Bồng con ra khỏi tòa, tôi đau đớn nhìn vợ bước lên xe với bồ
Tôi đau đớn bồng con nhỏ, nước mắt ứa ra, cha mất, mẹ sống đời thực vật, tiền bạc, nhà cửa tan nát, vợ bỏ theo trai. Vậy là bỗng một ngày tôi mất đi quá nhiều thứ.
Hôn nhân của chúng tôi cũng đã phải trải qua biết bao sóng gió mới có được, 6 năm yêu nhau với biết bao định kiến của mọi người, sự ngăn cấm của gia đình, người thân… Nhưng vì tình yêu mà hai vợ chồng tôi mới đến được với nhau bằng một hôn lễ chính thức.
Lúc đầu nhiều người khuyên tôi không nên lấy em vì em không học hành đàng hoàng, gia đình khó khăn, chỉ được cái xinh xắn không thôi chưa đủ. Cha mẹ tôi nhất quyết phản đối vì gia đình em vốn phức tạp, mẹ em thiếu nợ nên trốn biệt tăm bao lâu nay, cha em vì chán đời mà tìm đến rượu, dưới em còn có một cậu em ăn chơi, nghịch ngợm, bỏ nhà đi bụi.
Tôi gặp em khi em bán hàng thuê cho một shop thời trang. Tôi yêu em cũng bởi nét đẹp trên khuôn mặt em, cùng làn da trắng ngần, và cũng bởi nụ cười ấm áp của em mỗi khi có khách đến mua hàng. Để được gặp em ngày nào tôi cũng tìm cớ đến nơi em làm việc, khi thì vờ mua chiếc áo, khi thì chiếc kính, có những khi không biết mua gì tôi chỉ đến ngắm em rồi ra về.
Phải đến hơn 1 tuần tôi mới dám xin số điện thoại làm quen với em. Đêm đó chúng tôi nói chuyện điện thoại suốt đêm. Tôi cảm thấy yêu thêm giọng nói ngọt ngào của em, có lẽ tôi yêu con người em, yêu tất cả những gì thuộc về em. Sau đêm nói chuyện hôm đó, chúng tôi có những buổi hẹn hò mỗi tối. Em giản dị, hiền dịu đến không ngờ.
Em không hề giấu tôi bất cứ chuyện gì, kể cả gia cảnh của mình. Tôi quyết định đưa em về ra mắt sau gần 1 năm yêu nhau. Nhưng ngay trong hôm đầu ra mắt cha mẹ tôi đã phản đối kịch liệt, còn nói không bao giờ chấp nhận một người con dâu như em. Tôi đã không thể làm gì, vì là con một trong gia đình. Kể từ đó em mặc cảm về mình hơn, còn tôi vẫn yêu em như ngày nào. Chúng tôi quyết định cứ yêu cho đến khi nào cha mẹ tôi đồng ý để chúng tôi kết hôn. Vậy là 6 năm yêu nhau, tôi không hề có ý định yêu ai khác ngoài em, cho dù cha mẹ có giới thiệu cô gái nào đi chăng nữa.
Tôi quyết định đưa em về ra mắt sau gần 1 năm yêu nhau (Ảnh minh họa)
Hết cách với tôi nên cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý để tôi cưới em. Đám cưới nhanh chóng diễn ra, có người vui mừng chúc phúc, nhưng cũng có không ít người thất vọng vì họ không nghĩ một người tài giỏi, đẹp trai và giàu có như tôi lại lấy một người bình thường như em.
2 năm đầu chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc. Thế nhưng chính vào cái ngày định mệnh, cha tôi qua đời vì tai nạn xe, mẹ tôi thì chấn thương sọ não phải sống đời sống thực vật, tôi vì chuyện gia đình mà mất tinh thần. Một gia đình vốn hạnh phúc nay trở nên tan tác. Em vì ít học nên không thể giúp gì cho tôi trong công việc, hay bất cứ việc gì trong gia đình. Hai năm qua lấy em về, ngoài việc cơm nước và tiêu tiền ra em chưa hề đụng tay đến việc to lớn gì trong gia đình. Lúc này tôi mới cảm thấy mệt mỏi mà không thể trút bỏ cùng ai.
Video đang HOT
Chẳng bao lâu tôi cũng bị công ty cho thôi việc vì làm sai hợp đồng gây thua lỗ, trước khi ra đi tôi còn phải bồi thường một khoản tiền lớn cho công ty để tránh truy tố. Vậy là căn nhà duy nhất vợ chồng tôi đang ở cũng phải bán đi để trả nợ.
Chúng tôi chuyển ra ngoài ở trọ, tôi phải vất vả xin việc để lo cho gia đình. Ngỡ tưởng em sẽ ở bên an ủi và vỗ về tôi, nào ngờ hơn một tuần ở trọ em như biến thành con người khác, cả ngày đi biệt tăm, tối về thì say xỉn, con cái không màng đến. Con mới được 6 tháng khóc đòi sữa tôi phải pha sữa ngoài, nhìn con khóc mà tôi thấy nghẹn trong lòng.
Bực dọc quá tôi quát lớn, lôi em dậy và tát em một tát. Tôi ngỡ ngàng khi nhận lại cái tát điếng người từ em, em vội vàng thu dọn hành lí, dõng dạc nói với tôi “Là anh không thể lo cho cuộc sống của tôi, con anh anh nuôi, tôi không thể sống mãi thế này. Tôi không quen chịu khổ, hai năm qua tôi đã sướng quen rồi. Anh ở lại tự lo cho mình, đừng tìm tôi nữa”. Trước lúc ra khỏi nhà tôi còn thấy em rút điện thoại và gọi cho một người đàn ông “Anh đến đường… đón em ngay nhé”.
Tôi đau đớn bồng con nhỏ, nước mắt ứa ra nhìn em bước lên xe với gã người tình (Ảnh minh họa)
Vì con khóc quá tôi không thể bỏ con ở lại mà chạy theo em để hỏi rõ lí do. Sáng hôm sau em quay lại và đưa cho tôi tờ đơn li hôn. Ký xong đơn chúng tôi ra tòa, tòa án xử em nuôi con vì con còn quá nhỏ, và cũng vì tôi chưa có việc làm nên không đủ điều kiện để nuôi đứa bé. Vậy mà em nỡ lòng nào ác hơn hổ dữ, em không đồng ý, nói nhường quyền cho tôi vì em không thể có tương lai nếu có thêm đứa con. Tôi nghẹn lòng vì trót quá tin em, hóa ra bao lâu nay vì em sống quá sung sướng, tôi lại quá bận rộn trong công việc để em tìm đến người đàn ông khác mà không hay biết.
Tôi đau đớn bồng con nhỏ, nước mắt ứa ra, cha mất, mẹ chỉ nằm được một chỗ, tiền bạc, nhà cửa tan nát, vợ bỏ theo trai. Vậy là bỗng một ngày tôi mất đi quá nhiều thứ. Nhìn em bước lên xe với gã người tình tôi che vội mắt con, dù nó còn quá nhỏ để biết điều gì đang xảy ra nhưng tôi không muốn con tôi nhìn thấy người mẹ độc ác đó.
Theo VNE
Gần chục cuộc tình nhưng không giữ đồ của tình cũ
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được.
Lâu ngày dạo web mới thấy mọi người đang rôm rả về chuyện bị người yêu đòi lại kỷ vậy. Nói thiệt, chuyện bé bị xé ra to này đều do một số cô gái tham lam gây ra cả. Bản chất của con gái vốn tham cơ. Nên chuyện lĩnh phải quả đắng mất đồ mất mặt là việc "thường như lên phường" rồi.
Có lẽ nhiều chị em sẽ ấm ức khi bị tôi kết tội là tham. Nhưng tôi thử phân tích thế này nhé. Khi yêu đương thì nhận quà của người yêu để tình cảm thêm gắn bó. Tình đã kết thúc rồi vẫn muốn dùng đồ của người ta thì chả tham là gì?
Mà thói đời, tham thì lại thâm thôi. Gặp phải thằng người yêu cũ khờ thì nó ném mấy cái nhìn khỉnh bỉ về người đã nhận quà tặng của mình. Nhưng vớ phải đứa người yêu cũ thực dụng xem, nó không đòi lại đồ ngay mới lạ.
Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả (Ảnh minh họa)
Nói đi nói lại thì tôi chỉ muốn nói một điều: Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn "đứt" thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì.
Chưa kể đến việc, những món quà đó sẽ luôn gợi nhớ đến kỷ niệm khi còn yêu đương với người cũ. Hơn nữa, nó còn là vật cản để bạn tiến tới với mối tình mới. Liệu người yêu hiện tại có tin bạn thật lòng với anh ta không khi mà bạn vẫn còn giữ bên mình kỷ vật của tình cũ?
Nói trắng phớ ra là chỉ những cô gái thuộc diện nghèo hoặc kinh tế eo hẹp mới giữ quà tặng của tình cũ. Cô ta tiếc cái điện thoại đa chức năng vẫn làm oai với bạn bè. Cô ta tiếc sợi dây chuyền, nếu không còn đeo trên cổ thì đem bán cũng được đôi triệu. Đúng là vì tiền, nhiều cô gái tự hạ giá bản thân mình.
Tôi là một cô gái Hà Nội chính gốc, 28 tuổi, lương cao, với gần chục cuộc tình vắt vai. Nhưng tôi thèm vào những món đồ rác rưởi của tình cũ. Đơn giản, những món đồ tình cũ tặng, tôi đều sẵn tiền để sắm dùng được. Tôi không muốn đàn ông nhìn nhận tôi là người con gái có tài, có tiền.
Sau mỗi cuộc tình, tôi đều gói ghém tất tần tật quà tặng, nào là gấu bông, móc chìa khóa, túi xách, hoa khô, trang sức... của người cũ tặng vào trong hộp giấy rồi đóng kín.
Tôi không tiếc cuộc điện thoại gọi người cũ đến lấy kỷ vật thời yêu đương về. Nếu anh ta ngại đụng mặt tôi, tôi có thể gọi chuyển đồ theo đường bưu điện. Còn nếu anh ta không thèm những đồ đó, tôi sẵn sàng vứt chúng vào thùng rác.
Từ trước tới nay, tôi luôn tự hào về bản thân bởi đã sống và yêu rất sòng phẳng như thế. Sống ý nghĩa, yêu hết mình. Yêu ai trong bao lâu không quan trọng bằng cách đối xử với nhau lúc chia tay.
Tôi còn nhớ mối tình đầu của mình. Chúng tôi học cùng lớp hồi phổ thông và cũng yêu nhau từ dạo đó. Biết tôi thích ăn kem, dù trời nóng hay lạnh, cứ cách ngày, anh ấy lại chở tôi ra Bờ Hồ để ăn kem.
Mối tình dài lâu đó rồi cũng kết thúc lúc chúng tôi bắt đầu đi làm bởi quá bận bịu. Tôi giận quá, ngồi đếm lịch, tổng thể kết lại một con số. Tôi đã đi mua 11 thùng kem chở đến trước cửa nhà anh. Tôi viết lời nhắn vào máy anh: "Thế là hết số kem trong 5 năm năm yêu nhau nhé".
Tôi chẳng bận tâm xem anh ấy đã xử lý số kem này như thế nào. Nhưng qua bao năm, đến tận bây giờ, mỗi lúc buồn, anh lại qua đưa tôi đi ăn kem. Tất nhiên với tư cách tình bạn. Tôi hài lòng về cách cư xử của cả tôi và anh.
Trong tất cả các cuộc tình tôi, tôi nhớ nhất gã tình cũ bủn xỉn. Hồi còn yêu đi ăn gì, mua gì gã cũng phải cò kè trả giá trước. Đến lúc chia tay hắn đánh tiếng về giá trị của các món đồ đã tặng tôi.
Nhiều cô gái nên biết giữ phẩm giá của mình. Đến cái thiêng liêng và ngọt ngào nhất là tình cảm mà còn "đứt" thì mấy thứ quà vớ vẩn kia giữ làm gì (Ảnh minh họa)
Chẳng thể chịu nhục, tôi đem các quà tặng đó đến tận cơ quan hắn làm. Mặt hắn đỏ bừng lên vì nhục nhã, ê chề. Ai bảo chưa chi đã tính toán thiệt hơn với tôi cơ?
Tôi hiện còn có cô em gái đang đến tuổi cập kê. Tôi cũng muốn em hiểu về những việc chị đã làm. Tôi muốn sau này em cũng hành động như tôi. Và hơn hết, tôi muốn đàn ông nhìn em bằng con mắt thán phục.
Nói dông nói dài dễ thành nói dại. Tôi xin dừng lại câu chuyện về các món quà và những cuộc tình của mình.
Tôi xin vài giây cuối để chia sẻ với các chị em thông điệp: Khi yêu thì yêu bằng trái tim, nhưng lỡ chia tay phải dùng lý trí. Khi tình cảm không còn thì của cải chẳng là gì cả. Chị em hãy trả thẳng hoặc ném các kỷ vật yêu đương ra cửa lớn nhé. Chào thân ái!
Theo VNE
Chết cười chuyện "tiếng rên" Hãi hùng hơn nữa khi cụ thấy những tiếng kêu ấy ngày một to và dồn dập, lúc thì tiếng rên rỉ như bị nghẹn họng, lúc thì kêu la thậm chí là phát ra tiếng cầu cứu: "Tha cho em ... Em xin anh!". Không nghi ngờ gì nữa, đúng là có trộm rồi! Cứ mỗi lần nhắc đến sự kiện có...