Bố ơi, đừng ép con cưới chồng!
Lấy chồng mà không hạnh phúc thì thà ở với bố mà hạnh phúc, có phải là hơn không?
Anh bạn tôi có hai đứa con gái nhỏ, một đứa 12 tuổ.i, một đứa 5 tuổ.i. Anh thường tự hào, anh hạnh phúc hơn vô số người đàn ông khác vì anh vĩnh viễn là người đẹp trai nhất nhà, không bị ai cạnh tranh.
Bao nhiêu ông chỉ vì đòi đẻ con trai mà b.ỏ v.ợ, kiếm bồ, thậm chí b.ỏ v.ợ tới ba lần, cưới vợ tới bốn lần mà vẫn không có con trai!
Bạn tôi cho rằng, những người đàn ông như thế, trên hành trình đi tìm kiếm con trai, đã để lại sau lưng bao nhiêu ai oán của những người phụ nữ. Người là vợ, người là con gái, người là vợ cũ của họ! Mà trong tương lai, chắc gì đã mang lại hạnh phúc cho những người phụ nữ khác, nếu người phụ nữ ở thì tương lai ấy vẫn… không đẻ được con trai cho họ?
Cưới một người đàn ông trọng nam khinh nữ như thế, có hạnh phúc gì đâu! Thậm chí nói rộng hơn, cưới một người đàn ông không hề trân trọng phụ nữ, ngay cả con gái ruột của mình cũng coi là con… thứ cấp(!), thì có hạnh phúc được đâu! Thà các nàng ở vậy còn hơn. Anh bạn tôi nói, sau này, anh thà cho hai con gái của anh vĩnh viễn ở nhà với bố, chứ không muốn con gái mình đi lấy chồng, lấy một người chồng co.i thườn.g phụ nữ.
Tôi nhớ năm rồi đọc được một cuốn sách rất cảm động, cuốn sách ấy của một ông bố viết cho các con nhỏ của mình, trong đó có một lá thư viết cho con rể tương lai. Ông bố ấy xin con rể tương lai rằng, tôi xin anh đừng bao giờ đán.h co.n gái tôi! Mà năm nay, con gái của tác giả mới bốn tuổ.i, còn đang chơi búp bê.
Những tình yêu đi kèm theo lo âu sợ hãi như thế của những người cha (những người bố vợ trong tương lai), có lẽ phải những người đã làm cha mẹ mới thấu hiểu được.
Nhưng thói đời, biết bao cô gái vì sợ mang tiếng gái già, gái ế mà đã cuống lên nghĩ đến các cách để kiếm được chồng từ khi họ còn ngồi trên ghế trường đại học? Và biết bao bậc phụ huynh thấy con quá tuổ.i 25 là nhấp nhổm lo con ế, ngày nào cũng giục con kiếm lấy tấm chồng?
Video đang HOT
Lấy chồng mà không hạnh phúc thì thà ở với bố mà hạnh phúc, có phải là hơn không? (Ảnh minh họa)
Tôi có vài người bạn, chục năm nay lang bạt khắp trong Nam ngoài Bắc, đi khắp châu Âu châu Mỹ rồi về châu Phi chỉ bởi họ không dám về nhà. Vì về nhà thì bố mẹ sẽ ép hỏi vụ chồng con.
Tôi còn bị một số bạn bè cũ cấm cửa không cho tôi đến nhà họ chơi. Chỉ bởi mỗi khi tôi lôi lũ con lếch thếch tới chúc Tết hay thăm hỏi, là họ sẽ bị bố mẹ họ mắng mỏ vì sao bạn tôi cho đến giờ vẫn còn chưa được… lôi thôi lếch thếch như tôi!
Trong các nhãn hàng tôi làm quảng cáo, có công ty kinh doanh bất động sản cho biết, mấy năm nay họ bán được khá nhiều căn hộ giá vừa phải cho phụ nữ lứa tuổ.i 30. Những cô nàng thành thị có thu nhập, có điều kiện khá, nhưng chưa kết hôn, cần một căn hộ chỉ bởi gia đình đã không muốn chứa chấp các nàng nữa. Mỗi khi về nhà ăn cơm tối, mẹ đều thở dài, bố đều cau có. Lễ tết chẳng dám đi thăm ai vì sợ hỏi chuyện chồng con.
Có lần tôi ngồi nói chuyện với người hàng xóm cũ, có hai cô con gái ngoài 30 mà chưa chồng. Ông hàng xóm vừa nói chuyện vừa khóc.
Thật khó xử khi nhìn thấy nước mắt những ông bố có con muộn chồng.
Nhưng tôi luôn thầm nghĩ, giá thử như những cô gái ấy cưới một ông chồng bạ.o hàn.h, vũ phu, một người chồng ăn bám, sĩ diện, một người chồng khin.h thườn.g nữ giới, trọng nam khinh nữ, thì nước mắt các bậc phụ huynh chắc còn chảy nhiều hơn! Lấy chồng mà không hạnh phúc thì thà ở với bố mà hạnh phúc, có phải là hơn không? Tôi đã gặp vài gia đình yêu cầu chàng rể cưới xong về nhà bố mẹ vợ ở. Họ đều rất hạnh phúc đó thôi.
Vấn đề là ông bố có mở rộng cánh cửa gia đình để đứa con gái có một cuộc sống hạnh phúc suốt đời hay không? Chúng ta chăm con từ ngày ấu thơ, buộc tóc xỏ giày cho con khi con đi nhà trẻ, cho con học đàn, học vẽ từ nhỏ. Chúng ta khen con, yêu con, tự hào về con, tất cả chỉ với mục đích là muốn con cái ta hạnh phúc bên bố mẹ.
Vậy tại sao khi con cái trưởng thành, bố mẹ không sẵn lòng cho con một cuộc sống mà con có thể hạnh phúc? Sao cứ phải lấy chồng, dù đó là một người đàn ông như thế nào, thì bố mẹ mới yên lòng? Vì sao một người chồng gia trưởng và bạo lực thì vẫn luôn luôn tuyệt vời hơn một ông bố yêu thương?
Nếu yêu thương là một hành trình trưởng thành và tìm kiếm, mà cô gái bé bỏng sẽ đi từ ga lòng mẹ tới ga bàn tay bố, rồi tới ga nắm tay người yêu, thì thật tuyệt vời. Nhưng nếu cô ấy đi mãi chưa muốn dừng lại ở bến đỗ của người đàn ông nào, thì, có được người bố bao dung yêu thương vẫn cứ hạnh phúc hơn là cưới người đàn ông tệ bạc qua quýt.
Vì nói cho cùng, ai muốn con gái mình sinh ra là để cho kẻ khác chà đạp?
Theo 24h
Suýt đán.h mất chồng
Tôi xin anh tha thứ và ngỏ lời muốn cưới lại anh. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt và sinh con cùng với anh. 1 tuần, 1 tháng, rồi 2-3 tháng trôi qua, tôi bắt đầu cảm nhận nỗi cô đơn, sự trống trải ngấm vào từng mạch má.u trong cơ thể mình. Lẽ ra, giờ này, tôi không phải ở nhà nghỉ một mình, không phải nằm nghĩ ngợi lung tung, ngồi xem hết các chương trình tivi hay đọc báo. Mà có lẽ, tôi đang ôm chồng, đang gối đầu lên tay anh để thủ thỉ mọi điều vui buồn.
30 tuổ.i tôi lấy chồng. Người ta nói, tôi đã có tuổ.i, không lấy nhanh thì ế. Thế là, trước áp lực gia đình, bạn bè, tôi gật đầu lấy chồng, người đàn ông yêu thương tôi hết mực, theo đuổi tôi mấy năm trời. Anh mặc cho tôi thỏa sức chơi bời, thỏa sức vui vẻ, hồn nhiên bên bạn bè. Anh chấp nhận cái gọi là &'chơi chán thì lấy chồng' của tôi và nguyện làm người cuối cùng, bên tôi, đợi tôi chọn lựa. Anh cũng đã thỏa ước nguyện vì người tôi lấy đúng là anh.
Nhưng, 3 tháng sống trong hôn nhân, tôi hoàn toàn thấy bế tắc. Tôi thấy mình nghẹt thở, cảm giác cuộc sống tù túng vô cùng, nhất là suốt ngày phải trả lời những câu hỏi: "Em đi đâu giờ này mới về, em lại say rượu à, em uống với ai, lần sau em về sớm nhé!". Một người phụ nữ như tôi không chịu nổi những áp lực ấy, tôi chán vì so với trước kia, tôi tự do hơn nhiều, tôi được là chính tôi, chẳng ai dám hỏi tôi đi đâu về như thế.
Tôi liên lạc với chồng, muốn gặp anh và muốn nói lời xin lỗi. (ảnh minh họa)
Rồi áp lực từ gia đình chồng cũng khiến tôi thấy mệt mỏi. Tôi sợ những bữa cơm cuối tuần phải làm dâu, sợ những lời rèm pha về cách ăn mặc, hay cách nấu nướng rất... Tây, không hợp khẩu vị của nhà chồng. Thế nên, mỗi tuần với tôi là một cực hình, là sự tr.a tấ.n về tinh thần vô cùng lớn.
Tôi chán nản, chá.n chồn.g và rồi quyết định chia tay anh sau những tháng ngày ngắn ngủi sống cuộc sống vợ chồng. Tôi bỏ nhà chồng, bỏ lại anh một mình và ra đi, tìm lại cuộc sống vốn có như trước đây tôi vẫn sống.
Tôi tìm thú vui bằng việc tự đi du lịch, tự đi chơi, rủ rê bạn bè tụ tập. Cuộc sống cứ thế trôi đi nhưng trong lòng có nỗi buồn khó tả, không biết hành động của mình là đúng hay sai. Tôi cũng không còn trẻ nữa, cũng đã đến lúc phải sinh con, ai cũng nói vậy, nhưng tôi thì mệt mỏi với chuyện đó.
Rồi nửa năm trôi qua, tôi đã sống tiếp tục như vậy được nửa năm nữa và có một cuộc sống vô tư, không ràng buộc. Nhưng lạ thay, thấy bạn bè con cái cả, có lúc tôi chạnh lòng nghĩ, giá như có chồng, giờ này mình có thể đã mang bầu và sắp đón baby chào đời. Tôi mơ hồ nghĩ về cuộc sống trước đây. Tôi đã sai chăng? Có ai đồng hành cùng tôi suốt cuộc đời này ngoài chồng đâu?
Tôi liên lạc với chồng, muốn gặp anh và muốn nói lời xin lỗi. Tôi đã nghĩ nát óc, nghĩ cả bao nhiêu ngày và tôi quyết định làm thế. Thật may ông trời thương tôi, anh chưa có vợ mới, cũng chưa có người yêu vì anh hiểu tôi, thương tôi và luôn chờ đợi tôi. Tôi đã khóc khi nhìn thấy anh gầy guộc, lo lắng cho tôi. Anh không muốn tôi phải chịu áp lực gia đình, không muốn gò bó tôi sống cùng anh khi tôi không thoải mái. Khi tôi ra đi, anh chấp nhận và giờ đây, tôi quay lại, anh cũng chấp nhận, không một lời oán thán.
Tôi sai rồi, có lẽ anh là người đàn ông tốt nhất mà tôi có được. Tại sao tôi không biết trân trọng anh cơ chứ? Tôi xin anh tha thứ và ngỏ lời muốn cưới lại anh. Tôi hứa sẽ làm một người vợ tốt và sinh con cùng với anh, sống một cuộc sống đầm ấm và không sợ làm dâu nữa, chỉ mong gia đình anh một lần nữa đón nhận tôi mà thôi.
Theo Eva
Dùng cây đâ.m sâu vào â.m đạ.o có mất trinh? Lúc bé tôi hay chơi trò cô dâu, cưới chồng sinh con. Khi sinh con phải cho cây vào â.m đạ.o thật sâu, cho thật đau để la lên giống những phụ nữ đang sinh con. Giờ đây nhớ lại trò chơi ngây ngô dại dột thời đó làm tôi rất lo lắng. Cách đây 2 năm trong một lần gần gũi với...