“Bởi vì em thật đặc biệt”
Quà cưới anh tặng cô là một khung ảnh gỗ to có khắc chữ tiếng Anh “Bởi vì em thật đặc biệt”.
Sáng ra, cô nhận được lệnh sếp nhờ phiên dịch hộ tay chuyên gia người Ấn vốn sang đây từ đầu tuần. Xuống đến chỗ hẹn thấy mỗi anh bạn người Ấn đang toe toét cười khoe hàm răng trắng thẳng tắp, chúc buổi sáng tốt lành. Cô cười thân thiện đáp lại.
Capin có vẻ vui, chuyện tía lia: “Tôi cũng hay nói nhưng mọi người có vẻ không hiểu lắm”, cô tủm tỉm nghĩ thầm thì anh nói khó nghe thật mà và nhìn anh khẽ dặn: “Anh nói chậm một chút đi”.
Capin bối rối giải thích: “Tôi không thể nào ăn được thức ăn Việt Nam, may mà đã kịp qua siêu thị mua ít đồ khô ăn sẵn”, cô cười và hiểu ra là vì đói nên mới nhờ cô đi cùng xuống nhà bếp, để xin nước nóng và mượn lò vi sóng cho anh hâm thức ăn. Cô chẹp miệng, người như con tịnh thế kia mà mấy ngày liền phải ăn mì tôm và thức ăn khô kể cũng tội.
Đôi khi dáng vẻ thất vọng của anh ta khi nói mà cô không hiểu, khiến cô buồn cười. Cô vui vẻ bắt chuyện phiếm với Capin: “Ngày trước bố tôi cũng làm cho công ty của Ấn Độ, mấy người sếp của ông đều phải lôi theo một đầu bếp đi theo. Họ ăn khá nhiều nên rất khỏe mạnh, và hiếm khi phải ăn mì tôm như anh”. Capin cười thích thú, hỏi: “Bố cô có hay kể chuyện về người Ấn Độ không?”. Cô nói thi thoảng và khoe: “Hồi đám cưới anh trai tôi mấy ông sếp cũng đến dự, họ rất thân thiện và hay cười, giống anh vậy”. Capin cười khiêm tốn, và biểu lộ sự quý mến cô.
Cô cũng dành cho anh tình cảm và sự quan tâm ấm áp: “Anh có nhớ nhà không?”. “Ồ, một chút thôi, tôi hay phải đi công tác nên cũng quen rồi”.
Cô vốn không thích nấu ăn nhưng rồi mủi lòng nên lên mạng mày mò món của Ấn Độ nấu thử cho Capin ăn. Anh thực sự bất ngờ, thốt lên: “Tối qua tôi có tìm được một quán nấu đồ ăn của Trung Quốc, gần giống món của Ấn Độ nhưng quả thực món em nấu ngon hơn rất nhiều”, cô cười và cho rằng đó là một lời khen xã giao cho phải phép.
Video đang HOT
Cô dẫn Capin đi chơi quanh thành phố sáng đèn, cô kêu lạnh và giục anh về nhưng bàn tay to của anh nắm được cả đôi bàn tay của cô, còn tay kia vén mái tóc đang lòa xòa vì gió, tiếng anh cũng như bị gió thổi cho thêm gầy guộc: “Anh sẽ nhớ em lắm”.
Cô cũng không hiểu nổi sao Capin lại khiến mình nghĩ nhiều về anh ta đến thế, đôi mắt, nụ cười và phải chăng là một cái gì đó rất biểu cảm từ gương mặt, một sự mạnh mẽ pha lẫn với lạnh lùng, kín đáo. Đó là một người nước ngoài và họ có cách sống, cách cư xử hết sức văn minh, hiểu biết… Một người khác lạ so với những người cô từng gặp, cũng như anh hay nói với cô rằng cô rất đặc biệt.
“Sự dịu dàng của em đã sưởi ấm trái tim anh ở một nơi vốn xa lạ này. Nụ cười của em làm anh luôn tin vào điều kỳ diệu. Anh đã từng ước được cùng em đón giáng sinh tại đây, nhưng…”.
Đọc xong tin nhắn, cô chẳng biết phải đáp lại như thế nào, nhưng thực sự cô muốn nói với Capin rằng, nếu có kiếp sau, cô mong sẽ lấy được người như anh, còn kiếp này chỉ là duyên thoáng qua thôi.
Phải chăng đây chính là ngoại tình tư tưởng, cô cũng đâu có làm gì sai với người chồng sắp cưới, chỉ là xao động và mơ mộng khi nhìn thấy một người quá dễ mến như vậy thôi.
“Anh muốn ở bên người thân yêu nhất trong dịp giáng sinh này, nên anh phải về sớm. Cảm ơn em về tất cả”, cô dường như đọc được nỗi buồn trong ánh mắt anh, và cũng hiểu lý do anh về trước kế hoạch.
Ngày cô về nhà chồng cũng là ngày Capin lên đường về nước, quà cưới anh tặng cô là một khung ảnh gỗ to có khắc chữ tiếng Anh “Bởi vì em thật đặc biệt”.
Theo afamily
Đoạn tuyệt với người yêu vì dính... "ết"
Không đành lòng yêu khi biết mang trong người dòng máu "ết", Thắng dùng những lời phũ phàng khiến người yêu vui duyên mới để rồi đêm nào trong trại cũng khóc.
Mắc nghiện vì buôn gỗ
Nếu chỉ nhìn vào gương mặt tươi rói, hàm răng trắng đều đặn, chẳng ai nghĩ Phạm Công Thắng, SN 1981 ở Thái Bình lại có mầm bệnh "ết" trong người từ mấy năm nay. Vậy mà, cuộc sống của Thắng lại đang được tính từng ngày.
Thắng sinh ra trong một gia đình có 4 anh chị em, bố mẹ đều là những nhà giáo có tiếng dạy giỏi ở Thái Bình. Chị gái, anh trai và ngay cả đứa em sau Thắng đều nối nghiệp cha mẹ, trở thành giáo viên, chỉ có Thắng vì ngang bướng mà học hành dang dở. Lần đó là buổi thi học kỳ, Thắng cãi lý về môn Toán với giám thị dạy môn Địa lý nên tức bỏ về và cũng bỏ học luôn, cho dù cha mẹ hết lời phân tích. Không muốn ở nhà vì suốt ngày bị bố mắng, Thắng lên Lào Cai, sống với vợ chồng chị gái nhưng công việc nơi vùng cửa khẩu không phải dễ kiếm. Được bạn bè rủ rê, Thắng đi buôn gỗ, trở thành kẻ tiếp tay cho lâm tặc.
"Để mua gỗ với giá rẻ, em phải vào sâu trong bản nên bị nghiện từ đấy", Thắng ngắn gọn về con đường dẫn tới ma túy rồi tới căn bệnh thế kỷ của mình.
Tiếp xúc với đồng bào dân tộc, Thắng biết thế nào là bàn đèn, hút thuốc phiện, tới khi nghiện thì dùng heroin cho gọn nhẹ và phê hơn. Bao nhiêu tiền kiếm được, Thắng ném cả vào hút hít. Khi bị vợ chồng chị gái phát hiện, Thắng đồng ý đi cai rồi quyết định đi học lái xe, đổi nghề để đoạt tuyệt với ma túy. Tuy nhiên, công việc mới vẫn là chở vật liệu tới các vùng cao, vùng sâu, thế là Thắng lại tái nghiện. Sợ ảnh hưởng tới con đường công danh của gia đình chị gái, Thắng quay về quê cũ.
Ảnh minh họa
Trở về Thái Bình với tấm bằng lái xe, Thắng cũng xin được việc làm và đi cùng với việc kiếm tiền là những cơn nghiện. Biết là làm khổ bố mẹ, đem nhục nhã về cho gia đình, Thắng nhiều lần muốn đoạt tuyệt lắm nhưng mỗi khi ôm vô lăng ra đường, bất chợt nhìn thấy một con nghiện, thấy cái dáng đi vất vưởng của họ là Thắng quên hết tất cả, lao đi tìm ma túy. Tiền lái xe thuê không đủ, Thắng trộm tiền của mẹ và hễ thấy mọi người sơ hở là bê đồ đi bán. Hít không đủ đô, Thắng quay sang chích và dính "ết" từ đó.
"Em không biết mình dính HIV khi nào, chỉ biết lần bị bắt đi cải tạo bản án 3 năm tù vì bán ma túy, được thử test em mới biết mình "dính", Thắng kể. Đó là đầu năm 2009, khi Thắng chưa tròn 28 tuổi. Bao nhiêu dự định bỗng dưng đổ sụp. Những lá thư của người yêu gửi vào, Thắng xé bỏ không dám đọc và cũng không hồi âm vì lo sợ.
Vùi đầu vào việc để quên mối tình đầu
Sau 3 lần đi cải tạo với các bản án 6 tháng, 9 tháng và 3 năm, Thắng trở về trong sự xa lánh của láng giềng. Nhưng, cô bạn gái ngày nào thì vẫn ngày ngày tới thăm Thắng, mong ước cùng anh tạo dựng cuộc sống mới. Bố mẹ Thắng mừng lắm, hy vọng có người yêu, Thắng sẽ thay đổi. Chỉ có Thắng là im lặng với nỗi đau giấu kín. Thắng không dám nói thật vì sợ bố mẹ sốc, không dám kể vì sợ người yêu bỏ nhưng cái ý nghĩ sẽ lây bệnh sang người mình yêu thương và tình yêu sẽ trở thành thù hận khiến anh do dự. Sau rất nhiều đấu tranh, dằn vặt, Thắng quyết định làm người bội bạc.
"Mỗi lần cô ấy tới nhà là em chửi mắng, nói kháy, nhục mạ chỉ vì muốn cô ấy bỏ đi", Thắng kể. Thái độ khác lạ của Thắng khiến người yêu hụt hẫng nhưng khi anh vào cơ sở giáo dục Thanh Hà cải tạo về tội trộm cắp vặt thì cô gái ấy vẫn đều đặn lên thăm. Thắng không ra gặp và nếu có miễn cưỡng ra vì cuộc thăm gặp ấy có cả mẹ mình thì anh cũng không bao giờ nói với người yêu một câu cho tử tế. Mãi sau này không đừng được, Thắng khuyên người yêu nên đi lấy chồng vì nếu có trở về anh ta vẫn nghiện lại. Câu nói chắc như đinh đóng cột rằng sẽ không quay về cuộc sống lương thiện đã khiến bạn gái Thắng không còn can đảm theo đuổi. Vài tháng sau, cô lên xe hoa về nhà chồng.
"Tháng trước vợ chồng cô ấy lên đây thăm em. Em giơ gói thuốc ARV cho họ xem. Cô ấy hiểu ra, cứ khóc suốt", Thắng trầm ngâm nhưng nét mặt ngay sau đó lại vui vẻ trở lại. Theo lời Thắng thì vợ chồng người yêu cũ đã coi anh như bạn, không giận dỗi hay oán hận, lần nào gọi điện vào cũng động viên anh chăm chỉ uống thuốc cho mau khỏe.
Đi cơ sở Thanh Hà với Thắng lại là "cơ hội tốt để đoạt tuyệt với ma túy, dứt điểm với người yêu và ngẫm nghĩ cho những ngày sắp tới". Thắng tin tưởng sau lần đi này, anh ta sẽ sống tốt hơn bởi đã "mệt mỏi với những lần nghiện ngập, trộm cắp và đi trại lắm rồi". Theo lời Thắng thì sau khi ở đây về, Thắng sẽ ra chợ bán hàng đỡ mẹ, sống một cuộc sống vui vẻ để bố mẹ vui lòng.
Có lẽ Thắng đã thực sự mệt mỏi bởi cả một chặng đường thanh xuân rong ruổi với những chuyến kiếm tiền nguy hiểm và phiêu du trong ma túy. Bây giờ, khi đã biết suy nghĩ chín chắn hơn, anh ta mới giật mình nghĩ tới cuộc sống sau này chỉ là sự đơn lẻ của một người dính "ết", không dám mơ tới tương lai. Chẳng biết suy đoán của tôi đúng bao nhiêu phần nhưng nhìn nét mặt tươi tắn của Thắng, vẫn thấy anh ta tự tin lắm.
Theo Tinmoi
Tẩy trắng răng đón Giáng sinh Để có hàm răng trắng đẹp, nụ cười rạng rỡ, tự tin đón Giáng sinh, với Công nghệ LED, chỉ sau 1 giờ bạn không chỉ có hàm răng trắng sáng mà hơi thở cũng thơm mát không còn mùi hôi khó chịu. Nguyên nhân dẫn đến răng bị ngả màu thường là do việc chăm sóc răng miệng hàng ngày như: không...