo, chỉ có tôi và mẹ sống với nhau. Mẹ tôi đã hơn 60 tuổi, chẳng còn sức lao động nên phải tích góp rất vất vả mới đủ tiền cho tôi đi học đại học.
Chúng tôi còn lo rằng nếu biết chuyện tày đình này thì cha mẹ 2 bên sẽ quở mắng, lo mẹ tôi sẽ không đồng ý cho con trai đang học dở dang lại đi cưới vợ, sinh con và càng không chấp nhận tậu Trâu có cả Nghé như thế.
Nhưng rồi vì thực sự yêu nhau, vì không thể nhẫn tâm bỏ giọt máu của mình, tôi và cô ấy đã lấy hết can đảm về thưa chuyện với hai bên gia đình. Đúng là chúng tôi bị quở mắng một trận nhưng rồi thật may mắn là cuối cùng hai bên gia đình đã chấp thuận cho chúng tôi kết hôn, mẹ tôi cũng không quá khắt khe với người yêu tôi trong chuyện ăn cơm trước kẻng.
Kết hôn xong, vợ tôi không thể tiếp tục học đại học vì phải ở nhà sinh và nuôi con. Vợ chồng tôi sống trong một ngôi nhà đắp đất, lợp lá cọ và vẫn sống cùng với mẹ tôi. Cuộc sống quá khó khăn nên tôi vừa đi học vừa cố gắng làm thêm ngoài giờ học và cả buổi tối nữa.
Đến năm 2010, khi kết thúc chương trình học, tôi lao vào kiếm tiền. Tuy rất vất vả nhưng tôi vẫn thấy hạnh phúc vì đã có vợ hiền, con ngoan. Gia đình là nguồn động viên rất lớn để tôi cố gắng, vượt qua khó khăn. Cuối năm 2010, cùng với số tiền tích góp được, tôi vay mượn thêm và đã xây dựng được ngôi nhà trị giá hơn 100 triệu đồng.
Một năm sau thì chúng tôi sinh thêm một cháu trai. Cuộc sống có lúc thăng lúc trầm nhưng vợ chồng tôi yêu thương nhau thắm thiết. Tôi chẳng còn mong muốn gì hơn, ngoài việc lo kiếm tiền ổn định để nuôi gia đình.
Đến năm ngoái, khi cuộc sống gia đình tôi đã khá lên, đã mua sắm tương đối đầy đủ mọi thứ vật dụng phục vụ cho sinh hoạt, lại có chút tiền dành dụm, tôi đã bàn với vợ sinh thêm đứa con nữa. Và vợ tôi đã đồng ý.
Khi đó công việc của tôi cũng khá tốt, tôi phải gặp gỡ, tiếp xúc với nhiều người và nhờ đó cũng có nhiều cơ hội hơn. Trong số những người tôi thường tiếp xúc và có quan hệ công việc là H. Cô ấy khá ưa nhìn và cũng giỏi giang. Sau một thời gian hợp tác làm ăn, chúng tôi nảy sinh tình cảm và đã quan hệ với nhau như vợ chồng.
H không biết là tôi đã có gia đình và cô ấy dành tất cả tình cảm cho tôi. Thú thực là tôi cũng thấy mình có lỗi với vợ. Nhưng vì không thể điều khiển được tình cảm của mình nên tôi vẫn tiếp tục quan hệ với H. Nhưng một thời gian sau thì chúng tôi chia tay. Tôi tưởng như vậy là xong, nào ngờ có lần vợ tôi thấy ảnh tôi và H chăn gối bên nhau.
Tôi vẫn còn lưu một bức ảnh ở phần khá bí mật, với lại vợ tôi chẳng mấy khi động vào điện thoại của tôi, trừ khi có việc gì cấp bách. Không ngờ vợ tôi vẫn biết và thế là gia đình tôi rơi vào tình trạng báo động một cuộc ly hôn sắp đến. Gia đình tôi căng thẳng suốt một thời gian và tôi thực sự ân hận vì sự buông thả và sai lầm của mình.
Tôi đã van xin vợ tha thứ. Cô ấy chắc nghĩ vì hai đứa con, vì mình đang mang thai đứa thứ ba, vì thấy tôi thật thà và cũng vì còn yêu tôi nên đã chấp nhận tạm thời tha thứ, không ly hôn. Tôi mừng vô cùng, và dặn lòng không bao giờ được phạm sai lầm tày đình như thế nữa. Thế nhưng gia đình tôi vẫn không thể có lại được sự vui vẻ và hạnh phúc như xưa.
Dù đã chấp nhận tha thứ nhưng vợ tôi luôn giữ thái độ lạnh nhạt và giữ khoảng cách với tôi. Bản thân tôi vừa mắc sai lầm, vừa thấy vợ tỏ thái độ như thế nên tự nhiên tôi cảm thấy sợ vợ. Lúc nào cũng nem nép, ở nhà mà cứ như đi ở nhờ, không dám tự nhiên làm gì cả.
Tối về tôi thường ngủ luôn trên ô tô hoặc ngủ ở phòng khách mà không dám vào ngủ với vợ. Cứ thấy vẻ lạnh lùng của cô ấy là tôi hồn vía bay đi đâu hết, chẳng dám hé răng nửa lời. Thực lòng tôi rất yêu và thương vợ tôi. Tôi biết cô ấy đã hy sinh vì tôi rất nhiều và tôi thực sự ân hận vì đã có lỗi với cô ấy.
Trước đây nghèo đói thì vợ chồng luôn vui vẻ, hạnh phúc. Giờ khá giả lên thì cuộc sống lại như thế này. Tôi không hề muốn một chút nào. Nhưng tôi chẳng biết phải làm sao để làm lại từ đầu và tìm lại hạnh phúc trước đây của mình? Và nhất là tôi cũng muốn xua đi được cảm giác sợ vợ này...
Theo VOV
Khả năng chăn gối của chồng như "vỡ lòng" Chúng tôi đến với nhau khi anh còn là một sinh viên năm cuối đại học, còn tôi sau khi học xong trung cấp đã đi làm. Chúng tôi bằng tuổi nhau nhưng sự "trải đời" của tôi so với anh là một trời một vực. Tôi yêu anh vì tính thật thà, chân chất, bình dị và chăm chỉ chứ không phải...