Bỏ vợ con, anh đến sống cùng ngươi yêu cũ
Tôi và anh đã cãi nhau, tôi nói tôi chỉ muốn anh gặp nhưng tôi không muốn anh làm như vậy. Còn anh thì nói: “Em muốn anh gặp, nhưng giờ thì anh không chỉ gặp nữa, anh sẽ sống cùng cô ấy”.
Bỏ vợ anh đến sống với người yêu cũ
Tôi gặp anh trong một hoàn cảnh khá đặc biệt, trong một lần chăm sóc người nhà ở bệnh viện, tôi đã gặp anh, nhưng lúc đó anh đã có bạn gái, anh cũng đang điều trị bệnh. Bệnh của anh khá nặng, lúc nào cũng sốt cao và co giật, bạn gái của anh lúc nào cũng túc trực bên giường của anh ấy, chứng kiến những giây phút cô ấy thức trắng đêm để trông anh ấy, tôi cảm động vô cùng. Cả phòng tôi đều quý mến cô ấy vì cô ấy chỉ là bạn gái của anh mà quan tâm chăm sóc anh còn hơn một người vợ. Tôi và cô ấy dần dần quen nhau và chuyện trò nhiều hơn, tôi được biết bố mẹ anh ấy không còn nên không ai chăm sóc anh ấy được, cô ấy phải giúp anh toàn bộ.
Sau khi anh ra viện, chúng tôi có liên lạc với nhau nhiều hơn, tôi và cô ấy thường đi chơi. Thỉnh thoảng tôi có gặp anh ấy đi cùng, nhưng chúng tôi hầu như không trò chuyện với nhau nhiều vì anh rất ít nói.
Thế rồi hoàn cảnh trớ trêu, bạn gái của anh đã phải đi lấy chồng chỉ vì sức ép của gia đình, bố mẹ cô ấy không chấp nhận cho cô ấy lấy một người không cha không mẹ như anh. Mẹ cô ấy đã dọa tự tử, đám cưới của cô ấy toàn nước mắt, còn anh, lặng lẽ vô hồn. Trước giờ đón dâu, cô ấy đã nắm lấy tay tôi, bắt tôi hứa sẽ giúp anh hạnh phúc, cô ấy nói chỉ còn biết tin tưởng vào tôi. Lúc bối rối, tôi chỉ biết gật đầu để cô ấy đồng ý khoác lên mình bộ váy cưới.
Video đang HOT
Thời gian trôi qua, tôi ở bên anh nhiều hơn, trái tim anh dần dần ấm lại. 2 năm sau ngày bạn gái anh lập gia đình, anh đã ngỏ lời yêu tôi. Chúng tôi tìm hiểu nhau rất nhanh rồi đi đến đám cưới.
10 năm đã trôi qua, con cái cũng đã lớn. Đột nhiên tôi nhận được lá thư viết tay hỏi thăm của cô ấy. Sau một hồi sốc, tôi đã bình tĩnh lại và liên lạc lại. Chúng tôi đã gặp nhau, tôi được biết cô ấy đã ly dị vì không hạnh phúc, hiện giờ cô đang mắc bệnh ung thư dạ dầy. Cô hỏi tôi rất nhiều về anh, cô đã khóc rất nhiều khi biết tôi đã thực hiện đúng lời hứa của mình, là làm cho anh hạnh phúc. Nhìn những giọt nước mắt của cô ấy, tôi không khỏi đau long. Tôi quyết định trở về nói chuyện với chồng mình về cô ấy.
Ban đầu anh chết lặng, không nói câu gì, chỉ hút thuốc cả đêm. Sau đó tôi giục anh đi thăm cô ấy, anh không đi và chỉ nói: “cô ấy đã không vượt qua được hoàn cảnh của mình, để rơi hạnh phúc, anh và cô ấy không còn quan hệ gì nữa”. Nhưng mỗi lần gặp cô ấy, tôi lại thương cô ấy vô cùng, tôi để lại địa chỉ và số điện thoại của cô ấy trên bàn làm việc của chồng, cả lá thư mà cô ấy viết để anh đọc.
Thế rồi, anh đã tìm đến người phụ nữ đó, họ đã lao vào nhau, khóc cùng nhau. Sau buổi gặp anh trở về khác hẳn, anh ưu tư hơn, không còn nói chuyện với tôi nữa, anh ít quan tâm đến tôi, anh lên mạng suốt đêm để tìm hiểu về cách chăm sóc người bệnh. Tôi không dám ghen tuông chỉ vì thương cô ấy. Nhưng một tuần sau, anh trở về dọn ít quần áo và nói sẽ chuyển sang ở cùng với cô ấy luôn để chăm sóc cô ấy trong những thời gian ít ỏi còn lại. Tôi và anh đã cãi nhau, tôi nói tôi chỉ muốn anh gặp nhưng tôi không muốn anh làm như vậy. Còn anh thì nói: “Em muốn anh gặp, nhưng giờ thì anh không chỉ gặp nữa, anh sẽ sống cùng cô ấy”.
Giờ anh ấy đi rồi, còn lại mình tôi mà thôi, tôi khóc nhiều lắm, mong chuyên gia hãy giúp tôi trong hoàn cảnh trớ trêu này.
Theo VNE
'Xin giống' trai Tây
Tôi chán đàn ông Việt, và cũng không nghĩ tới chuyện lấy họ nữa. Nếu làm mẹ đơn thân, tôi sẽ mong con mình sau này thật xinh đẹp, cao ráo, và tôi nghĩ đến chuyện xin con trai Tây.
Nghĩ nhiều rồi, cũng suy đi tính lại nhiều rồi, tôi nghĩ, một khi đã lựa chọn con đường làm mẹ đơn thân thì nhất định phải chọn người đàn ông cao to, vạm vỡ, có thân hình đẹp.
Và như vậy, tôi nghĩ, nhất định phải xin con trai Tây. Như thế con mình sau này sinh ra sẽ mũi cao, mắt sâu, nhìn lai lai rất đẹp. Vả lại, tôi cũng đã chán ngấy những gã đàn ông Việt rồi. Yêu trai Tây, chỉ cần là họ chiều tôi, chăm tôi, cho tôi một đứa con, không cần danh phận, thế là đủ. Tôi chẳng thiết tha gì chuyện lấy chồng nữa.
Hai mối tình với hai chàng trai Việt đều đi vào quên lãng, để lại trong tôi nỗi đau khôn tả. Mối tình đầu là người đàn ông hơn tôi hai tuổi. Sau một thời gian yêu đương mặn nồng, tôi cũng muốn tính chuyện cưới xin. Nhưng anh ta đùng đùng nói phải đi công tác nước ngoài. Và thời gian tu nghiệp bên nước ngoài, anh đã đem lòng yêu một cô gái khác. Người này tất nhiên giàu có, vì cô ta có điều kiện sang nước ngoài như cơm bữa.
Thế nên, chỉ gần 1 năm mà họ đã nảy sinh tình cảm và có con với nhau. Rồi khi về nước, anh và cô ta cưới nhau, mặc cho tôi đau khổ khóc lóc. Tôi mang trong lòng mối hận, không bao giờ quên được, cho tới hết đời.
Nhưng thời gian trôi đi, dần dần, quá khứ cũng trôi vào quên lãng. Tôi gặp và yêu người đàn ông khác với hi vọng, lấy chồng cho sớm còn xin con. Khi đó, tôi đã 30 tuổi rồi. Nhưng đúng là số phận không mỉm cười. Với người đàn ông thứ hai, tôi cũng không thể nào tiến tới hôn nhân được. Dù chúng tôi có yêu nhau, tôi cũng đủ điều kiện để làm một người phụ nữ tốt nhưng gia đình anh kiên quyết ngăn cấm. Bố mẹ anh còn dọa tự tử nếu như anh lấy tôi. Vì họ chê tôi già, nhiều tuổi, khó sinh con. Với lại, họ không đồng ý con họ lấy người tuổi đó, vì sợ sẽ xung khắc.
Nếu làm mẹ đơn thân, tôi sẽ mong con mình sau này thật xinh đẹp, cao ráo, và tôi nghĩ đến chuyện xin con trai Tây.
Nghe câu chuyện gia đình anh, tôi quá đau lòng. Tôi thực sự chán nản muốn chết. Tôi không còn muốn làm gì, đau khổ vật vã suốt bao nhiêu ngày. Mong muốn lấy chồng rồi sinh con đã tan thành mây khói. Tại sao một người phụ nữ như tôi lại chịu bao ngang trái cuộc đời? Tôi câm lặng, chấp nhận chia tay anh dù bao đau khổ. Tôi thực sự không biết nên làm gì trong tình huống này. Họ ngăn cấm cũng có cái lý vì con gái 30 rồi, còn trẻ trung gì nữa đâu. Chỉ tại tôi chưa nghĩ đến chuyện đó mà thôi.
Giờ đây, tôi đã nhiều tuổi, càng nghĩ tới chuyện yêu hay cưới một ai đó tôi càng ngại. Tôi chỉ muốn nói rằng, tôi không muốn lấy chồng, nhưng tôi muốn có con. Và tôi đã nghĩ đến việc làm mẹ đơn thân. Nhưng với hai người đàn ông tôi yêu, tôi không còn niềm tin nào nữa. Tôi chán đàn ông Việt, và cũng không nghĩ tới chuyện lấy họ nữa. Nếu làm mẹ đơn thân, tôi sẽ mong con mình sau này thật xinh đẹp, cao ráo, và tôi nghĩ đến chuyện xin con trai Tây.
Công việc của tôi làm có giao lưu với một vài người nước ngoài, nên tôi tính, thà là xin con của họ còn hơn là có con với đàn ông Việt. Tôi quyết định sẽ làm chuyện đó. Và giờ, tôi đang tận dụng mối quan hệ của mình, quyết làm mẹ đơn thân. Đó là con đường tôi đi, hi vọng sẽ không có chông gai đau khổ gì nữa. Tôi đã hi sinh cuộc sống của mình, hi sinh đời con gái, hi sinh tất cả chỉ để làm mẹ đơn thân và hi vọng con tôi sau này sẽ có một tương lai tươi sáng hơn.
Theo VNE
'Cơm nguội còn phải gọi vợ tôi bằng... cụ bà' "Lúc còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ rằng phụ nữ lúc yêu thường bẽn lẽn, nhẹ nhàng. Thế nhưng kết hôn về rồi tôi mới thấy vợ tôi không phải như những gì mình nghĩ mà cô ấy là kiểu người nhạt nhẽo. Ở bên cạnh cô ấy cuộc sống cứ như mặt hồ phẳng lặng, đìu hiu. Nói không ngoa chứ cơm...