“Bố mẹ tao đang ở bên ngoài, tao với mày phải cởi quần áo nhau đi!” và cái kết bể bụng…
Thanh nhìn Thắng lúng túng ngại ngùng. Thắng cũng đỏ hết cả mặt. Ngủ chung một giường là không nên, Thắng tự biết ý ôm chăn xuống đất thì…
Thắng lao ngay lên giường, ôm chặt lấy Thanh làm Thanh hốt hoảng. (Ảnh minh họa)
Chả biết cái số trời run rủi thế nào mà từ lúc Thắng và Thanh làm bạn thân của nhau đến giờ thì cả hai đều chẳng thể kiếm nổi cho mình một mảnh tình vắt vai.
Nhà Thắng và nhà Thanh cách nhau không xa lắm, cả hai lại học chung một trường mẫu giáo, cấp một, cấp hai, cấp 3. Và lên tới đại học, cũng dính lấy nhau khi vào chung một lớp. Nhìn Thắng và Thanh đi bên cạnh nhau, cùng nhau vui đùa, trò chuyện, ai mới nhìn vào cũng tưởng họ là một đôi cơ đấy. Nhưng có ai tin được không khi họ xưng hô mày tao, chỉ coi nhau là bạn.
Ti tỉ tì ti chuyện gì Thắng và Thanh cũng kể cho nhau nghe. Một trai một gái chơi thân với nhau tới mấy chục năm liền thế này quá là hiếm. Nhiều người còn nói, tình bạn này có khi còn đáng quý, đáng trân trọng hơn cả tình yêu nữa ấy. Lại nhắc đến tình yêu…
Chẳng biết vì lý do gì mà cả Thắng và Thanh đều đã ở cái ngưỡng 27 rồi mà vẫn chưa tìm được cho mình một chàng trai hay một cô gái nào. Thật ra thì tìm hiểu có, tán tỉnh có rồi đấy nhưng chẳng hiểu sao cứ được một thời gian thì cả hai lại thấy chán chán vì đối phương không hiểu mình, không mang lại cho cả hai được cảm giác vui vẻ, thoải mái như khi ở bên bạn thân. Mà có khi xa, cũng chẳng thấy nhớ như khi một ngày không gặp được bạn thân. Và thế là câu chuyện đi tìm tình yêu lại chấm dứt và đôi bạn thân lại về bên nhau, tối ngày lang thang cùng nhau khắp mọi con phố, chia sẻ cùng nhau những chuyện vui buồn trong cuộc sống.
Cho đến một ngày…
Nhiều người còn nói, tình bạn này có khi còn đáng quý, đáng trân trọng hơn cả tình yêu nữa ấy. (Ảnh minh họa)
Chẳng biết vì lý do gì mà cả bố mẹ Thắng lẫn bố mẹ Thanh đều giục giã cả hai sớm lập gia đình. Thắng là con một, bố mẹ Thắng thậm chí còn mang cả cái chết ra để uy hiếp Thắng. Tình thế của Thắng nguy hiểm hơn Thanh. Thắng gần như bị dồn vào đường cùng. Ai bảo Thắng không muốn lấy vợ chứ. Thắng cũng muốn lắm nhưng khổ nỗi Thắng có tìm được ai như ý mình đâu. Trong số tất cả những cô gái mà Thắng tìm hiểu chẳng có cô nào được như Thanh cả. Thanh mà không phải là bạn thân của Thắng thì tốt biết bao. Và rồi Thắng nghĩ ngay ra kế hoạch tự giải cứu mình.
- Này, mày lấy tao đi. – Thắng nhìn Thanh, thẳng thừng
- Mày điên hả. Tao với mày là bạn thân, cưới gì mà cưới. – Thanh tròn mắt nhìn Thắng
Video đang HOT
- Mày điên ý. Mày không cưới tao thì ai cưới tao bây giờ. Mày giúp tao đi, không tao khó sống với bố mẹ tao lắm. Tao với mày chỉ giả vờ làm vợ chồng thôi. Đợi bố mẹ tao nguôi nguôi thì tao với mày ly hôn, thế là xong chuyện.
Thắng năn nỉ ỉ ôi khiếp quá làm Thanh không đồng ý cũng không được. Dù gì Thắng cũng là bạn thân của Thanh, giúp bạn thân mà còn ngần ngại thì làm người sao xứng đáng. Vậy là Thanh đồng ý.
Đám cưới của Thanh và Thắng tưng bừng lắm, ai cũng tấm tắc khen cả hai đẹp đôi mà sao bây giờ mới chịu cưới. Đôi bạn thân nghe mà chỉ biết cười trừ. Cứ tưởng cưới là xong chuyện, ai ngờ được đâu…
Đêm tân hôn…
Thanh nhìn Thắng lúng túng ngại ngùng. Thắng cũng đỏ hết cả mặt. Ngủ chung một giường là không nên, Thắng tự biết ý ôm chăn xuống đất thì…
Tiếng hắt xì ngoài cửa vọng vào làm Thắng giật mình. Thắng áp sát tai vào cửa thì chỉ nghe thấy tiếng thì thầm gì đó. Thắng hốt hoảng. Lẽ nào bố mẹ Thắng đang ở bên ngoài theo dõi Thắng và Thanh sao. Chợt nhớ tới lời mẹ nói, Thắng rùng mình. Mẹ Thắng dọa sẽ quan sát nhất cử nhất động trong đêm nay của Thanh và Thắng để xem cả hai có lừa dối người lớn không. Không lẽ bố mẹ Thắng đang ở bên ngoài cửa và có cách nhìn vào bên trong. Thắng lao ngay lên giường, ôm chặt lấy Thanh làm Thanh hốt hoảng:
- Chết rồi mày ơi. Bố mẹ tao đang ở bên ngoài nhìn đấy, tao với mày phải cởi quần áo giả vờ tân hôn nhanh không lộ hết!
Thanh trố mắt. Gì cơ, cởi quần áo tân hôn á.
- Điên à, tao không làm vậy được đâu. – Thanh ấp úng
- Mày mà không là tao với mày xong luôn đấy. Tội lừa dối này, phạt không nhỏ đâu. Còn danh tiếng hai nhà nữa. – Thắng đặt quyền lợi gia đình lên
Thanh nghe Thắng nói cũng có lý lắm. Tân hôn giả thôi mà. Rồi cả hai chẳng ai bảo ai, tự động cởi quần áo, chui tọt vào trong chăn. Da thịt chạm da thịt. Mặt Thanh đỏ bừng lên, người Thắng cũng như bốc hỏa. Rồi tự nhiên cả hai cùng quay sang hỏi nhau 1 câu:
- Đã bao giờ mày thích tao chưa?
Cùng hỏi 1 câu, cả hai cùng nhìn nhau ngượng ngùng. Và nụ hôn đầu đời của đôi bạn thân đã xuất hiện. Chuyện gì đến cũng đến…
Xong xuôi, Thắng nhìn Thanh gãi đầu:
- Tao… Tao sẽ chịu trách nhiệm với mày. Tao… Tao thương mày. Mày làm vợ thật của tao nhé!
Thanh ôm bụng cười như nắc nẻ về câu nói của cậu bạn ngố. Cả hai cười phá lên khiến bậc phụ mẫu vẫn trực bên ngoài ngạc nhiên rồi tủm tỉm đi về phòng mình. Chắc họ đã yên tâm rồi đấy mà. Còn Thắng và Thanh, họ đều không ngờ rằng, giả lại thành thật, thật đến chân thành. Hóa ra từ tình bạn thân cũng có thể thành tình yêu, vợ chồng bằng lý do không ngờ này cơ đấy. Âu cũng là cái duyên cái phận mà.
Theo blogtamsu
Đêm trước ngày ra tòa, tôi chuốc thuốc mê vợ rồi cởi quần áo em ra, mở cửa cho người đó...
Đêm ấy tôi đã bỏ thuốc mê vào cốc nước của vợ rồi chủ động cởi quần áo em ra, sau đó bước ra ngoài mở cửa cho Minh vào. Tôi ở bên ngoài cả đêm không ngủ được, chỉ hi vọng phép màu xảy ra.
Đêm ấy tôi đã bỏ thuốc mê vào cốc nước của vợ rồi chủ động cởi quần áo em ra, sau đó bước ra ngoài mở cửa cho Minh vào. Tôi ở bên ngoài cả đêm không ngủ được, chỉ hi vọng phép màu
Tôi và vợ yêu nhau 3 năm thì làm đám cưới. Khoảng thời gian đó chúng tôi yêu xa là chính vì mất hơn 2 năm tôi đi tu nghiệp nước ngoài. Em là cô gái mà tôi đã thầm yêu trộm nhớ suốt 4 năm đại học và mất hết thông tin sau 2 năm ra trường vì em đi du học. Để rồi một ngày tình cờ ông trời sắp đặt em lại về làm cùng công ty với tôi.
Không bỏ qua cơ hội này tôi lập tức tấn công tới tấp và may mắn tôi đã được em gật đầu đồng ý. Vừa mới yêu mấy tháng thì tôi nhận được quyết định đi tu nghiệp nước ngoài. Sợ mất em tôi đã định từ chối nhưng rồi em động viên nhiều lắm và hứa sẽ đợi tới ngày tôi về. Cuối cùng tôi cũng bị em thuyết phục, tôi đi nhưng vẫn rất lo sợ mất người yêu.
Chỉ mong quãng thời gian ở xứ người trôi qua nhanh để tôi có thể trở về. Để tạo lòng tin cho tôi em sẵn sàng thức đến 2 giờ sáng để nói chuyện với tôi mỗi ngày vì lệch múi giờ. Cuối tuần em lại qua nhà tôi, mua đồ ăn về nấu cho mẹ và chơi cùng bà cho bà đỡ buồn. Cứ như thế, thời gian hơn 2 năm xa nhau cuối cùng cũng đến ngày đoàn tụ. Gặp lại em tôi mừng khôn kể xiết, em cũng hạnh phúc vô bờ bến. Và chỉ nửa tháng sau đó đám cưới của chúng tôi đã diễn ra.
Còn gì sung sướng hơn khi được cưới cô gái mà mình yêu thương hơn cả bản thân, từ bây giờ hai đứa sẽ không bao giờ còn phải xa nhau nữa. (Ảnh minh họa)
Còn gì sung sướng hơn khi được cưới cô gái mà mình yêu thương hơn cả bản thân, từ bây giờ hai đứa sẽ không bao giờ còn phải xa nhau nữa. Cuộc sống 1 năm đầu sau hôn nhân của chúng tôi diễn ra vô cùng hạnh phúc khiến bao người phải ghen tị. Thế nhưng mọi chuyện bắt đầu khi mẹ tôi dò hỏi về chuyện con cái vì cưới cả năm vợ tôi vẫn chưa thấy động tĩnh gì, dù không phòng tránh.
Lúc này bọn tôi cũng hơi giật mình nhưng vẫn nghĩ là chậm thôi. Mẹ bắt đầu sốt sắng hơn, mà mua bao nhiêu đồ bổ về cho cả con dâu và con trai. Vậy nhưng thêm 1 năm nữa qua đi vợ chồng tôi vẫn chưa có tin mừng. Không thể vô tư mãi được nữa, vợ tôi quyết định bảo cả hai vợ chồng đi khám, và kết quả khiến tôi choáng váng không đứng vững nổi: "Tôi bị vô sinh bẩm sinh không thể có con được".
Đón cái tin ấy cứ nghĩ vợ còn đau khổ hơn tôi nhưng em lại tỏ ra rất bình thường: "Chưa có gì là chắc chắn cả, vợ chồng mình sẽ cùng nhau cố gắng, miễn là chúng ta phải đồng lòng". Nhờ câu nói đó của vợ mà tiếp thêm cho tôi sức mạnh và không gục ngã ngay lúc đó dù biết rằng cơ hội có con với tôi là rất khó. Thế nhưng mẹ tôi thì lại không tin vào chuyện con trai mình khó có con, bà nói tôi nhận tội lỗi thay vợ và bắt đầu tỏ thái độ với con dâu.
Đang chăm bẵm yêu thương con dâu là thế thì giờ mẹ tỏ ra lạnh nhạt thậm chí bà còn nói chuyện riêng với em và có ý muốn em giải thoát cho tôi. Vợ tôi là cô gái cá tính, vài lần em đã cương quyết ly hôn nhưng tôi cố níu kéo, tôi biết lỗi lầm là do tôi, vợ không có lỗi gì cả. Thế nhưng mọi cố gắng của tôi cũng chỉ kéo dài được thêm một năm nữa:
- Mình chia tay đi anh, biết đâu lấy cô gái khác anh lại có con với cô ấy. Nhiều trường hợp vợ chồng ở với nhau không thể có bầu còn ly dị mỗi người có hạnh phúc mới lại sinh con bình thường mà.
- Nhưng đó là họ không bị làm sao. Còn anh, bác sĩ kết luận anh vô sinh rồi cơ mà.
- Nhưng em không thể nhìn mẹ anh suốt ngày héo hắt như vậy được. Em ra đi chắc chắn bà sẽ thoải mái hơn.
Vợ cứ thế kiên quyết chia tay khiến tôi không thể thuyết phục nổi nữa. Vậy là cuối cùng đành chấp nhận nhìn em nộp đơn dù tình yêu vợ chồng dành cho nhau chưa bao giờ phai nhạt. Em bảo vì thương mẹ, thương tôi nên đành phải làm thế và bảo tôi thử tìm luôn hạnh phúc với người mới biết đâu trời thương. Trong khoảng thời gian đợi tòa thụ đơn tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi không thể để mất người vợ này được. Nhưng một bên là vợ một bên là mẹ thực là khó vô cùng.
Tôi quyết định gọi điện liên lạc với Minh - người bạn thân từ thời đại học, ngày đó mọi người vẫn từng nhầm lẫn tôi với Minh là 2 anh em vì chúng tôi có nhiều điểm giống nhau. Minh vẫn chưa lập gia đình. Và đêm trước ngày tòa gọi hòa giải lần 1, tôi quyết định làm việc động trời. Đêm ấy tôi đã bỏ thuốc mê vào cốc nước của vợ rồi chủ động cởi quần áo em ra, sau đó bước ra ngoài mở cửa cho Minh vào. Tôi ở bên ngoài cả đêm không ngủ được, chỉ hi vọng phép màu xảy ra.
Minh đi rồi vợ tôi mới tỉnh, buổi hòa giải lần 1 không thành vì vợ tôi vẫn khăng khăng ly hôn còn tôi níu kéo không chịu ký đơn. Tòa cho về và hẹn hòa giải lần 2, thế nhưng khi chưa đến ngày triệu tập lần 2 thì cuối tháng ấy vợ tôi đã có những biểu hiện bất thường. Mấy ngày hôm đó cô ấy cứ lén lút vào ra nhà vệ sinh và cuối cùng vợ đứng trước mặt tôi, chìa ra cái que thử thai 2 vạch: "Chồng ơi, vợ có bầu rồi". Khỏi phải nói chúng tôi sung sướng tới cỡ nào, ngay lập tức tôi báo tin cho mẹ mình, bà bắt xe ôm sang nhà ngay lập tức.
Không phải nói thì mọi người cũng biết sẽ không có vụ li hôn nào nữa. Dù biết đứa con trong bụng không phải con mình nhưng tôi vẫn chăm sóc vợ lúc bầu bí chu đáo, mà thực ra là mẹ tôi dành phần chăm hết vì bà quá vui. Tuy nhiên tôi vẫn hồi hộp chờ đợi tới ngày đứa con được sinh ra, nếu nó không giống tôi thì chắc chắn giữa mẹ và vợ sẽ có một cuộc chiến khủng khiếp.
Vậy là 9 tháng vợ mang bầu là 9 tháng tôi sống trong hồi hộp chờ đợi. Vợ vào viện sinh mà tôi lo sợ tới mức như mình cũng lên cùng bàn đẻ với cô ấy vậy. Nhưng đúng là ông trời đã không bất công với vợ chồng tôi, thằng cu Tí sinh ra có cái miệng giống tôi như đúc dù không mang trong người giọt máu của tôi. Mẹ tôi cứ ngắm cháu không chớp mắt. Minh đã hứa sẽ không làm xáo động cuộc sống của chung tôi, cậu ấy cũng bảo an tâm vô cùng khi con được vợ chồng tôi chăm sóc.
Tôi hạnh phúc vô bờ bến, cuối cùng tôi đã đươc làm bố và hơn hết tôi và người phụ nữ tôi yêu mãi mãi không phải chia lìa.
Theo blogtamsu
Tôi trót lỡ lấy nhầm vợ tiểu thư... Đến lúc em sinh con, bản tính tiểu thư của em mới phát huy cao độ. Tôi khuyên nhủ nhiều lần mà vẫn không sao để vợ hiểu ra vấn đề. (Ảnh minh họa). Tôi năm nay 32 tuổi, đang làm quản lý cho một công ty truyền thông. Vì mải mê chăm lo cho sự nghiệp nên tôi kết hôn muộn. Tôi...