Bỏ một người chồng tồi tệ… tại sao không?
Nhìn mình trong gương, nàng như chẳng thấy mình nữa, chỉ thấy một bà cô già xấu xí, đầu tóc rối bù, gương mặt hốc hác, mắt sưng húp vì khóc nhiều. “Tại sao lại vì một tên đàn ông mà tự biến mình trở nên xấu xí như vậy, không đáng!”. Nàng nhủ thầm và cầm bút, kí rẹt vào đơn li hôn.
Vậy cũng đủ rồi. Giờ nàng phải lên kế hoạch đi tìm hạnh phúc mới cho mình thôi.
Nàng bàng hoàng, sửng sốt khi hay tin chồng ngoại tình. Đến nằm mơ, nàng cũng mơ thấy chồng mình dịu dàng ôm ấp mình chứ chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng hãi hùng chồng đang tình tứ với người khác. Nàng khóc như mưa như gió, bỏ cả ăn uống, nghỉ cả việc ở nhà…
Nàng vốn là tiểu thư nên từ nhỏ đã chẳng phải làm gì. Lớn lên, nàng yêu và cưới một anh chàng đẹp trai, hào hoa lại làm bên ngân hàng nên tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh. Chồng nàng rất chiều chuộng, yêu thương nàng. Sáng đi làm, anh luôn đặt một nụ hôn say đắm lên bờ môi nàng với lời thì thầm “Anh yêu em”. Nàng chìm trong mật ngọt hạnh phúc do chồng mình mang lại. Nàng cũng biết chồng mình là người đào hoa, nhiều cô gái sẵn sàng “xin chết”. Nhưng lo lắng thì nàng không lo, bởi nàng cũng là một người vợ đạt chuẩn rồi.
Nàng là người vợ tuyệt vời ấy vậy mà…
Nàng xinh đẹp, học vấn cao, nấu ăn ngon, dịu dàng và biết cách chiều chồng. Chẳng bao giờ nàng to tiếng mắng mỏ chồng, dù giận anh đến thế nào. Đến bạn anh cũng khen anh may mắn khi lấy được nàng làm vợ kia mà. Ấy vậy mà, chồng nàng lại ngoại tình.
Ngày nhận được điện thoại của bạn anh, hối đến nhanh khách sạn X, ngoài ngoại ô, nàng vẫn chưa thể quên được. Nàng và anh bạn ấy đứng ngồi không yên trong quán cà phê đối diện khách sạn đó. Giây phút chồng nàng tình tứ ôm eo cô bé thực tập trẻ đi ra, nàng như hoa mắt đi, chẳng thể tin vào những gì mình nhìn thấy nữa. Và nàng ngất xỉu khi còn chưa kịp chạy đến cho chồng và cô ả tình nhân một trận.
Sau đó thì nàng như kẻ mất hồn. Mắt nàng sưng húp, vẻ mặt phờ phạc, thân hình gầy còm vì sụt cân. Chồng nàng quỳ xuống hứa hẹn xin lỗi nhưng sau đó vẫn lén lút qua lại với cô ả kia. Ba mẹ nàng xót con nên gây sức ép lên con rể khiến chồng nàng càng mỏi mệt hơn. Gia đình nàng bắt đầu vắng đi tiếng cười, chỉ còn những tiếng thở dài thườn thượt, kèm theo những giọt nước mắt và sự im lặng, chẳng ai nói với ai tiếng nào.
Một hôm, chồng nàng bất ngờ đưa nàng tờ đơn ly hôn. Anh nói anh đã quá chán ngán khi nàng không chịu tha thứ mà cứ dằn vặt anh, rồi ba mẹ vợ cũng không biết tôn trọng con rể, chỉ biết bênh vực con gái… tai nàng như ù đi. Nàng lẳng lặng cầm tờ đơn lên phòng, nàng biết cái anh cần là được tự do để qua lại với cô ả kia cho thoải mái, chứ những gì anh nói chỉ là cái cớ anh đổ tội lên cho mọi người.
Video đang HOT
Nàng đã nghe quá nhiều những chuyện về hắn và vợ hắn
Nàng gọi điện cho cô bạn thân, nức nở kể về tờ đơn li hôn. Cô bạn bên kia hình như đã nghe quá nhiều lời than thở của nàng rồi nên bực bội gắt um lên: “Thì tao chẳng nói với mày rồi hay sao. Nếu chúng nó yêu nhau như vậy thì cho chúng nó về sống chung với nhau. Chừng dăm bữa nửa tháng, những tật xấu lộ ra, chúng nó sẽ chán nhau ngay ấy mà. Mày cứ cố níu kéo thì cũng đâu thể thay đổi được hiện thực phũ phàng là chồng mày đã ngoại tình rồi. Cố chấp chỉ càng làm mày mệt mỏi, đau khổ hơn thôi. Kí đơn đi, rồi sống vui vẻ, lạc quan, xinh đẹp, quyến rũ hơn xưa cho chúng nó sáng mắt ra”.
Nàng bỗng tỉnh ngộ. Nhìn mình trong gương, nàng như chẳng thấy mình nữa, chỉ thấy một bà cô già xấu xí, đầu tóc rối bù, gương mặt hốc hác, mắt sưng húp vì khóc nhiều. “Tại sao lại vì một tên đàn ông mà tự biến mình trở nên xấu xí như vậy, không đáng!”. Nàng nhủ thầm và cầm bút, kí rẹt vào đơn li hôn.
Chồng nàng cũng khá bất ngờ khi nàng kí nhanh như thế. Khi đưa, nàng còn cười khẩy rồi điệu đà dắt xe ra. Hắn nhìn theo nàng. Hôm nay, nàng khác lạ quá. Nàng trang điểm, mặc váy ngắn khoe làn da trắng nõn nà, khác hẳn với hình ảnh nàng nhàu nhĩ, khóc lóc khi biết tin chồng ngoại tình.
Sau ngày li hôn, nàng nhanh chóng lấy lại cuộc sống hạnh phúc. Nàng lao vào công việc, đi du lịch, rồi thăm thú bạn bè, làm đẹp mỗi tuần. Ai cũng bất ngờ khi thấy nàng có thể tự điều chỉnh hành vi, tậm trạng nhanh như vậy. Nhưng chẳng ai biết được, trên đầu giường ngủ của nàng có một tờ giấy nhỏ ghi: “Ngoại tình thì cho chúng nó về ở với nhau cho sáng mắt ra”. Đó là câu thần chú khiến nàng mạnh mẽ hơn để đối diện thực tại và chờ đợi…
Nàng làm lại cuộc đòi mới
Rồi nàng nghe tin chồng nàng đã cưới cô bé kia vì cô nàng ấy có thai. Nàng mừng, trước đây nàng kiêng cữ với lí do để tận hưởng mật ngọt hôn nhân, không ngờ quyết định đó lại giúp nàng dễ dàng dứt bỏ hắn mà không ràng buộc gì.
Chẳng bao lâu, nàng lại nghe tin hắn và vợ thường xuyên cãi nhau. Cô vợ hắn bây giờ chẳng hiền lành như nàng, hắn nói gì là “đốp chát” lại liền. Rồi cô nàng ấy cũng chẳng chịu được những tính xấu của hắn mà khi yêu hắn không bộc lộ ra. Hắn ngọt ngào thật nhưng ở bẩn vô đối, lại lười biếng, đi làm về để vợ mặc sức xoay xở cơm nước, con cái, hắn chỉ nằm khểnh xem ti vi. Vợ hắn ca thán nhiều quá thì hắn lại xách xe đi. Nàng cười, tưởng mất đi của quý, hoá ra nàng chỉ mất đi một bãi rác di động. Thật may mắn!
Hôm chủ nhật, hắn và nàng vô tình gặp nhau trong quán cà phê. Thấy nàng ngồi một mình đợi bạn, hắn mon men lại gần nói chuyện. Hắn kể một thôi một hồi về cô vợ hiện tại, rồi nhắc lại quá khứ, sau đó là bày tỏ ý muốn quay lại với nàng. Nàng nhìn vào mặt hắn, cười khẩy. Sau đó lấy điện thoại gọi cho bạn hẹn ở quá cà phê khác. Nàng dịu dàng và tự tin bước ra khỏi quán, còn hắn ngồi ngẩn ngơ nhìn theo tà váy nàng.
Vậy cũng đủ rồi. Giờ nàng phải lên kế hoạch đi tìm hạnh phúc mới cho mình thôi.
Theo Phunuvagiadinh
Đến vợ cũng đem "biếu" sếp thì làm chồng chi cho nhục?
Tôi là một người đàn ông tồi và hèn hạ nhất trên đời khi bán hết lương tâm mình, thậm chí mang cả vợ đi "biếu" sếp chỉ để vươn cao, vươn xa trong sự nghiệp...
Tôi vốn xuất thân trong một gia đình nghèo, cha mẹ đều là những người nông dân chân chất, quanh năm bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Mặc dù gia đình nghèo khó nhưng từ bé tôi đã được cha mẹ dạy cách sống sao cho phải đạo để quên đi cái nghèo. Thế nhưng cuộc sống bần cùng đã xô đẩy tôi tới bước đường "bán vợ đợ con", "bán thân cầu vinh" như ngày hôm nay.
Đem vợ đi biếu sếp...
Sau những năm tháng một mình vật lộn với cuộc sống khắc nghiệt trên phố thị khi còn là sinh viên tôi bỗng trở thành một người đàn ông lạnh lùng, vô cảm, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền và bất chấp tất cả chỉ vì mong muốn có được cuộc sống giàu sang, phú quý. 4 năm đại học là 4 năm tôi gồng mình lên với cuộc sống. Số tiền ít ỏi gia đình gửi từ quê ra chẳng đủ tiền trọ huống hồ còn tiền học phí, tiền ăn...
Những ngày tháng đầu tôi vẫn dặn lòng mình "chỉ có chăm chỉ, chỉ có nỗ lực mới có thành công, mới có thể tồn tại". Vậy là tôi lao đầu vào học, học thật tốt mới có được những suất học bổng để chi trả tiền học phí, rồi lao đầu vào làm thêm, từ công việc bưng bê, trông xe, phát tờ rơi, đến công việc nặng như bốc vác tôi chẳng nề hà... Sau này đến bước đường cùng khi bệnh của mẹ tôi ngày càng nặng, để có tiền ăn học lại cũng muốn có tiền chữa trị bệnh cho mẹ nên tôi đã gây ra biết bao nghiệp chướng, dấn thân vào những con đường sai trái.
Lúc đầu chỉ vì tiền nên tôi quyết định giả danh đi thi hộ những cô cậu sinh viên lười học nhưng lắm tiền nhiều của, sau mỗi môn thi tôi được trả 500 nghìn, cảm thấy công việc này rất dễ để kiếm tiền, hơn thế số tiền lại không hề nhỏ nên tôi quyết tâm bám trụ với công việc này đến cùng. Sau mỗi kỳ thi tôi nhận được đến cả chục triệu, số tiền ấy cứ đều như vắt chanh. Mỗi một kỳ học sắp kết thúc là tôi lại rạo rực khí thế kiếm tiền bằng con đường "thi hộ". Chỉ đến khi sự thể không còn cứu vãn được nữa tôi mới tỉnh ngộ nhưng rồi không bao lâu sau tôi lại rơi vào con đường lạc lối chỉ vì tiền.
Bước vào năm thứ 4 cũng là những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời sinh viên thì công việc "thi hộ" của tôi bị lộ tẩy. Khi bị thầy cô trong trường phát giác thì sự nghiệp học tập của tôi cũng bị đứt gánh. Nhận quyết định buộc thôi học mà đôi chân tôi như ngã khuỵu xuống đất. Nhiều người tiếc thay cho tôi, nhiều thầy cô nhìn tôi với ánh mắt thương cảm, chỉ vì tiền mà tôi đã tự tay mình vứt bỏ tương lai, bao nhiêu năm đèn sách nay hóa không. Chỉ vài tháng nữa thôi là tôi đã có thể tự hào cầm tấm bằng đại học trên tay, đường đường chính chính tìm cho mình một công việc ổn định vậy mà kết cục lại thành ra như vậy.
Chính vợ tôi đã cứu tôi ra khỏi bùn lầy
Lúc đầu tinh thần tôi suy sụp, bao khát vọng, bao hoài bão và cố gắng của tôi đổ xuống sông xuống bể. Tôi lao đầu vào rượu chè, cờ bạc, lô đề... một thời gian dài tôi trượt dài trong những nỗi đau và oán hận. Thế nhưng cũng chính lúc đó tôi gặp em, người con gái, người mà sau này là vợ tôi đã kéo tôi ra khỏi vũng bùn lầy.
Cô ấy là bạn học cùng khóa với tôi, là người con gái xinh đẹp, nết na, gia đình gia giáo. Khi còn là sinh viên chính cô ấy là người chủ động làm quen, kết bạn với tôi. Khi mới kết bạn cô ấy nói ngưỡng mộ tôi vì tôi học giỏi, muốn kết bạn với những sinh viên ưu tú trong trường để học hỏi... Từ đó chúng tôi trở nên thân thiết hơn, tôi coi cô ấy như một người em gái, chưa bao giờ tôi dám có suy nghĩ sẽ yêu cô ấy, một người con trai nghèo kiết xác như tôi làm sao dám tơ tưởng đến chuyện yêu đương, hơn thế cha mẹ cô ấy làm sao có thể chấp nhận một chàng rể như tôi. Cũng chính vì những suy nghĩ ấy mà rất nhiều lần tôi từ chối lời yêu của cô ấy, tránh mặt cô ấy suốt một thời gian dài.
Tôi yêu cô ấy nhưng lại không dám ngỏ lời, cho dù cô ấy chủ động nói lời yêu nhưng tôi cũng không thể chấp nhận chỉ vì mặc cảm về bản thân, gia đình, chỉ vì cái nghèo cứ đeo bám lấy tôi. Thế nhưng ngay chính cái ngày mà tôi nhận được quyết định đình chỉ học là ngày mà cô ấy đã đến và an ủi tôi rất nhiều, nhưng trong hoàn cảnh đó tôi không thể nào dũng cảm đối mặt với cô ấy nên đã tự thu mình lại và một lần nữa tôi lại chạy trốn khỏi cô ấy như một gã đàn ông hèn.
Nhưng chưa bao giờ cô ấy bỏ mặc tôi, tôi đi đâu cô ấy cũng dõi theo. Cô ấy khóc khi thấy tôi mê mệt trong men rượu, kể từ lúc đó tôi quyết bất chấp tất cả để yêu cô ấy. Mặc cho sự cấm cản của gia đình cô ấy vẫn quyết lấy tôi, cô ấy dọa sống, dọa chết, dọa bỏ nhà đi... để ép cha mẹ. Cuối cùng cha mẹ cô ấy vì sợ mất con nên đành chấp nhận một chàng rể không nghề nghiệp, không bằng cấp, không nhà cửa, tiền đồ như tôi.
Sau khi kết hôn, cha mẹ cô ấy vì không muốn con gái phải sống khổ sở nên đã mua cho vợ chồng tôi một căn hộ chung cư, xin cho tôi một công việc. Những ngày tháng đó tôi như được sống trong mơ, chính cô ấy đã cứu rỗi cuộc đời tôi. Tôi nguyện cả đời yêu vợ, cả đời sẽ mang hạnh phúc đến cho vợ. Vậy mà thời gian trôi đi lòng người cũng đổi thay. Chính tay tôi đã đem vợ đi "biếu" sếp chỉ để có được cái chức vụ mà gã sếp "dê già" ấy đã hứa mang đến cho tôi.
Sau bao đêm trằn trọc suy nghĩ "vợ thì dù sao vẫn là vợ mình, chỉ một lần duy nhất này thôi mình sẽ đem đến cho vợ cuộc sống sung sướng, cô ấy sẽ không phải xấu hổ với bạn bè vì có một ông chồng nghèo nàn, hay là vợ của một gã nhân viên quèn. Nếu không đánh đổi thì cả đời mình cũng không thể vươn cao được khi không có trong tay bằng cấp, trình độ gì...", chính những suy nghĩ ấy đã khiến tôi mất đi tất cả.
Chính tôi đã dâng vợ mình cho sếp
Đêm đó tôi đã diễn một màn kịch hoàn hảo, khi cô ấy say cũng là lúc tôi nhường giường cho gã sếp vô đạo. Vợ chồng tôi vẫn sống hạnh phúc sau khi màn kịch kết thúc, kể từ đó tôi cố gắng yêu thương để bù đắp lại những lỗi lầm mình gây ra. Chức vụ mà tôi nhận được là niềm vui sướng hãnh diện của cô ấy nhưng đằng sau nó là cả một nỗi đau, nỗi ám ảnh trong cuộc đời tôi.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đó, nhưng không ngờ một tháng sau vợ tôi nhận được những bức ảnh nóng từ chính gã sếp bỉ ổi. Ngoài những hình ảnh ấy ra ông ta còn đòi được ân ái, vợ tôi như chết lặng sau khi phát hiện ra tất cả.
Hình ảnh cô ấy gào khóc đến ngất đi trở thành nỗi ám ảnh trong tôi, cô ấy nói sẽ hận tôi đến hết đời. Mặc cho những lời giải thích, những lời van xin hối hận của tôi cô ấy vẫn một mực đòi ly hôn. Những ngày sau khi phát hiện ra sự thật cô ấy trở nên trầm cảm, mặc dù không còn nghĩ đến ý định tự tử nữa nhưng kể từ đó cô ấy không nói chuyện với ai, không tiếp xúc với bất kỳ ai. Phải mất hơn 2 tháng nằm viện điều trị cô ấy mới bình phục trở lại. Những tháng ngày vợ nằm viện tôi như sống giở chết giở vì ân hận. Bố mẹ vợ quyết từ bỏ tôi, bạn bè coi thường tôi, và chính cái chức vụ mà tôi đã đánh đổi cả vợ để có cũng mất đi nhanh chóng.
Vậy là sau khi ly hôn với vợ tôi trở thành kẻ trắng tay, không nhà cửa, không vợ con, không gia đình, không công việc. Thứ duy nhất tôi có lúc này là nỗi ân hận và sự khinh bỉ, miệt thị của xã hội.
Theo Phunuvagiadinh
Lúc nào cần "giải tỏa" anh lại gọi tôi vào khách sạn Đến khi về, anh không một lời hỏi han, xem như không hề quen biết. Biến mất vài ngày sau, anh cần thì mới lại gọi tôi. Đây không phải là lần duy nhất tôi viết những lời tâm sự để gửi đến chuyên mục. Mỗi lần là một câu chuyện buồn. Và lần này tôi xin chia sẻ về mối tình ngắn...