Bởi vì em yêu anh!
Tình cảm em dành cho anh không hề thay đổi bởi vì… “em yêu anh”.
Đôi lúc em đã hỏi lòng mình: vì cô đơn rồi em mới yêu anh hay vì yêu anh rồi em mới cảm thấy cô đơn? Em biết cả anh và em không ai trả lời được câu hỏi này, vậy thì chi bằng mình cứ đổ lỗi cho một tiếng “yêu” anh nhé!
Trước khi đồng ý yêu anh, em cứ nghĩ chỉ cần mình cố gắng, mọi thứ sẽ trở nên đơn giản .”Yêu xa”- hai từ thật đơn giản nhưng mọi thứ chưa bao giờ giản đơn trong em. Yêu xa, là em phải cố gắng thật nhiều, nỗ lực thật nhiều vì em biết ở một nơi xa ấy, chàng trai em yêu cũng đang cố gắng từng ngày. Yêu anh, là những ngày mưa em lẻ loi đi về, giữa dòng người tấp nập trên phố, em nhớ ngày anh cùng em đi dưới mưa, em nhớ cái ôm thật chặt qua eo anh, em nhớ hơi ấm bàn tay anh… và em nhớ anh đến lạ. Là mỗi buổi chiều tan học, em lủi thủi tự dắt xe đi về, ngày lễ, ngày đặc biệt em chả có anh đến đón, trên tay cầm hoa và quà như mấy đứa bạn. Là mỗi tối cuối tuần, em ngồi làm bạn với cái máy tính, thấp thỏm chờ một cuộc điện thoại từ anh, mặc mọi người hào hứng đi chơi, rồi em chợt nhận ra em đã quen dần với cuộc sống không có anh luôn kề bên, quen với hai từ mà người ta gọi là “cô đơn”. Yêu anh – yêu một người ở xa là em phải vật lộn với nỗi nhớ anh cứ dài từng ngày, có lúc em chỉ ước cho em gặp anh dù chỉ là vài giây, để em biết được ôm anh một cái thật chặt.
Đôi khi em cảm thấy thật chông chênh và không tin tưởng vào tình cảm của mình, em biết cảm nhận của một đứa con gái nhạy cảm và nội tâm như em thường đúng. Em đặt trọn niềm tin nơi anh, em không bao giờ nghĩ đến một ngày nào đó niềm tin đó sẽ vơi dần chứ đừng nói đến từ sụp đổ. Người ta bảo, gần còn chả biết có kết quả gì không nữa là xa, mọi suy nghĩ, hành động, cuộc sống của người yêu mình có chắc là luôn theo sát được? Em cười, em im lặng, vì em biết dù thế nào đi nữa, trong lòng anh cũng sẽ nghĩ đến em, và vì tình cảm anh dành cho em rất lớn, nên sẽ chẳng bao giờ anh làm tổn thương em. Thế mà…
Một phút xao lòng, anh có thể nhắn tin tình tứ với một người con gái khác không phải là em. “ Nhớ em quá không ngủ được, người anh yêu nhất là em“, có lúc em thèm được nghe câu nói này biết bao, nhưng người nhận được không phải là em. Tim em đau nhói, em khóc. Em cần ở anh một lời giải thích, anh chỉ im lặng, để rồi khi em quyết định dừng lại với một cuộc tình yêu xa thì anh lại đưa lời giải thích đó là tính trăng hoa của con trai. Một tuần em chìm trong đau khổ, em bỏ ăn, em thức trắng, không biết bao lần em khóc ướt đẫm gối. Giá mà anh hiểu được cảm giác của em lúc đó. Đêm, em sợ màn đêm, nó làm em thấy mình cô đơn đến đáng sợ, em nhớ anh đến quặn lòng, em thèm một cái ôm thật chặt của anh, em thèm một cái siết tay, em nhớ bàn tay anh lau nước mắt cho em như ngày nào. Em tự dằn vặt mình với tất cả mọi chuyện đang xảy ra. Anh à! Tại sao mọi chuyện như thế mà em vẫn yêu anh nhiều như? Để sau bao ngày hụt hẫng, dằn vặt trong đau khổ, em bừng tỉnh. Em tin vào tình cảm của mình, em tin vào tình yêu anh dành cho em đã khiến bao người ghen tị, chỉ là em không tin vào những gì em nhìn thấy, em đọc được.
Em tìm gặp anh, anh biết lí do mà đúng không? Em muốn mọi chuyện rõ ràng, và hơn ai hết em biết trong sâu thẳm tim mình, em không thể ngừng nhớ anh, thôi yêu anh, vậy thì chi bằng mình hãy sống thật với tình cảm của mình để một lần nghe anh giải thích. Hóa ra, nói chuyện với anh, nói hết nỗi lòng mình, em lại nhẹ nhõm như thế. Một cái ôm thật chặt của anh, một câu nói “Tha thứ cho anh, mình làm lại từ đầu em nhé“, bao kí ức lại ùa về, một lần nữa em lại đồng ý đấu tranh với những gian khó trên con đường yêu xa. Vì em biết tình yêu của em đủ lớn, không được vĩ đại như ai đó trên cuộc đời này nhưng em tin, sau bao tổn thương, tình cảm em dành cho anh không hề thay đổi bởi vì… “em yêu anh”.
Em sẽ chờ ngày anh ôm em trong vòng tay sau khi trải qua bao nhiêu cát bụi của cuộc sống này (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Anh đừng cố gắng bù đắp cho em, đừng có cố gắng chuộc lỗi lầm, trên đời này ai cũng sẽ phạm lỗi, quan trọng là mình biết nhận ra lỗi và sửa sai. Vậy thì sau mọi chuyện ta lại về với nhau một lần nữa, anh hãy cố gắng nắm giữ anh nhé!
Sau tất cả những xảy ra vậy mà anh vẫn chở em đi chơi sau cuộc nói chuyện ấy, anh vẫn muốn uống cùng em một ly nước, anh vẫn ôm chặt em khi em khóc, anh vẫn nhẹ nhàng lau nước mắt cho em, anh vẫn cõng em khi em mệt, anh vẫn nhớ em thích uống loại trà sữa nào, anh vẫn nhớ chỗ ngồi khi xưa mỗi lần em xuống thăm anh, anh vẫn gọi em bằng cái tên yêu dấu ngày xưa, anh vẫn vô tình nắm chặt tay em, anh vẫn sợ em bị đầy bụng không ăn được gì, anh vẫn treo hình của chúng ta trong phòng, anh vẫn thức đêm lo cho em khi em sốt, anh vẫn giữ những thói quen khi mình còn bên nhau… Em nên gửi lời cám ơn đến anh, đến chuyện vừa xảy ra để em biết ta còn yêu nhau nhiều lắm, anh nhỉ?
Em thấy mình hạnh phúc lắm, người yêu à! Anh luôn là thế: Anh không hay chiều chuộng em như bố mẹ hay anh chị của em. Anh nghiêm khắc mỗi khi em sai. Cứ mãi thế anh nhé để em biết rằng mình phải tự đứng lên trên đôi chân của mình, vấp ngã phải đứng lên để bước tiếp bởi sau em luôn có anh. Anh không lãng mạn, không thật sự tâm lý như người ta, nhưng em yêu anh đơn giản vì anh chân thành và tốt tính. Hãy mãi chân thành với em như thế anh nhé để em tự tin rằng sự lựa chọn của em là đúng đắn. Anh không thật sự đẹp trai như người ta thường nghĩ, nhưng em biết anh chỉ đẹp trai trong mắt em thôi là đủ. Cứ mãi xấu trai như thế anh nhé để em không phải cánh cánh lo sợ mất anh như mấy cô bạn em hàng ngày phải giữ chân nhưng anh chàng “hot boy” của mình. Anh không nói nhiều như ngươi ta đâu và lúc nào cũng thế, thời gian ít ỏi gặp nhau sau bao ngày xa cách, anh chỉ nhìn em cười mà thôi. Nhưng chỉ mỗi mình em biết rằng có một con người có thể nói chuyện với em cả hàng tiếng đồng hồ mà không biết mỏi miệng đấy và có nụ cười thật “sát gái” nữa cơ. Cứ mãi thế anh nhé để em biết rằng trên đời này em là người đặc biệt có thể làm anh nói thật nhiều và cười thật “xinh trai” như thế!
Anh là người duy nhất lạnh lùng không thèm hồi âm tin nhắn hay nghe điện thoại của em. Anh là thế đó, vô tâm lắm nhưng chỉ là do tính em con nít, nông nổi. Anh im lặng bởi anh muốn em tự suy ngẫm và sửa chữa. Cứ làm thế anh nhé để em biết rằng bên em luôn có một người muốn em suy ngẫm, trải nghiệm để chín chắn hơn. Mỗi lần gặp nhau ngắn ngủi, anh luôn nắm chặt tay em trước mặt bạn bè. Cứ mãi thế anh nhé bởi em biết rằng hạnh phúc đơn giản là khi em đặt niềm tin vào anh. Vòng tay anh thật ấm mỗi khi anh ôm em vào lòng, em dựa vào vai anh, cảm giác bình yên trở về cho dù em vừa phải trải qua những chuyện tồi tệ nhất, tất cả như tan biến vì em đang nằm trong vòng tay anh. Cứ mãi thế anh nhé vì vòng tay ấy, bờ vai ấy chỉ dành cho riêng em mà thôi. Nhớ anh nhé, đừng bao giờ để em phải đau khổ như vừa qua khi em nghĩ đến vòng tay anh sẽ thuộc về người khác!
Bởi vì em yêu anh, nên em sẽ cố gắng. Anh có biết đôi khi tĩnh lặng một mình nhìn lại chặng đường chúng ta đã đi qua, em cảm thấy hạnh phúc. Hạnh phúc vì không phải ai cũng có thể bước cùng nhau trên một quãng đường khá dài như anh với em. Hạnh phúc vì khi nghĩ về, em có những kỉ niệm đẹp. Hạnh phúc vì khi nhìn lại, sau bao tổn thương mất mát, anh luôn cố gắng chuộc lỗi để về bên em và em vẫn còn có anh… nên người yêu à, em sẽ chờ anh, chờ ngày hai đứa “yêu gần”, em sẽ chờ ngày anh ôm em trong vòng tay sau khi trải qua bao nhiêu cát bụi của cuộc sống này. Và mình hãy hứa với nhau, đừng bao giờ để những chuyện như vừa rồi làm tổn thương nhau dù chỉ một giây anh nhé!
“Biết rằng bước ngược hướng nhau sẽ rất đau nên em chọn yêu xa không chung lối nhưng cùng hướng về chung một điểm dừng”
P/s: EM YÊU ANH!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi người đã yêu bạn thân nhất của tớ
Đã sáu tháng rồi từ ngày cậu bắt đầu chen chân vào cuộc sống của tớ và nhỏ, có một chút đổi thay nhưng giờ mọi thứ đã đi vào quỹ đạo vốn có của nó.
Tớ đã muốn nói với cậu rất nhiều điều. Nhưng mỗi lần gặp nhau chỉ được dăm ba phút là cậu đã kéo nhỏ bạn thân của tớ đi mất rồi, để lại tớ khi thì một mình ngoài quán trà chanh, khi thì một mình tản bộ dọc đường về nhà.Từ khi có cậu, hai chúng tớ đã không còn như hình với bóng nữa. Từ khi có cậu, hai chúng tớ đã không suốt ngày đi đâu cũng có nhau nữa. Từ khi cậu len lỏi vào trái tim nhỏ bạn, tớ đã không còn vị trí số một trong lòng bạn tớ nữa, thay vào đó, tớ tụt xuống vị trí thứ 2, ngậm ngùi nhường ngôi quán quân cho cậu.
Dù đang giảng bài cho tớ, mà có tin nhắn hay điện thoại của cậu, nhỏ cũng bỏ đấy chạy đi liền, mặc tớ chết dở sống dở với đống bài tập khó nuốt, nhỏ đi rồi còn không quên để lại câu nói: "Xin lỗi mày nhé! Tối về tao giảng tiếp". Những lúc như thế tớ thấy vừa giận nhỏ bạn có người yêu là quên hết bạn bè, vừa thấy ghét cậu lắm lắm. Ai bảo cậu dám cướp đi người bạn thân nhất của tớ chứ. Thầm nghĩ, mình cũng phải đi tìm một chàng mới được. Cho nhỏ biết thế nào là cảm giác bị bỏ rơi.
Từ khi tình cảm "gà bông" của hai người bắt đầu, nhỏ thay đổi 180 độ, làm tớ suýt chút nữa không nhận ra. Nhỏ như là một con người khác vây, không còn những đêm hai đứa tâm sự to nhỏ, rồi cười rúc rích nữa, thay vào đó , cậu và nhỏ nhắn tin cho nhau, tớ một mình, mất đi cả người để ôm. Quay mặt vào trong tường, mắt đỏ hoe, tự nhiên thấy tủi thân. Cậu thấy chưa, tội của cậu là to lắm đấy. Giận cả hai đứa ghê gớm.
Mỗi lần ra khỏi nhà hay đi học, nhỏ không quên thứ này cũng quên thứ khác, nếu không phải là chìa khóa nhà thì cũng là chìa khóa xe, nếu không phải là ô thì cũng sẽ là mũ bảo hiểm, nếu không phải là sách này thì cũng là vở nọ. Không biết nhỏ đã phải chạy lên chạy xuống từ tầng 1 lên tầng 4 đến bao nhiêu lần nữa. Nhờ thế mà nhỏ cũng được tập thể dục. Từ một đứa cả ngày không biết soi gương, trang điểm là gì, thì nay nhỏ điệu đà hơn, làm dáng hơn. Từ một đứa vốn coi thường chuyện bếp núc thì nay, ngày nào tớ cũng "được" chịu trận với những món ăn từ trên trời rơi xuống, rồi dọn cả đống bát đĩa nữa.
Không biết cậu đã phải hứng chịu thảm họa đó do nhỏ gây ra chưa? Tớ đã mắt tròn mắt dẹt khi nghe nhỏ nói: "Tớ sẽ học nấu ăn, để sau này có thể nấu những món ăn ngon cho Nam Anh." Đấy cậu thấy chưa? Vì cậu mà nhỏ không ngần ngại lăn xả vào bếp. Trong khi tớ hò rô khản cả cổ, hết từ thuyết phục đến cưỡng chế, nhỏ vẫn không mảy may đến chuyện cơm nước. Cậu phải thấy mình hạnh phúc và may mắn như thế nào?
Vậy mà...
Cậu chẳng biết thể hiện tình cảm gì cả. Khi nhỏ trượt thể dục, ngồi khóc một mình trên ghế đá, nhỏ đã không gọi tớ đầu tiên mà gọi cho cậu. Cậu ra và đã nói gì? - Khóc gì mà khóc! Trượt thì cũng đã trượt rồi! Thôi về đi.
Cậu thật là vô tâm, đáng nhẽ cậu phải nhẹ nhàng, tình cảm mà nói rằng: "Ừ, thôi không sao đâu, trượt rồi thì hôm sau thi lại, Từ mai tớ sẽ cùng cậu đi tập. Cố lên. Khi đó không khéo cậu lại được 9 điểm cũng nên ấy chứ! Thôi đừng khóc nữa, cậu khóc trông xấu lắm, cậu cười nhìn mới xinh. Đi nào, tớ sẽ đãi cậu sữa chua hoa quả nhé!"
Lại còn cả vụ cậu suốt ngày đi học muộn nữa, làm nhỏ liên tục nhắn tin gọi cậu dậy, kẻo không kịp giờ thầy điểm danh. Thêm vào đó, tóc tai thì bù xù, quần áo xộc xệch, không thể cứu lại được vẻ đẹp trai của cậu. Thử hỏi làm sao mà nhỏ không giận cho được?
Nói vậy thôi chứ thực lòng tớ thấy cậu cũng là một người không đến nỗi nào. Thế nên tớ cũng mật bí cho cậu nhé, nhỏ chỉ làm bộ giận dỗi vậy thôi, chứ nhỏ cũng nhớ cậu lắm. Hai ngày giận nhau, không nhắn tin, không cuộc gọi, nhỏ cứ nhắc mãi, làm tớ không muốn nghe cũng phải nghe. Tay nhỏ lúc nào cũng lăm lăm cái điện thoại sợ cậu nhắn tin mà không biết.
Dù không mấy ưa cậu, nhưng tớ cũng phải công nhận cậu là một anh chàng tốt bụng và ga lăng. Thế nên lần nào cũng là nhỏ làm mặt giận chứ có bao giờ cậu giận nhỏ đâu, lần nào cậu cũng nhường nhỏ và chịu làm lành trước. Tớ thật sự khâm phục cậu đấy, cậu có thể chịu được tính nhõng nhẽo, trẻ con của nhỏ. Cậu cũng thật khỏe khi đã bế nhỏ từ tầng 1 lên tầng 4 trong lần nhỏ bị đau bụng. Lại còn biết đường đắp chăn cho nhỏ khỏi lạnh nữa, lấy dầu cho nhỏ xoa. Lấy khăn nóng chườm cho nhỏ. Chắc lúc đó cậu mệt và hoảng lắm?
Nhưng không phải vì thế mà tớ đã cho cậu qua vòng loại đâu nhé! Cậu còn phải cố gắng nhiều hơn nữa!
Đã sáu tháng rồi từ ngày cậu bắt đầu chen chân vào cuộc sống của tớ và nhỏ, có một chút đổi thay nhưng giờ mọi thứ đã đi vào qũy đạo vốn có của nó. Tớ mong rằng, cậu sẽ là người có bờ vai đủ rộng để làm chỗ tựa vững chắc cho nhỏ, cậu sẽ là người có bàn tay đủ lớn để nắm lấy tay nhỏ mỗi khi nhỏ lạc đường, cậu sẽ là người đủ vị tha, đủ tình yêu thương để nhỏ có thể thấy được yêu thương mỗi khi bên cậu.
Mong rằng cậu và nhỏ có thể cùng nhau đi về phía cuối con đường!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Phía cuối con đường Em không muốn yêu mà cứ mang lại mệt mỏi và nước mắt cho nhau. Anh! Em xin lỗi vì đã không thể làm được những điều em đã nói với anh rằng em sẽ không suy nghĩ linh tinh nữa, nhưng em lại nghĩ rất nhiều và cũng khóc rất nhiều. Em không hiểu sao mình lại trở nên yếu đuối thế...