Bố tôi ung thư, vợ không chịu bán nhà để cứu
Tôi không ngờ người vợ đồng cam cộng khổ với mình bao nhiêu năm nay giờ lại ích kỷ đến như vậy.
ảnh minh họa
Tôi 42 tuổi, còn vợ tôi 40. Chúng tôi lấy nhau đã 15 năm và có 2 mặt con, 1 trai 1 gái. Trước giờ chúng tôi sống rất hòa thuận. Cô ấy là người vợ, người mẹ, người con dâu tốt. Lấy một người đàn ông nghèo như tôi, cô ấy cũng đã không hề kêu ca phàn nàn. Mấy lần tôi làm ăn thất bại, mất hết vốn liếng bao năm gầy dựng, cô ấy cũng không một tiếng trách móc hay than thở. Thế rồi năm ngoái, chúng tôi cũng đã mua được một căn hộ chung cư để đón bố mẹ tôi ở quê lên sống cùng. Cuộc sống tưởng thế là viên mãn, đến hồi khổ tận cam lai, nhưng rồi tai họa lại ập đến.
Bố tôi bị phát hiện mắc ung thư phổi, cần phẫu thuật rồi hóa trị, xạ trị. Số tiền phải chi rất lớn trong khi chúng tôi không có một đồng tiết kiệm nào vì tiền mua nhà vẫn trả nợ chưa xong. Nhà ở quê là nơi hương hỏa thờ tổ tiên nên không thể bán được, có bán cũng chả được mấy đồng, nên tôi bàn với vợ bán căn hộ đang ở để lấy tiền chạy chữa cho bố. Từ trước đến nay chúng tôi luôn đồng vợ đồng chồng, vợ tôi chưa bao giờ tính toán, hẹp hòi với nhà chồng, nên tôi vô cùng sốc khi cô ấy phản đối.
Vợ tôi nói, cả đời chắt chiu mới mua được căn nhà, vẫn còn nợ một đống tiền, giờ bán đi thì mỗi tháng mất thêm một đống tiền thuê nhà nữa, và với chừng ấy chi tiêu, chừng ấy nợ nần thì đến kiếp sau cũng chưa mua được nhà trở lại. Cô ấy bảo, bố già yếu rồi, chính bác sĩ cũng bảo nên cân nhắc việc phẫu thuật vì không biết sức cụ có chịu nổi không, vậy tại sao phải bán nhà để mổ, cụ thì chịu đau mà không chắc cứu được, trong khi con cháu sẽ phải khổ lâu dài. Tôi trả lời vợ rằng, những điều cô ấy nói, tôi đều biết, nhưng đạo làm con, không thể ngồi yên nhìn bố mình chết, nên phải còn nước còn tát, mất nhà thì sẽ tìm cách mua lại, chứ bố thì không có lại được. Tôi nói, cho dù không thể chữa khỏi cho bố thì ít ra mình cũng không ân hận vì đã cố gắng hết sức.
Nhưng vợ tôi không nghe. Cô ấy kiên quyết không bán nhà, bảo rằng nếu cô ấy có tiền có vàng tiết kiệm thì sẵn sàng bỏ ra đến đồng cuối cùng chữa cho bố, nhưng nhà thì không. Cô ấy viện con cái ra để từ chối, rằng thà cô ấy có lỗi với một mình bố còn hơn có lỗi với cả 4 người, nhất là 2 đứa con. Tôi rất thất vọng. Tôi không ngờ vợ mình ích kỷ, tính toán với người ruột thịt của tôi như vậy. Cô ấy nói yêu tôi, nhưng nếu không có bố thì làm sao có tôi? Cô ấy yêu tôi sao nỡ để tôi phải dằn vặt suốt đời vì không làm tròn chữ hiếu?
Video đang HOT
Giờ tôi không biết giải quyết sao. Dù tôi quyết bán nhà thì cũng không được vì phải có sự đồng ý của cô ấy. Tôi định một mình đi vay nợ, nhưng cũng khó vì những ai có thể vay đều đã vay hết rồi, vay ngân hàng thì vợ phải đồng ý thế chấp nhà mới được. Càng quẫn trí, tôi càng oán trách vợ. Giá như trong lúc nước sôi lửa bỏng như vậy, cô ấy chịu đồng hành cùng tôi.
Theo TPO
Bỏ mặc vợ chăm gia đình, chồng chơi bời, ngoại tình
Đi làm về là anh ngồi chơi xúc xắc ăn tiền, con riêng của anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ.
Em năm nay 26 tuổi đã lập gia đình được 6 tháng. Em là đứa con gái sống rất nguyên tắc và nghiêm túc. Em quen chồng hiện tại qua chị bạn giơi thiệu. Anh hơn em 14 tuổi. Mối tình đầu ngốc nghếch của em bị anh lừa dối hết lần này đến lần khác.
Anh sống trong Sài Gòn nên mỗi tháng ra Hà Nội thăm em vài lần. Em viên mãn với mối tình đầu và rất trân trọng anh. Em đưa anh về nhà ra mắt, sau một thời gian tìm hiểu ban đầu gia đình em không đồng ý vì chênh lệch tuổi tác và anh ở xa quá. Nhưng vì tình yêu và sự cố gắng của hai đứa thì mọi chuyện đã được như ý muốn.
Nhưng sau khi tìm hiểu, bố mẹ em phát hiện anh đã có vợ và hai con trai. Em không tin bởi trước em hỏi thì anh vẫn chối, nhưng cuối cùng anh đã thú nhận. Em trải qua những ngày tháng kinh khủng đó trong sự dằn vặt và đau đớn.
Bằng sự từng trải tình trường của mình, anh vẫn tiếp tục thuyết phục và bám riết lấy em và phải có em bằng được. Anh không ngần ngại đưa cả hai con từ Sài Gòn ra để em thấy hai đứa rất thiếu thốn tình cảm của mẹ. Thậm chí, anh đưa cả giấy ly hôn chứng minh đã bỏ vợ được ba năm và ở vậy nuôi con. Nhìn hai đứa nhỏ và tình yêu trong em với anh còn quá lớn, em lại mủi lòng cho anh thêm cơ hội.
Tưởng rằng mọi chuyện chỉ ở đó ai ngờ trong Sài Gòn anh cũng có bồ kém tuổi em. Cô ấy hành hạ và khủng bố em bằng tinh thần. Ngày đêm nhắn tin gọi điện đe dọa và nói rằng anh với cô ấy từng chung sống, chăm hai đứa nhỏ con anh. Em hao mòn và mệt mỏi nhưng anh vẫn không chịu buông tha. Anh nói rằng cô ấy chỉ là gái qua đường, quen anh chỉ vì tiền chứ không yêu đương gì rồi anh đã kết thúc cô ấy.
Em lại thêm một lần ngu dốt, mu muội tin vào thứ tình yêu của anh. Em không dám quyết định, đổ tại duyên số và tìm cách thuyết phục gia đình, sau 6 tháng dằn vặt bố mẹ em chỉ nói một câu: "Bố mẹ không đồng ý nhưng vì thương con bố mẹ chiều theo ý con, sau này có hối hận thì hãy quay về, gia đình lúc nào cũng chào đón con". Nghe xong lòng em đau quặn lại, em tự nhủ sẽ phải cố gắng sống thật tốt để bố mẹ không phiền lòng.
Sau ba năm chinh chiến là một đám cưới đầy nước mắt, ngày vui của em mà em không cầm được lòng, chỉ vì một mối tình mà em đã phụ lòng cha mẹ, em không hối hận nhưng chỉ thấy có lỗi thôi. Em khóc suốt cả buổi lễ.
Ác mộng lại đến, khi cưới xong em vào Sài Gòn ở với chồng và con chồng. Là cô dâu mới nhưng em lại dùng hết lại đồ cũ của gia đình anh. Hai ngày hôm sau thì tiền cưới của em không cánh mà bay, em hỏi thì anh nói là anh vay khi nào có anh trả. Nghĩ rằng vợ chồng với nhau nên em cũng im lặng để cho gia đình suôn sẻ. Cứ như thế em sống cùng anh và hai con, em xin việc nhưng vẫn chưa được nên ở nhà chăm con và chồng, tiền hết anh tự mang về để em chi tiêu nhưng không nhiều.
Ảnh minh họa: InImages.
Sau một lần cãi nhau, em đã ra Bắc. Nhưng em đã nhận được hàng loạt những hình ảnh về tin nhắn qua lại giữa anh và người yêu cũ bằng những ngôn từ dung tục. Em đau đớn nhưng chỉ nhận lại từ anh đúng một câu: "Tại em kêu mệt mỏi chán nản nên anh mới một phút sa ngã chứ anh chưa làm gì sai cả, anh thề sẽ không có thêm lần nào nữa". Em nói với anh lời chia tay vì thiết nghĩ chúng em chưa có gì ràng buộc.
Em về ở với bố mẹ một thời gian nhưng cũng không dám nói gì cả. Lâu sau, mẹ bắt đầu nghi ngờ, sau đó em đành phải lên nhà chị gái và không kìm được em đã tâm sự hết với chị rồi em ra chùa ở để cho tâm mình thanh thản. Em ở được mấy ngày nhưng anh tìm được em và đón em về. Em có cuộc họp gia đình với các chị và chồng em, mấy chị, em bàn sẽ giữ kín không cho bố mẹ biết sợ bố mẹ buồn. Chồng em nhận lỗi và hứa là sẽ thay đổi. Em lại theo vào Sài Gòn sống.
Nhưng một loạt các cuộc điện thoại, nhắn tin đòi nợ chồng em lại tới. Mỗi chỗ vài chục có chỗ vài trăm triệu. Trong khi đó anh sĩ diện nói với gia đình nhà em mua nhà ngoài Hà Nội, nhưng thực tế mới chỉ trả được 1/4 số tiền, bây giờ không có tiền nộp vao lãi tăng lên vù vù. Em hỏi đến thì anh chửi, cái chung cư vợ chồng em đang ở thì chị vợ cũ của anh cũng đang kiện đòi chia đôi tài sản. Em chán nản và hai đứa đã cãi nhau. Em hỏi đến số vàng lúc cưới hai bên gia đình cho để làm vốn thì cũng lại không cánh mà bay, anh nói anh để dưới kho. Thế là em trắng tay.
Liên tiếp những cuộc cãi vã, tranh luận, chửi nhau, đánh nhau diễn ra. Mỗi lần như thế em lao vào như con thiêu thân vì nghĩ rằng thà chết đi còn sướng hơn, em uống thuốc ngủ để mong quen đi mọi chuyện.
Tuy vậy, em vẫn sống tốt với gia đình nhà chồng và nhất là hai đứa con, em chăm sóc rất chu đáo nên không ai nói gì em cả, ngược lại hai đứa nhỏ cũng rất tin em.
Em định sinh đứa con để khuây khoả nhưng kinh tế còn hạn hẹp mà chồng em không có trách nhiệm, đi làm về là ngồi riết chơi xúc xắc ăn tiền, con anh bây giờ cũng một tay em chăm lo và dạy dỗ anh chẳng thèm đả động huống chi em sinh thêm đứa nữa.
Em chỉ mong anh thay đổi, yêu thương và chăm lo cho gia đình, đừng nói dối em vậy mà không được. Em dùng đủ mọi cách, ngọt ngào có, ghê gớm đanh đá cũng có nhưng không ăn thua. Thương chồng và nghĩ rằng bình yên, hạnh phúc là quan trọng, có thiếu tiền rồi chịu khó cũng làm ra nên em có nói với anh: "Anh nợ ai bao nhiêu như thế nào thì anh cứ nói với em rồi vợ chồng cùng nhau làm trả nợ, có vất vả em cũng không ngại, chỉ mong anh đừng lừa dối gì em". Vậy mà cũng không thay đổi được gì.
Em rất do dự không biết là có nên tiếp tục với anh không hay dừng lại để lựa chọn cuộc sống khác. Bây giờ ra đi em cũng rất ái ngại, ngại với gia đình chồng rồi thương bố mẹ em. Rồi mọi người sẽ nhìn em bằng ánh mắt gì đây? Em không còn niềm tin nơi anh nữa rồi. Nhưng tình thương với con anh và anh thì còn nhiều lắm...
Theo VNE
Chàng thân thiết với em gái của chị dâu Bản thân tôi cảm thấy hai người họ nói chuyện rất thân thiết với nhau dù chỉ là những vấn đề chung, nhỏ nhặt trong nhà. Tôi và bạn trai quen nhau cũng mấy năm rồi, mọi chuyện cũng không có gì cho đến gần đây. Tôi luôn có những suy nghĩ linh tinh về bạn trai nhưng không biết là linh cảm...